Sinh hoạt tựa hồ khôi phục như trước, nhưng Tô Hiểu Cửu vẫn nhận ra được một ít thay đổi rất nhỏ.
Liền như thời điểm y bị hại vẫn là cuối mùa thu, vì sao tỉnh lại đảo mắt chính là mùa đông. Vết thương trên người vì sao từ lâu khép lại, da thịt khôi phục như ban đầu.
Tình cờ còn có mấy tiểu nha hoàn luôn nhanh miệng gọi y là “Diệp công tử”, sau liên tục hướng y xin lỗi, một mặt kinh hoảng.
Trên bàn sách nhiều hơn mấy quyển y xem không hiểu, cũng không là loại y thích xem, cũng không phải loại Lục Lang Phong thích xem…
Nếu như vẻn vẹn là vì y hôn mê đến quá lâu, hai trường hợp sau giải thích như thế nào?
Tô Hiểu Cửu phát giác dị dạng, cũng không nguyện đi ngẫm nghĩ.
Lục Lang Phong không nói cho y, có lẽ cũng là vì tốt cho y, y nguyện ý tin tưởng Lục Lang Phong.
“Lại ăn chút.”
“Từ bỏ từ bỏ không muốn, không ăn được!”
Tô Hiểu Cửu hai tay bảo vệ bát của mình, kiên quyết không lọt ra một khe hở để Lục Lang Phong đem đũa luồn vào trong bát y.
“Không ăn thân thể như thế nào hảo, ngươi nhìn ngươi quá gầy.”
Lục Lang Phong đem đồ ăn đưa đến bên miệng Tô Hiểu Cửu không chịu thỏa hiệp.
Tô Hiểu Cửu trong miệng nói không ăn, nhưng lại đau lòng tay Lục Lang Phong giương lâu sẽ mỏi, tức giận ăn thức ăn Lục Lang Phong gắp tới, hàm hồ nói:
“Nơi nào… Rõ ràng đã có thịt! Ngươi nhìn thịt trên mặt ta tích thịt!”
Hai quai hàm nhét thức ăn cơm trắng căng tròn, dáng dấp ăn uống rất giống sóc chuột.
Lục Lang Phong bị y nghiêm túc vì thịt trên người nghiêm túc biện giải chọc cười, múc chén canh đẩy lên trước mặt y nói:
“Hảo hảo hảo, ngươi nhiều thịt, ngươi béo như như tiểu trư.” (trư = lợn, heo~)
Tô Hiểu Cửu cũng không phản bác, chỉ tự nhận hung tợn kì thực không có lực sát thương lườm hắn một cái, ăn một hạt cơm cuối cùng, miệng nhỏ nâng bát uống canh.
Uống hai ngụm sau liền không yên ổn, mắt nhìn xung quanh sau đó rụt cổ thăm dò hỏi:
“Ta ngày hôm nay có thể không uống dược đi? Thân thể ta đã hảo, có thể chạy có thể nhảy có thể ngoạn nháo…” (chơi đùa ầm ĩ~)
Nói mặt liền đỏ.
“Hôm nay dược là khai vị.”
Ý là cùng dược lúc trước công hiệu không giống nhau, vẫn là chạy không thoát.
“Ta không cần khai vị, ta —— “
“Ngươi đã nhiều thịt?”
Lục Lang Phong hỏi bổ sung.
“Đúng, ta ăn được rất nhiều, có thể không cần khai vị.”
Tô Hiểu Cửu như gà con mổ thóc vỗ bụng nhỏ chính mình gật đầu.
Lục Lang Phong thấy y đường hoàng trịnh trọng nói hưu nói vượn, nhìn y nhíu mày nói:
“Ăn một bát coi như nhiều hơn?”
“Ta còn uống một chén canh!”
Tô Hiểu Cửu hai cái đem canh uống cạn, thiếu chút nữa bị sặc, gấp gáp muốn chứng minh chính mình thật sự ăn được rất nhiều.
Bởi vì cùng Lục Lang Phong ăn cơm thật sự là có chút chịu tội, mỗi lần đều phải bị buộc ăn thật nhiều thức ăn.
Rau dưa muốn ăn nhiều một chút, đối thân thể hảo; thịt muốn ăn nhiều một chút, đối thân thể hảo; dược liệu hầm canh bổ dạ dày phải uống nhiều hai bát, đối thân thể hảo…
Cơm nước xong còn phải uống đầy một bát dược đắng chát, mấy ngày kế tiếp, Tô Hiểu Cửu từ lâu sờ ra bụng chính mình phình lên không ngừng kêu khổ.
“Xin lỗi, không được, dược vẫn phải uống, ngươi cũng nghe thái y nói, phải uống thuốc mới có thể hảo nhanh, thái y nói ngươi chẳng lẽ không nghe?”
Tô Hiểu Cửu miệng lập tức xụ xuống.
Y mỗi ngày uống dược, cách mấy ngày một lần còn muốn ngâm dược dũng(ngâm mình trong nước thuốc~), trên người vẫn luôn mang theo cỗ vị dược, cùng hương trên người Lục Lang Phong vô cùng không xứng.
Y không thích.
Nam Nhứ, Phi Nhứ đối phủ tướng quân mỗi ngày đều nhìn tiết mục cố định đã quen thuộc từ lâu, mỗi lần chỉ là đứng ở bên cạnh cười trộm cũng không giúp Tô Hiểu Cửu nói chuyện.
Tô Hiểu Cửu nhất thời cảm thấy phủ tướng quân không thích y, không ai đứng về phía y, oan oan ức ức chuồn xuống bàn cùng Mười Lăm đi chơi. (Tui để từ “chuồn” nghe nó moe ~)
“Vẫn là Mười Lăm hảo a…”
Ngồi xổm ở góc tường, hảo bộ dáng đáng thương, Lục Lang Phong bình tĩnh uống hết bát canh cuối cùng, không hề bị lay động.
“Mới vừa ăn xong đừng ngồi xổm, đứng lên đi một chút.”
Lục Lang Phong đem người kéo lên, thuận thế ôm vào trong ngực.
“Ngươi… Ngươi làm gì!”
“Làm tướng công, ôm phu nhân tướng quân của ta một cái có làm sao? Ân?”
Khẩu khí đương nhiên.
Tay của đối phương liền ôm vào hông y, khoảng cách giữa hai người trong gang tấc, hô hấp m như là đan dệt triền miên bên nhau, chỉ cần tái hơi hơi hướng phía trước một chút, môi hai người có thể dễ dàng chạm vào nhau.
Tô Hiểu Cửu trên mặt bá một chút hiện lên một mảnh phi sắc, há miệng “Ngươi ngươi ngươi” nửa ngày, cuối cùng nghẹn ra một câu tức giận, “Nam Nhứ các nàng đều nhìn đâu!”
Lục Lang Phong khiêu mi, thầm nghĩ câu nói này trọng điểm chẳng lẽ không đúng “Tướng công” cùng “Nương tử” đi?
Nam Nhứ, Phi Nhứ ngầm hiểu, nhanh chóng quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, làm như không nhìn thấy.
“Tỷ tỷ, hôm nay vừa khóe hoa nở đâu!”
“Ân, ngươi xem lá cây kia, lớn đến nhiều xanh.”
Tô Hiểu Cửu: “…”
Lục Lang Phong cảm thấy hai thị nữ thức thời, cúi đầu tại trên môi Tô Hiểu Cửu hôn trộm, hơi hơi dùng lực một chút liền đem người chặn ngang ôm lấy.
Tô Hiểu Cửu theo bản năng ôm cổ hắn, chân trên không trung loạn quơ hai lần, hét lên: “Ngươi… Ngươi làm gì a?”
“Dễ dàng ôm ngươi, ngươi nói trên người ngươi có thể có bao nhiêu thịt?”
Sau đó ngữ khí ám muội tận lực hạ thấp giọng tại bên tai Tô Hiểu Cửu:
“Bất quá thịt trên mông coi như tốt lắm…”
Ma trảo còn ở nơi đó ác ý mà xoa nắn.
“Đó là ngươi khí lực đại!”
Tô Hiểu Cửu phản bác.
“Ta có một nơi khí lực càng đại hơn… Ngươi có muốn thử một chút hay không?”
“Không được nói nữa a!”
Tô Hiểu Cửu dưới tình thế cấp bách trực tiếp che miệng Lục Lang Phong, sau đó một đầu lưỡi ướt át liền liếm lòng bàn tay y.
Tô Hiểu Cửu cả kinh giật mình một cái, lòng bàn tay như bị nóng một chút, đẩy ra Lục Lang Phong chạy đến trên giường dùng chăn gắt gao che đầu không ra ngoài.
“A Cửu mau ra đây, sẽ ngộp hỏng.”
“Không ra!”
Giọng Tô Hiểu Cửu xuyên qua chăn truyền tới, âm thanh nho nhỏ, rầu rĩ, như tiểu miêu bán manh làm nũng, móng vuốt nhẹ nhàng cào trong lòng Lục Lang Phong, ngứa đến không được.
“Mau ra đây, không nên ngộp thành tiểu trư ngốc.”
“Trư liền trư!”
Tô Hiểu Cửu cam chịu nói, kia cũng so với xấu hổ hảo hơn.
Lục Lang Phong người này… Làm sao sẽ không biết xấu hổ! Quả thật là… Không biết xấu hổ!
Tô Hiểu Cửu đang nghĩ ngợi, gian ngoài truyền đến tiếng bước chân, Nam Nhứ hạ thấp giọng bên tai Lục Lang Phong nói mấy câu, Tô Hiểu Cửu một câu cũng không nghe rõ.
Lúc trước, Lục Lang Phong chưa bao giờ tránh y nói chuyện tình.
Y lén lút từ trong chăn lộ ra một đôi mắt to tròn, nhìn Lục Lang Phong lông mày dần dần nhíu lại, sắc mặt ngưng trọng.
Nam Nhứ lui ra, Tô Hiểu Cửu cũng không lộn xộn, cho là đã xảy ra chuyện không hay, từ trong chăn duỗi ra móng vuốt nhỏ níu trên người Lục Lang Phong, cực kỳ ngoan ngoãn nhẹ giọng hỏi:
“Làm sao a?”
Lục Lang Phong tránh, cúi người tại khóe mắt y hôn một cái, nói:
“Không có việc lớn gì, ngươi không cần quản.”
Tô Hiểu Cửu hiển nhiên không tin, đang muốn hỏi thêm vài câu, ngoài phòng truyền đến một trận ồn ào.
“Làm sao?” Lục Lang Phong trầm giọng hỏi.
“Tướng quân…”
Lục Hành còn chưa nói hết, một lão phụ nhân đầu tóc tán loạn liền vọt vào, một bên hướng trong phòng nhìn xung quanh một bên gào khóc:
“Tiểu Cửu… Tiểu Cửu của ta… Nương ở đây a! Mau tới nương…”
Chẳng biết vì sao, tâm Tô Hiểu Cửu chỉ nghe đến thanh âm này liền cảm thấy một trận đau đớn không thể ức chế, một cảm giác không thể rõ làm y nhìn thấy lão phụ nhân nước mắt trên mặt sau liền bắt đầu rơi xuống mũi.
“Nàng… Chuyện gì thế này?”
Tô Hiểu Cửu từ trong chăn dò ra nửa người, ỷ lại ôm chặt Lục Lang Phong eo, nhỏ giọng hỏi.
Lục Lang Phong còn không có đến giới thiệu người tới, phụ nhân kia nghe giọng Tô Hiểu Cửu đột nhiên quay đầu, nhanh chân vọt tới trước mặt y, cầm tay Tô Hiểu Cửu vui mừng nói:
“Thanh Cửu… Tiểu Cửu của ta, nương có thể tìm được ngươi, hôm nay ngươi không cần né, phụ thân ngươi chết rồi! Hắn đã chết! Bị người đánh chết! Chết rồi sẽ hảo… Chết rồi sẽ hảo a… Sau đó hắn cũng sẽ không bao giờ đánh ngươi, cũng sẽ không bao giờ bắt ngươi bán sách lấy tiền đi đánh bạc…”
“Là nương không hảo, là nương ngày đó không đem những người kia ngăn cản… Là nương vô dụng… Mỗi ngày tại Nam Nguyệt Các kia nương trông mong, muốn nhìn thấy ngươi, lại sợ nhìn thấy ngươi… Là nương cho ngươi chịu khổ, là nương cho ngươi chịu tội…”
“Đi, cùng mẫu thân về nhà có được hay không? Ta hướng Lâm thẩm cách vách mượn hai quả trứng gà… Nương làm trứng chưng ngươi thích ăn nhất có được hay không?”
Lão phụ nhân hai mắt đẫm lệ, nói chuyện không đâu hướng Tô Hiểu Cửu nói một tràng. Tô Hiểu Cửu mặc tay nàng thô ráp lại ấm áp nắm lấy tay mình, không biết làm sao nhìn Lục Lang Phong, lại muốn nói nước mắt trước chảy xuống.
“Ta… Ta đây là thế nào…”
Tô Hiểu Cửu lau nước mắt trên mặt, làm thế nào cũng lau không sạch.
“Lang Phong… Ta… Ta có biết nàng hay không, ta có phải là nên nhận thức nàng, nhưng ta không nhớ gì cả… Ta không nhớ ra được là chuyện gì xảy ra…”
Tô Hiểu Cửu nói năng lộn xộn, lệ trên mặt không ngừng rơi xuống.
Y luống cuống nắm chặt y phục Lục Lang Phong, cầu cứu nhìn hắn.
Lục Lang Phong kéo y đến trong lòng, thở dài:
“Đừng gấp, nghe ta chậm rãi nói cho ngươi.”
【 tiểu kịch trường 】
Tô Hiểu Cửu: “Ta đã có thể chạy có thể nhảy có thể ngoạn nháo…”