Đã một tuần trôi qua
kể từ chuyện của Tử Yên. Tử Yên bị mang cho một vị quan viên nào đó, mà
Lâm Diệu Nhi một lần nữa lại chọn một vài nha hoàn ổn trọng lại cẩn tọng đến chăm sóc.
Một tuần này Lâm Lập Hạ không nhìn thấy Lâm Hành
Dật, Đỗ Lệ Nương cũng không thấy đến tìm nàng nữa. Mỗi ngày, Lâm Lập Hạ
ngoài việc đến thăm Lâm Viễn Sơn hì cũng chỉ an ổn ngồi trong phòng đọc
sách. Sáchnày của nàng là do Mạch Tuệ mua về từ bên ngoài. Về phần tiền ở đâu ra thì… Lâm Lập Hạ cười một cách gian trá, không thể tưởng tượng
được Lâm đại tiểu thư lại có nhiều tiền riêng như vậy, ngân phiếu một
trăm lượng cũng có hơn mười tờ. Nàng kêu Mạch Tuệ đi đến tiệm ngân phiếu đổi bạc vụn sau đó giúp nàng mua những thứ cần thiết. Nha hoàn bên
người nàng, chỉ để lại Mạch Tuệ, mà nàng cũng đã ngàn dặn vạn dặn Mạch
Tuệ không được nói cho người bên ngoài biết nàng đang làm cái gì. Cho
nên một tuần này nàng sống rất thanh thản. Hơn nữa, còn thường xuyên có
một vị khách nhỏ đến chơi.
Không phải chứ, vị khách nhỏ lại tới nữa.
“Lập Hạ tỷ tỷ.” Lâm Diệu Nhi kích động bước vào cửa, chạy về phía Lâm Lập Hạ đang nghiêng người dựa ở trên giường.
Lâm Lập Hạ bỏ quyển sách trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn thấy hai gò má đỏ
hồng của Lâm Diệu Nhi, “Diệu Nhi đến à, chạy nhanh như vậy, muội đấy,
hai gò má đã đỏ ửng lên rồi này.”
Lấy một chiếc khăn từ trong tay áo ra, Lâm Lập Hạ cẩn thận lau mồ hôi trên trán của Diệu Nhi.
Lâm Diệu Nhi ngẩng mặt lên phối hợp với động tác của Lâm Lập Hạ, cái miệng
nhỏ phấn nộn chu ra, “Lạp Hạ tỷ tỷ, hôm nay ca ca dẫn muội đi ăn thật
nhiểu điểm tâm ngon. Muội cố ý giữ lại cái ngon nhất cho tỷ đấy.”
Đôi tay nhỏ bé lấy ra một gói giấy dầu như hiến vật quý.
Lâm Lập Hạ cầm lấy gói giấy dầu hôn hôn lên trán của Lâm Diệu Nhi, “Diệu
Nhi ngoan, đối với tỷ thật tốt.” Mở gói giấy dầu ra, Lâm Lập Hạ cầm lấy
miếng bánh đút cho Lâm Diệu Nhi, “Nào, Diệu Nhi ăn một miếng.”
Lâm Diệu Nhi nghe lờ mở miệng thật to cắn một miếng, ăn thạt ngon nha.
Vì thế Lâm Diệu Nhi tiếp thục cắn một miếng to nữa.
Không được mấy lần cắn, điểm tâm đã bị Lâm Diệu Nhi tiêu diệt toàn bộ. Lâm
Diệu Nhi liếm liếm vụn bánh ở khóe miệng, lúc này mới nhớ điểm tâm là bé mang đến cho Lập Hạ tỷ tỷ ăn, nhưng mà Lập Hạ tỷ tỷ không ăn miếng nào, đều do bé ăn hết sạch. Lâm Diệu Nhi áy náy nhìn Lâm Lập Hạ, “Tỷ tỷ,
muội xin lỗi, điểm tâm này vốn là mang đến cho tỷ…”
Lâm Lập Hạ
xoa xoa đầu bé, cười vô cùng dịu dàng, “Không sao, tỷ tỷ nhìn muội ăn
cũng thấy rất vui.” Đùa à, nàng nhìn thấy đồ ngọt liền thấy phát run,
bảo nàng ăn đồ ngọt? Không bằng trực tiếp giết nàng đi thì hơn. Thật
không hiểu trẻ con sao lại thích ăn đồ ngọt như vậy.
Nhưng mà bạn nhỏ hồn nhiên Lâm Diệu Nhi không biết suy nghĩ trong đầu Lâm Lập Hạ, bé nghĩ Lập Hạ tỷ tỷ thật là tốt, bánh ngon như vậy cũng nường hết cho bé.
Cho nên mới nói, trẻ con là một sinh vật vô cùng đơn thuần nha.
Lâm Diệu Nhi cởi giày trèo lên giường, dựa vào ngực Lâm Lập Hạ, “Hôm nay
Lập Hạ tỷ tỷ kể chuyện xưa gì cho muội?” Mắt to chớp chớp ánh lên tia
chờ mong.
Ngày hôm qua kể chuyện hòa thượng Nhất Hưu, ngày hôm
kia kể Trư Bát Giới, Lâm Lập Hạ quyết định hôm nay sẽ kể một chuyện xưa
lãng mạn cho Lâm Diệu Nhi, tiếng nói mềm mại nhẹ nhàng cất lên, “Hôm nay tỷ kể cho muội nghe chuyện về ma nữ tóc bạc.”
=== ====== ====== ========= ta là đường phân cách tuyến ma nữ tóc bạc dịu dàng === ====== ====== =========
“Thật lâu thật lâu thật lâu thật lâu trước kia, có một cô gái xinh đẹp tên là Tiểu Cần. Bởi vì nàng rất xinh đẹp, nam nhân nhìn thấy nàng đều thích
nàng, mỗi người đều muốn có được nàng, cho nên vì chiếm đoạt nàng mà
đánh nhau. Rất nhiều người chết trong trận đánh này, có một số người
liền đổ hết lỗi lên đầu Tiểu Cần, vì thế sai rất nhiều người đi giết
Tiểu Cần.”
“Tiểu Cần vô tội cứ như vậy bị người ta nói thành một
yêu nữ tội ác tày trời, Tiểu Cần tuy có võ công nhưng bản tính thiện
lương, cho nên mỗi lần ra tay đều không lấy mạng của người khác. Mà
những người thua ở dưới tay Tiểu Cân cảm thấy không phục, cho nên càng
muốn giết nàng, Tiểu Cần trải qua cuộc sống đuổi giết rất nhiều năm.”
“Có một lần lúc Tiểu Cần đan gtắm bị một người đàn ông nhìn lén, Tiểu Cần
tức giận len hậu quả rất nghiêm trọng, vì thế làn đầu tiên nàng muốn
giết một người. Nhưng cuối cùng Tiểu Cần cũng không giết người đàn ông
kia, bởi vì người đàn ông này vào lúc tiểu cần muốn giết hắn mà hắn vẫn
không cầu xin tha thứ, mà kiên trì nói bản thân không cố ý. Tiểu Cần
nhìn người đàn ông này cũng không giống kẻ bỉ ổi lắm mồn nên đã tha cho
kẻ đó.”
Chẳng hiểu duyên phận gì mà Tiểu Cần ở chung với người
đàn ông tên Tiểu Hàng kia một thời gian. Càng ở chung, Tiểu Cần càng cảm thấy Tiểu Hàng không giống với những người mà nàng đã gặp. Tiểu Hàng là một người thành thật, tuy rất thích nàng nhưng cũng không dám liếc nhìn nàng thêm một cái. Tiểu Hàng cũng rất chăm sóc Tiểu Cần, có cái gì ngon đều để lại cho Tiểu Cần. Sau đó, Tiểu Cần phát hiện mình thích tên ngốc Tiểu Hàng”
“Tiểu Cần nói với Tiểu Hàng nàng thích hắn, Tiểu Hàng vui vẻ muốn điên luôn, sau đó là mấy tháng hai người sống hạnh phúc bên nhau. Sau đó đám người đuổi giết tìm được hai người bọn họ, lúc
này Tiểu Hàng mới biết Tiểu Cần chính là ‘Yêu nữ’ giết người vô số mà
giang hồ đồ đại, mà Tiểu Cần cũng biết hóa ra Tiểu Hàng lại là đồ đẹ của một người truy sát nàng.
“Đang tìm cách lần trốn khỏi những kẻ
đuổi giết, sau đó Tiểu Hàng đau khổ nghĩ phải rời khỏi Tiểu Cần, nhưng
nhớ lại quãng thời gian hạnh phúc bên nhau lại không nỡ rời đi. Tiểu
Hàng cần thận nghĩ lại khoảng thời gian hai người ở chung, càng nghĩ
càng cảm thấy người khác nói sai, hắn lựa chọn tin tưởng Tiểu Cần. Ngay
tại lúc hai người cởi bỏ khúc mắc, sư phụ Tiểu Hàng mang theo người thừa dịp Tiểu Cầ không để ý tìm được Tiểu Hàng.”
“Sự phụ Tiểu Hàng
khuyên hắn giết Tiểu Cần, Tiểu Hàng kiên trì không chịu. Sư phụ Tiểu
Hàng liền cùng người khác giết Tiểu Hàng. Mà Tiểu Cần sau khi trở về
nhìn thấy thân thể lạnh băng của Tiểu Hàng. Tiểu Cần thương tâm muốn
chết, sau bảy ngày bảy dêm thống khổ nàng điên cuồng hét lên một tiếng,
lúc nhìn lại thì mái tóc đen của nàng đã biến thành bạc trắng.”
“Tiểu Cần phẫn nộ tìm được bọn người sư phụ của Tiểu Hàng, bởi vì đã mất đi
người mình yêu nhất nên đã đánh mất bản tính, Tiểu Cần giết sạch mọi
người. Mà Tiểu Cần cũng vì quá sức không chống đơ nổi mà chết đi.”
Lâm Lập Hạ vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Diệu Nhi, “Được rồi, chuyện xưa hôm đã xong rồi.”
Lúc này Lâm Diệu Nhi mới từ trong câu chuyện xưa hồi thần lại, “Lập Hạ tỷ tỷ, Tiểu Cần cùng Tiểu Hàng thật đáng thương nha.”
“Thật ra Tiểu Cần cũng có chỗ sai.”
“A? Tiểu Cần sai chỗ nào vây?”
Lâm Lập Hạ ra vẻ thâm trầm thở dài, lắc lắc đầu nói, “Hiazz, lớn lên quá sinh đẹp cũng là một cái tội a.”
“À…” Lâm Diệu Nhi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, hóa ra Tiểu Cần sa ở đây, sai lầm này cũng thật không nên nha.
“Còn có, muội có biết chuyện xưa này nói lên điều gì không?” Lâm Lập Hạ lại tỏ ra cao thâm hỏi.
Lâm Diệu Nhi lắc lắc đầu, “Không biết.”
“Cô bé ngốc.” Lâm Lập Hạ nhéo nhéo mũi bé, “Chuyện xua này nói cho chúng ta biết, ngàn vạn lần không được kẻ khác nhìn trộm mình tắm rửa!” Từa đó
suy ra, “Từ việc nhìn lén khi tắm rửa cũng có thể dẫn đến án mạng đó!”
Lâm Diệu Nhi mỉm cười ngọt ngào, Lập Hạ tỷ tỷ gọi bé là cô bé ngốc, bé rất vui, “Đã hiểu rồi ạ!”
“Ừ.” Lâm Lập Hạ tán thưởng nhìn Lâm Diệu Nhi, “Như vậy tiếp theo chúng ta đi ngủ trưa.” Ánh nắng tươi sáng buổi chiều, thật thích hợp cho việc ngủ.
Ngoài cửa sổ, một mỗ nam nào đó “Đúng lúc đi ngang qua” co rúm khóe miệng lo
lắng, có phải hắn nên ngăn cản Lâm Diệu Nhi đi tìm Lâm Lập Hạ không?
***
Lâm Lập Hạ nhẹ nhàng đặt Lâm Diệu Nhi đang ngủ say lên giường, quay đầu nói với Mạch Tuệ, “Ngươi ở đây trông nhị tiểu thư cho thật tốt, ta đi qua
chỗ phụ thân.”
Mạch Tuệ gật đầu cười, “Tiểu thư đối với nhị tiểu
thư thật tốt, cũng rất quan tâmtới lão gia. Không hề giống như những
người khác nói.”
Lâm Lập Hạ gõ đầu nàng, “Con người đều sẽ thay đổi.” Nói xong liền đi ra khỏi cửa.
Mà Mạch Tuệ lúc này không còn nụ cười ngọt ngào vừa rồi, mặt không biểu cảm nhìn bóng lưng Lâm Lập Hạ rời đi.
(Hắc hắc có ai thắc mắc thân phận của Mạch Tuệ không?)
Phòng Lâm Viễn Sơn.
“Cha, không phải cha uống thuốc xong rồi sao?” Lâm Lập Hạ nhìn cái chén không biết là canh gì nói.
Lâm Viễn Sơn cười cười mở miệng, “Đây là thuốc bổ mẹ con cho người sắc.
uống xong liền cảm thấy tinh thần tốt hơn nhiều. Aizzz, nương con cũng
vì ta mà lo lắng rất nhiều.”
“Vậy cha nhân lúc còn nóng uống đi
ạ.” Lâm Lập Hạ bưng cái bát lên, nhìn vẻ mặt Lâm Viễn Sơn uống thuốc,
không biết tại sao lại cảm thấy quái dị.
Lâm Viễn Sơn uống chén
canh rất vội, từng ngụm từng ngụm, mang theo chút vội vàng. Một chén
nước canh uống đã cạn, Lâm Viễn Sơn thoải mái mít mắt, vẻ mặt say mê.
Đây là… Lâm Lập Hạ kinh ngạc mở to hai mắt, nàng cuối cùng cũng biết vì sao lại cảm tháy quái dị, vẻ mặt Lâm Viễn Sơn giống như kẻ nghiện thuốc
phiện.
Đỗ Lệ Nương cho người sắc thuốc bổ… Trong lòng Lâm Lập Hạ
đã có đáp án, nàng cười tủm tỉm nói với Lâm Viễn Sơn, “Vừa hay mấy ngày
hôm nay con cũng cảm thấy mệt mỏi, con cũng muốn uống thử thuốc bổ này
xem.” Nói xong đứng dậy, tự múc thêm một bát nữa, uống một hơi hết sạch.
Lâm Lập Hạ cảm thấy đầu óc mình bỗng nhiên tỉnh táo, trong không khí bỗng
có mùi hoa mai nồng đậm, mà thân thể cũng trở nên hết sức nhẹ nhàng,
“Xem ra phương thuốc nương tìm thật sự tốt, Tiểu Thúy, ngươi hỏi giúp ta đơn thuốc này, về sau tôi cũng muốn sắc để uống.”
“Dạ vâng, thưa đại tiểu thư.” Tiểu Thúy thu dọn các thứ đi xuống, một át áu đã mang phương thuốc trở lại.
Lâm Lập Hạ đem phương thuốc nhét vào trong tay áo, nói tạm biệt với Lâm
C=Viễn Sơn liền ra khỏi cửa. Dường như lúc này hơi thở vẫn còn lưu lại
hương thơm mê hoặc kia, Lâm Lập Hạ xiết chặt hai tay bước trở về phòng.
Lúc quay lại thì Lâm Diệu Nhi đã về, uống thuốc không bao lâu thì Lâm Lập
Hạ bắt đầu buồn ngủ, trong lòng càng khẳng định suy đoán của bản thân,
thuốc bổ này khẳng định có vấn đề, nghĩ nghĩ liền ngủ mất.
Chờ
lúc Lâm Lập Hạ tỉnh lại thì đã là buổi tối, Lâm Lập Hạ tìm Mạch Tuệ nói
với nàng, “Tìm giúp ta một bộ nam trang, ngày mai ta muốn ra ngoài.”
Mạch Tuệ tuy rằng tò mò tiểu thư vì áo muốn ra ngoài nhưng vẫn nhìn xuống không hỏi, nghe lời gật đầu.
Lâm Lập Hạ gắt gao nắm phương thuốc trong tay, đến cùng có phải có nội tình gì khác hay không, ngày mai sẽ biết được.
Bát vương phủ.
Lí Triệt mặc cẩm bào màu đen thêu chỉ vàng, ngồi sau bàn chuyên chú viết
tấu chương. Mà đứng sau hắn có một nam tử cao mãnh uy vũ.
“Vương gia.” Thanh âm nam từ từ ngoài cửa truyền vào.
Lí Triệt cũng không ngẩng đầu chỉ nói “Tiến vào”, bút trong tay vẫn không ngừng di chuyển.
Cửa bị đẩy ra, vẫn là một nam tử toàn thân mặc một bộ đồ đen cũng kính nói
với Lí Triệt, “Vương gia, Diêm Vương các đã bị tiêu diệt, chẳng qua…”
“Chẳng qua cái gì?” Thanh âm trầm thấp của Lí Triệt cất lên, tự dưng mang đến cho người ta một loại áp lực.
“Thuộc hạ vẫn cảm thấy việc này thuận lợi quá mức, dường như có người sau lưng cố ý để chúng ta tiêu diệt Diêm Vương các.”
Lúc này Lí Triệt mới ngừng động tác trong tay lại, ngẩng đầu lên trầm giọng nói, “Cố ý sao.”
“Còn có, vương gia lệnh cho thuộc hạ tìm một tiểu sư phụ pháp danh là Ngộ
Không, nhưng sư thái trong từ Thanh Tâm nói không có người nào như vậy.
Cái phòng kia cũng đã bỏ không, sư thái chỉ nói có một khách hành hương
đã ở đó vài ngày.”
“Không có?” Lí Triệt nhớ đến tiếng nói mềm mại mà quật cường của người nọ, hóa ra lời nói trảm đinh chặt sắt ấy cũng
chỉ là nói dối a.
“Muốn thủ hạ đi điều tra là tiểu thư nhà ai không ạ?” Hắc y nam tử nhìn biểu cảm của vương gia mình rồi hỏi lại.
“Không cần, tiếp tục điều tra sự việc của Diêm Vương các, ta rất muốn nhìn xem ai đang đứng đằng sau giả thần giả quỷ.” Về phần Ngộ Không… Lí Triệt
một lần nữa cúi đầu viết tiếp lên quyển sổ nhỏ, hắn còn chưa có nhàn rỗ
đến mức phải đi tìm một nữ nhân.