Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 1812: 1812: Bách Nguyên Hoa





Không bao lâu, Vân Trân thay mới hoa trong viện.
Vụ đắm thuyền vẫn còn đang điều tra, nhưng một chút manh mối bọn họ cũng không tra được.

Vụ đắm thuyền giống như sự cố, ngoại trừ nội thị thắt cổ đã chết, bọn họ không thể tìm ra điểm đáng ngờ nào.
Chuyện này thật sự kỳ lạ, cũng chứng minh đối phương lợi hại hơn họ tưởng tượng.
Nếu đã không tra ra, bọn họ chỉ có thể kiên nhẫn đợi.
Đối phương có thể làm ra vụ đắm thuyền, việc này khẳng định còn có lần sau, không thể chỉ xuất hiện một lần, một lần không tạo cho Vân Trân bất kỳ thương tổn nào đã xong.
Vân Trân tin chắc chắn còn có lần sau.
Hiện tại bọn họ không tra ra được, vậy chỉ đành chờ đối phương tiếp tục ra tay.
Trong thiên hạ này không có chuyện gì thiên y vô phùng, chỉ cần đối phương lại ra tay, khẳng định có thể tìm ra sơ hở.
Nhưng trước đó, nàng phải có sự phòng bị.
"Đây là bạch nguyên hoa?" Vân Trân nhìn hoa trong viện cung nhân mới trồng, hỏi.
"Hồi Hoàng Quý Phi nương nương, đây đúng là bạch nguyên hoa." Cung nữ quỳ xuống, trả lời, "Mùi hoa thoang thoảng, lại có màu trắng tinh, mùa hè nở rộ, nhìn từ xa trông rất đẹp."

"Đúng là không tệ." Vân Trân gật đầu.
Nàng từng nhìn thấy bạch nguyên hoa khi còn ở Bắc địa.
Bởi vì đây là loài hoa Liễu Trản Anh thích, nàng đã từng nhìn thấy chúng trong viện của Liễu Trản Anh.

Nghe nói là Chiến Sơn Hà tặng.
Có điều, bạch nguyên hoa không phải tới từ Bắc địa, mà xuất phát từ phương Bắc.
Mười tám bộ lạc có, Nhung cũng có.
Chỉ là nhìn bạch nguyên hoa cung nhân trồng trong viện, có vẻ đến từ mười tám bộ lạc.
Nghĩ vậy, nàng liền thuận miệng hỏi một câu.
"Hoàng Quý Phi nương nương đúng là có kiến thức sâu rộng, bạch nguyên hoa này đúng là do thương nhân vận chuyển từ Tái Bắc tới." Cung nhân đáp.
"Thật là hao tài tốn của."
Cung nhân nghe thế, nở nụ cười: "Quả thật hao tài tốn của.

Tiền công trả cho thương nhân trong cung chúng ta đã thanh toán đủ.


Nghe nói đám thương nhân kia dựa vào việc buôn bán hoa này mà kiếm sống.

Bọn họ đưa bạch nguyên hoa vào cung, có thể lấy giành được nụ cười của Hoàng Quý Phi nương nương, số hoa này cũng coi như rất xứng đáng."
Cung nữ kia nói chuyện tạo niềm vui, Vân Trân lại không nhịn được mà ngắm hoa thêm một lát, sau đó về phòng ngủ trưa.
Khi nàng ngủ trưa, Triệu Húc vừa lúc tới, nhìn hoa trắng đầy vườn, cũng không khỏi tán thưởng.
"Đây là hoa gì?" Triệu Húc hỏi.
"Hồi bệ hạ, đây là bạch nguyên hoa, do thương nhân mang từ tái ngoại đưa vào cung." Cung nhân trả lời.
Vốn dĩ sắc mặt Triệu Húc rất bình thường, nhưng khi nghe cung nhân nhắc tới hai chữ "tái ngoại", nụ cười trên mặt hắn dần phai nhạt.
"Thương nhân tái ngoại?" Triệu Húc híp mắt.
"Hồi bệ hạ, đúng là thương nhân tái ngoại." Cung nhân quỳ dưới đất, đáp, "Hoàng Quý Phi nương nương vô cùng thích.

Nàng ấy vừa nhìn thấy bạch nguyên hoa liền biết chúng đến từ nơi nào."
"Nàng ấy đương nhiên biết chúng đến từ đâu." Lúc này, sắc mặt Triệu Húc đã rất khó coi.
Cung nhân xung quanh thấy vậy, lập tức quỳ xuống, nơm nớp lo sợ.
"Hoa này là Hoàng Quý Phi bảo các ngươi trồng sao?" Triệu Húc lại hỏi.
"Hồi bệ hạ, nô tài không biết, nô tài chỉ nghe theo lệnh các đại nhân phân phó." Cung nhân căng thẳng trả lời..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.