Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 241: Quật Cường Chọc Giận





Triệu Ngọc Dao vừa dứt lời, nha hoàn bên cạnh liền nhận lệnh, ấn Vân Trân còn đang ngạt thở lần nữa xuống nước.

Nhìn Vân Trân giãy giụa, Triệu Ngọc Dao hả hận được một chút.

"Ấn cho ta! Ấn chết ả cho ta!" Triệu Ngọc Dao chỉ vào Vân Trân, hét lớn, "Ta không tin, hôm nay bổn tiểu thư không trị được ngươi! Ngươi mau thừa nhận đi, bổn tiểu thư sẽ cho ngươi chết một cách thống khoái!"
...!
Vân Trân bị kéo lên lần thứ năm.

"Nói, mau nói!" Triệu Ngọc Dao nắm lấy cằm nàng, trừng mắt, "Mau nói là ngươi cố ý câu dẫn Liễu công tử, nói ngươi không biết xấu hổ, nói ngươi là tiện nhân!"
Vân Trân bị tra tấn đến sắp không chịu nổi nữa.

Giờ phút này, gương mặt trắng bệch đang bị Triệu Ngọc Dao bóp cằm.

"Mau nói!"
Triệu Ngọc Dao ghét nhất kẻ mạnh miệng, đối nghịch với nàng ta.

Cằm Vân Trân bị nàng ta véo chặt, đau đớn khiến nàng tạm thời tỉnh táo lại.

Có điều, Vân Trân chỉ trầm mặc liếc nhìn nàng ta một cái, sau đó mệt mỏi gục đầu xuống, thở hổn hển.

"Ngươi..."

Triệu Ngọc Dao bị nàng làm lơ, vô cùng phẫn nộ, giơ tay tát nàng một cái.

"Ấn ả xuống nước! Dùng sức ấn! Ta không tin ả có thể mạnh miệng tới khi nào!" Triệu Ngọc Dao ra lệnh.

Có nha hoàn không cẩn thận trông thấy bộ dáng Vân Trân lúc này, sắc mặt trắng bệch vô hồn, cho nên thời điểm Triệu Ngọc Dao ra lệnh, có người hơi do dự.

"Các ngươi ngây ra đó làm gì?" Triệu Ngọc Dao tức giận tới dậm chân.

"Tiểu thư, để nô tỳ!"
Mặc Thư mới vừa nghỉ ngơi một chút, hiện giờ lập tức xung phong nhận việc, nắm lấy đầu Vân Trân, muốn ấn xuống nước.

Nhưng đúng lúc này, bên cạnh đột nhiên có một thân ảnh nhỏ lao ra đâm vào người Mặc Thư.

Mặc Thư đứng không vững, theo đó rơi xuống hồ.

"A! Cứu mạng! A, ta không biết bơi! Cứu mạng, cứu mạng với!"
Mặc Thư rơi xuống nước, lớn tiếng gọi.

Có nha hoàn hoàn hồn, vội nhảy xuống nước kéo Mặc Thư lên.

"Ngũ đệ?"

Triệu Ngọc Dao từ kinh hách vừa rồi phản ứng lại, nhìn chằm chằm nam hài nhi che chắn trước mặt Vân Trân, nói.

Những người khác cũng chú ý tới.

Thì ra người vừa lao đến thế mà là Ngũ thiếu gia Triệu Du.

Giờ phút này, Triệu Du nôn nóng che trước mặt Vân Trân, nắm chặt tay nàng, miệng kêu "ô ô a a", như con dã thú nhỏ vừa bị chọc giận.

"Du Nhi, đệ làm gì vậy? Tránh ra cho tỷ tỷ, tỷ tỷ đang giáo huấn hạ nhân!" Triệu Ngọc Dao trầm giọng nói với Triệu Du.

"A, không cho....!Không..."
Triệu Du giang hai tay ôm lấy Vân Trân, thề bảo vệ nàng.

"Tiểu thư, chúng ta nên làm gì đây?" Mặc Thư cả người ướt đẫm đứng bên cạnh Triệu Ngọc Dao, ôm lấy bả vai, hỏi.

Triệu Ngọc Dao cau mày, tức giận trừng mắt nhìn Triệu Du.

Có điều hôm nay Triệu Du lại không giống ngày thường, thấy nàng ta tức giận cũng không sợ hãi buông tay.

Triệu Ngọc Dao phiền lòng, đặc biệt là khi ánh mắt nàng ta dừng trên người Vân Trân nằm sau Triệu Du.

Người nằm dưới đất rõ ràng vừa bị nàng ta tra tấn mà quá sức, tóc ướt dầm dề dán trên mặt, sắc mặt trắng bệch, môi tái mét, xưa nay chưa từng chật vật.

Nhưng khi hai người nhìn nhau, Triệu Ngọc Dao lại không hề từ ánh mắt của nàng nhìn thấy sự sợ hãi, co rúm nên có, ngược lại là vẻ khuất phục khiến nàng ta chán ghét, thật giống như giờ phút này người chật vật không phải Vân Trân, mà là Triệu Ngọc Dao tay nắm quyết sách!
Đột nhiên, Vân Trân khẽ nhếch môi.

Triệu Ngọc Dao giận không thể át, lập tức ra lệnh: "Kéo Ngũ thiếu gia ra cho ta! Nếu không đi, ném cả nó xuống nước!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.