Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 1794: 1794: Thích Hoán Vân Và Thích Trạch





Việc này đương nhiên phải gạt Tô Thái Hậu.
Triệu Húc sẽ không để Tô Thái Hậu biết, mà Thích Hoán Vân càng sẽ không để Tô Thái Hậu biết.
Nàng ta có thể ngồi vào vị trí Hoán Phi, tất cả đều dựa vào việc Triệu Húc thấy nàng ta thức thời, mới có ban thưởng.

Nếu chút bí mật này nàng ta cũng không chịu nổi, vậy vị trí Hoán Phi của nàng ta rất nhanh sẽ không còn.
Đây là điều Thích Hoán Vân không hề muốn nhìn thấy.
Mà chuyện này, hắn cũng sẽ không để Vân Trân biết.
Theo lý thuyết, hắn nên để Vân Trân biết.
Bởi vì dù Vân Trân không nói, nhưng trong lòng khẳng định vẫn nguyện ý.

Nhưng không biết là đang tự trừng phạt mình hay đang trừng phạt Vân Trân, Triệu Húc không nói ra chuyện này.
...
Rất nhanh, chuyện bệ hạ cho phép Vân phi ngồi kiệu trong cung, hưởng thụ đãi ngộ Hoàng Hậu mới có đã truyền khắp trong ngoài cung đình.

Tuy trong cung của thái phi có vẻ ngăn cách với người đời, ngày tháng trôi qua bình đạm như nước, nhưng bằng con đường nào đó, Thích Hoán Vân vẫn biết chuyện này.
Lúc vừa biết, Thích Hoán Vân giận tới đập nát ấm trà trong phòng.
Nhưng đập ấm trà xong, nàng ta không chỉ không hả giận, ngược lại còn giận nhiều hơn.

Cung của thái phi, tuy gọi là thế, là nơi nhóm thái phi ở, nhưng lại chẳng khác gì lãnh cung.

Chẳng qua người ở đó dù sao cũng là phi tử của tiên đế, cho nên việc ăn ở tốt hơn phi tử ở lãnh cung một chút mà thôi.
Nhưng dù vậy, cuộc sống ở nơi này vẫn rất quạnh quẽ.
Lạnh như băng, rất nhiều thời điểm một bóng người cũng không nhìn thấy.

Những thái phi kia luôn trốn trong phòng, không muốn ra ngoài đi lại.

Cho dù thỉnh thoảng có ra ngoài, bọn họ cũng sẽ không tới chỗ Thích Hoán Vân.

Dù sao giữa họ không chỉ có khoảng cách tuổi tác, còn có bối phận.
Nơi này với Thích Hoán Vân mà nói chẳng khác gì lãnh cung.
Nhưng giữa việc xuất cung và tới đây, nàng ta vẫn chọn vế sau.

Sau khi nàng ta đưa ra lựa chọn, đại ca Thích Trạch của nàng ta từng nhờ người truyền lời, hi vọng nàng ta có thể suy nghĩ lại.
Nhưng đối với lời Thích Trạch nói, Thích Hoán Vân lại khinh thường nghe.
Nàng ta cảm thấy Thích Trạch đang cười nhạo mình.

Năm đó ở quận Tây Hà, vì Thích Trạch là con vợ lẽ, cho nên mẫu thân Thích Hoán Vân đối xử với gã rất tệ.

Không phải đánh thì chính là mắng.

Cuộc sống của Thích Trạch ở quận thủ phủ có thể nói là còn không bằng một hạ nhân.

Nếu không phải nể tình gã là nam đinh, Thích gia bọn họ không nhiều con cái, mẫu thân của Thích Hoán Vân sớm đã đuổi Thích Trạch.
Thích Trạch khi đó đúng là biết nhẫn nhịn, thế mà có thể trưởng thành dù bị mẫu thân nàng ta làm khó.

Không chỉ trưởng thành, không biết dùng cách gì, gã còn khiến phụ thân đồng ý cho gã tới học đường đọc sách.
Sau đó là đến khi ôn dịch bùng nổ.
Quận Tây Hà rơi vào nguy cơ.
Phụ thân của Thích Hoán Vân vốn không có tài cán gì, lại là kẻ tham sống sợ chết.

Cho nên thời điểm quận Tây Hà vừa bộc phát ôn dịch, ông ta liền dẫn cả nhà già trẻ bỏ trốn.

Thật ra lúc này phụ thân nàng ta muốn dẫn Thích Trạch đi cùng.

Dù nói thế nào, Thích Trạch cũng là trưởng tử.
Cuối cùng, là mẫu thân nàng ta trước khi xuất phát sai người cột Thích Trạch trong phòng chất củi, tới khi xuất phát lại ngụy tạo chuyện không thấy Thích Trạch.
Phụ thân nàng ta vốn đang sốt ruột ra khỏi thành.
Tìm một khắc, không thấy Thích Trạch đâu, ông ta đương nhiên không đợi nữa..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.