Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 1827: 1827: Phiên Ngoại - Lý Chấp 1





Mấy ngày nay thị vệ Lý Chấp cứ mất hồn mất vía.
Dù là ban ngày hay buổi tối, trong đầu hắn luôn hiện lên một thân ảnh.

Trong hoảng hốt, hắn hình như lại trở về giữa trưa nắng chói chang kia, thân ảnh màu bạc ngồi giữa hương hoa và bóng cây.

Nàng bị hắn quấy nhiễu mà kinh ngạc, động tác đứng lên của nàng, thời điểm nàng cho hắn ly nước cùng lời nàng nói với hắn, cười với hắn...
Lý Chấp cảm thấy bản thân mình mê muội rồi.
Bằng không, sao cứ mãi nhớ tới người kia?
...
Công việc ở Tê Phượng Cung rất nhàn.
Người mới tới như Lý Chấp, không có bối cảnh, cũng không biết lấy lòng như người ta căn bản không thể được chia cho việc tốt gì làm.

Cái gọi là việc tốt, đương nhiên chính là đứng ở vị trí chính thức, hoặc là đi theo bảo vệ chủ tử.
Có điều, Lý Chấp khinh thường những "việc tốt" đó.
Dù sao trong ấn tượng của hắn, thanh danh của chủ nhân Tê Phượng Cung không được tốt.

Cho dù hắn chưa từng gặp nàng, nhưng cũng đã từ những nơi khác nghe được không ít.

Ví dụ như, nói nàng cậy sủng sinh kiêu, ỷ vào sự sủng ái của bệ hạ mà đuổi tất cả nương nương trong hậu cung, bởi vậy trong hậu cung này mới chỉ có một mình nàng.
Ví dụ như mắng nàng tàn nhẫn độc ác, hãm hại trung lương.
Nghĩ lại, người có thể độc sủng lục cung, từ một tiểu tỳ bò lên bảo tọa hoàng quý phi đương nhiên phải có chút thủ đoạn.

Không, Lý Chấp cảm thấy không thể chỉ "có chút", mà là rất có thủ đoạn.

Nếu không, nàng không quyền không thế, xuất thân thấp hèn, sao có thể trở thành chủ nhân hậu cung? Sao có thể trở thành mẫu thân của Thái Tử? Thậm chí bệ hạ vì nàng mà giải tán hậu cung?
Còn nữa, ví dụ như nàng tư thông phế Thái Tử tiền nhiệm.
Về chuyện này, mọi người đương nhiên không dám nói bậy.
Dù sao vị phế Thái Tử nhảy vực kia là cấm kỵ trong cung.

Có người nói hắn xuất thân không tốt, lại có người nói hắn hình như đã phạm vào kiêng kị của hoàng gia.

Nói chung, lời đồn nào cũng có.

Nhưng dù thế nào, đó vẫn là cấm kỵ, không ai có gan bàn luận nhiều.
Tóm lại, Lý Chấp không quá thích vị Hoàng Quý Phi nương nương chưa từng gặp mặt kia.

Nếu có thể, hắn muốn được điều khỏi Tê Phượng Cung.
Nhưng nếu bị đuổi đi, hắn còn có thể nhìn thấy thân ảnh hôm ấy ở đình hóng gió sao?
Nghĩ đến đây, Lý Chấp lại phiền muộn.
Hắn nghĩ, vị cô nương kia có thân phận gì?
Xuất hiện trong hậu cung, hẳn là cung nữ làm việc ở đâu đó đúng không? Sáu cục của hậu cung sao? Hay là trong Tê Phượng Cung này.
Dù sao cũng không thể là vị Hoàng Quý Phi nương nương kia.
Vị nương nương kia nổi tiếng độc ác, sao có thể cười dịu dàng như vậy?
Nghĩ vậy, Lý Chấp lại bắt đầu thất thần.
Sau lần đó, hắn có quay lại nơi ấy mấy lần, đều không gặp được nàng.

Nếu nói Lý Chấp không thất vọng, chắc chắn là giả.
"Lý Chấp, sao ngươi lại mất tập trung nữa hả?" Hiện tại đang làm việc, Lý Chấp mất tập trung quá rõ ràng, người làm việc cùng hắn không nhịn được mà dùng bội đao trong tay chọc chọc eo hắn.
"Hả? Không có, không có." Lý Chấp hoàn hồn, lắc đầu.
"Chắc không phải là đã để ý ai rồi đấy chứ?" Thị vệ kia trêu ghẹo.
Nghe thị vệ kia nói, trong đầu Lý Chấp liền nghĩ tới người kia.

Nhưng rất nhanh, hắn lại lắc đầu.
Không nên nghĩ, không nên nghĩ.
"Lý Chấp, Triệu Hải! Thống lĩnh tìm hai ngươi!" Đúng lúc này, có người tới.
Lý Chấp và thị vệ tên Triệu Hải kia nhìn nhau.
Không biết đã xảy ra chuyện gì..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.