Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 1792: 1792: Thắng





Nhưng nếu xuất cung, cho dù họ có nhiều bạc, người ngoài giáp mặt cười với họ, nhưng vừa xoay người liền bắt đầu mắng chửi, thậm chí là xem thường.
Đã vậy, không bằng ở lại trong cung.
Ít nhất ở đây còn có tiền đồ.
Người trong cung tôn trọng họ, đám đại thần triều đình cũng phải xem sắc mặt của họ, không dám tùy tiện đắc tội.
Nguyên Bảo biết rõ điểm này.
Hiện tại, tất cả phú quý và địa vị của hắn đều đến từ Triệu Húc.
Triệu Húc thích, hắn thích, Triệu Húc chán ghét, hắn chán ghét, cho dù tới chỗ Tô Thái Hậu vẫn giữ đạo lý này.
Bởi vì Nguyên Bảo biết ai rốt cuộc mới là chủ tử của hắn!
Triệu Húc thích Vân Trân.
Bây giờ Vân Trân nói thế, ý là cầu cứu Nguyên Bảo.
Nguyên Bảo đương nhiên sẽ giúp Vân Trân, hắn cũng cần Vân Trân nợ hắn ân tình này.
Cho nên hôm ấy ở An Bình Cung, Vân Trân biết Triệu Húc sẽ đến.

Chỉ cần Nguyên Bảo nói tin tức này với Triệu Húc, Triệu Húc chắc chắn sẽ đến.
Nhưng tiền đề là Nguyên Bảo lựa chọn giúp nàng, đồng thời cung nhân nàng phái đi cũng phải đáng để nàng tin tưởng.
Thật ra bản thân Vân Trân cũng đang mạo hiểm.
Khi đó có một câu Tô Thái Hậu nói không sai, nàng đúng là muốn kéo dài thời gian.


Nàng kéo dài thời gian, nàng cũng đang đánh cược, nàng cược Triệu Húc có tới hay không.
Nếu Triệu Húc tới, nàng sẽ được cứu.
Nếu Triệu Húc không tới, nàng đành phải chấp nhận.
Mà cuối cùng, Triệu Húc đã tới.
Từ rất lâu trước kia, Tô Thái Hậu đã chèn ép nàng, không ngừng ép, nàng thậm chí dồn nàng tới bên vực thẳm.

Khi đó vì Triệu Húc, nàng nhịn, nàng thật sự nhịn.

Nàng cho rằng nàng vẫn có thể nhịn thêm một chút.

Nhưng lúc ở An Bình Cung, nàng phát hiện không phải.
Nàng thoái nhượng, Tô Thái Hậu sẽ không dừng tay, nàng cũng sẽ không thể khiến Tô Thái Hậu hồi tâm chuyển ý.
Nếu đã vậy, tại sao nàng còn lui?
Tô Thái Hậu đã phát hiện quan hệ giữa nàng và A Cửu, lợi dụng A Cửu để hại nàng.

Cho dù lần này nàng may mắn thoát được, vẫn còn có lần tiếp theo.


Không ai dám chắc lần sau Tô Thái Hậu sẽ dùng cách gì uy hiếp nàng, hại nàng.
Nếu đã xác định Tô Thái Hậu hận nàng tới mức phát rồ, nàng cần gì phải tiếp tục nhẫn nhịn?
Tiếp tục nhịn, nàng được lợi gì sao?
Nàng càng nhịn, sẽ càng hại người nàng để ý.
Còn không bằng nhân cơ hội này đập nồi dìm thuyền, đánh cược một ván.
Nàng đánh cược Nguyên Bảo có thể vì nàng mà đắc tội Tô Thái Hậu không.
Nàng đánh cược sau khi biết tin Triệu Húc tới tới kịp không.
Nàng cược sau khi thấy nàng vết thương chồng chất đầy người, hơi thở thoi thóp, Triệu Húc có thể vì nàng mà làm gì.
Nàng đánh cược.
Đồng thời nàng phát hiện, nàng đã thắng.
Không sai!
Lúc ấy, thời điểm Tô Thái Hậu muốn dùng tư hình, nàng cố ý chọc giận Tô Thái Hậu.
Nếu đã đánh cược, vậy thì cược lớn một chút.
Cuối cùng nàng đã thắng.
Nguyên Bảo không khiến nàng thất vọng.
Triệu Húc cũng không khiến nàng thất vọng.
Thậm chí những việc Triệu Húc làm, bao gồm đoạt lại quyền lực của Tô Thái Hậu, giải tán hậu cung nàng đều không nghĩ tới.
Có lẽ khoảnh khắc đó, những điều này đã từng lóe qua trong đầu nàng.

Nhưng nàng lại không chú ý tới, cho dù có chú ý, nàng cũng không nghĩ nó sẽ trở thành sự thật..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.