Cùng Quân Ca

Chương 14: Kí ức, chuyện cũ thời thơ ấu



Một mình Lâm Lập Hạ ở lại vẫn đang cầm khăn lãu nước mắt, Lâm thiếu gia cũng nên vào rồi, vừa nghĩ như vậy, cửa phòng đã bị người đạp mạnh một cái mở ra, Lâm Hành Dật ngoài cửa đen mặt, ánh mắt thâm trầm, chậm rãi mở miệng hỏi,

“Lâm Lập Hạ, hôm nay tốt nhất là ngươi nói cho rõ cho ta biết ngươi đang hát bài gì.”

Lâm Lập Hạ vừa thấy Lâm Hành Dật bước vào liền muốn ôm lấy hắn, không ngoài dự đoán bị hắn lắc mình tránh thoát. Lâm Lập Hạ cũng không nói gì, chỉ là đáng thương nhìn hắn tiếp tục rơi nước mắt. Nàng cũng không tin bản thân mình như vậy mà hắn còn không tin nàng đang thương tâm muốn chết. Trời ạ, hạt tiêu cay, dính cả vào trong mắt mình, nếu vậy mà không được thì nàng đi chết luôn đi cho rồi.

Quả nhiên Lâm Hành Dật bị dung nhan khi khóc của nàng làm cho phát hoảng. Kiểu khóc này cũng bất kể hình tượng đi, nước mắt nước mũi đều rơi hết ra, khuôn mặt bình thường xinh đẹp quyến rũ lúc này ánh mắt sưng đỏ, chóp mũi hồng hồng, nhìn kiểu gì cũng thấy buồn cười. Ngay cả như vậy, Lâm Hành Dật cũng không có bao nhiêu đồng tình với nàng, hiện tại hắn chỉ quan tâm đến câu nói cuối cùng của Lâm Lập Hạ với Đỗ Lệ Nương, “Câu nói vừa rồi của ngươi là ý gì?”

Nước mắt của Lâm Lập Hạ vất vả lắm mới ngừng lại được, khịt khịt mũi nói, “Hành Dật, ta cùng nương ta…”

“Ai quan tâm ngươi với ả nữ nhân kia có chuyện gì, ta hỏi người lời nói vừa rồi của ngươi có ý gì?” Lâm Hành Dật sốt ruột nắm cổ tay nàng hỏi.

Lâm Lập Hạ bị nắm đau kêu ra tiếng, dùng sức vùng vẫy, “Lâm Hành Dật, buông ta ra! Đau quá!”

Lúc này Lâm Hành Dật mới phát hiện bản thân luống cuống, vội vàng buông tay điều chỉnh lại hơi thở, “Lời vừa rồi ngươi nói với nương ngươi là có ý gì?”

Nghe vậy ánh mắt Lâm Lập Hạ ảm đạm, cười tự diễu, “Trong mắt nương của ta, ta vĩnh viễn chỉ là một quân cờ, chuyện ta muốn hay không muốn, cũng đều phải làm. Mà việc của cha, ta tin, sẽ không thoát khỏi liên quan với nương của ta.”

“Ý của ngươi là, bệnh của cha ta, là do nương ngươi động tay động chân?” Trong giọng nói của Lâm Hành Dật giống như chứa cơn bão trước thời khắc yên tĩnh, làm cho lòng người run rẩy.

“Bệnh của cha cũng hẳn là do làm việc vất vả. Cha quản lý hết mọi việc lớn nhỏ của nhà họ Lâm, còn quan tâm đến việc của chúng ta, đổ bệnh cũng là điều bình thường. Nhưng mà, bệnh của cha lại rất nặng.” Lâm Lập Hạ cúi thấp ánh mắt, cô đơn nói.

“Ngươi đã biết được cái gì?” Lâm Hành Dật nhìn chằm chằm vào nàng hỏi.

Lâm Lập Hạ đứng lên nhìn hắn, chậm rãi mở miệng, “Mấy ngày trước ta đến phòng của cha thấy thuốc bổ nương cho người đưa đến, nhất thời tò mò hỏi đơn thuốc. Khi ở am ni cô, ta đi theo sư thái cũng biết được một ít thảo dược, biết được có một loại thuốc không thể dùng nhiều, nhưng mỗi ngày nương đều cho cha uống.”

Nghe xong, Lâm Hành Dật không nói gì, chỉ là nhíu mày lộ ra biểu cảm âm trầm.

“Huân hương trong phòng cha là ai đưa đến.” Lâm Lập Hạ hỏi.

“Huân hương?” Lâm Hành Dật nghĩ nghĩ nói, “Huân hương kia là do Nhị thúc mang từ Tây Vực về đưa đến.”

“Chẳng lẽ…” Lâm Lập Hạ giống như bị sợ đến ngay người ngồi sụp xuống, “Việc này cũng có liền quan đến nhị thúc?”

“Nói hưu nói vượn!” Lâm Hành Dật quát lớn, “Trong phòng ta cùng nhị thúc đều có huân hương kia, vì sao ta với nhị thúc không xảy ra việc gì?!”

“Bởi vì huân hương chỉ khi cùng dùng với loại thuốc kia thì mới sinh độc tính.” Lâm Lập Hạ thất thần nói.

Cả người Lâm Hành Dật chấn động lập tức phản bác, “Không thể nào!” Nhị thúc sao có thể làm ra chuyện này, ai cũng có khả năng, chỉ có nhị thúc là không thể!

Lâm Lập Hạ nhìn vẻ mặt của hắn, trong lòng không khỏi mềm xuống, nàng đứng lên vướn tay vỗ vai trấn an hắn, “Hành Dật, bình tĩnh một chút.”

“Tránh ra!” Lâm Hành Dật hất tay nàng ra, “Nhất định là ngươi thông đồng với nương ngươi để hãm hại nhị thúc, nhị thúc không có khả nang sẽ làm như vậy!”

“Hành Dật!” Trên mặt Lâm Lập Hạ hiện lên vẻ bi ai, “Ta biết ngươi không tin, nhưng đây là sự thật.” Bị người mà mìn tin tưởng nhất phản bội, đó là một loại cảm giác như thế nào, nàng biết rõ hơn ai hết.

“Ta không tin.” Lâm Hành Dật nhìn Lâm Lập Hạ, gằn từng tiếng nói, hai tay nắm chặt thành nắm đấm.

“Như vậy, chúng ta đánh cuộc đi.”

=== ====== ====== ====== ==== đường phân cách trò hay sắp lên sàn === ====== ====== =========

“Tiểu thư, thiếu gia bị sao vậy?” Mạch Tuệ nhìn bóng lung Lâm Hành Dật rời đi, vừa rồi nàng có chào thiếu gia mà thiếu gia giống như không nhìn thấy đi lướt qua nàng, trên mang vẻ hồn bay phách lạc.

Lâm Lập Hạ trừng mắt nhìn, “Không sao cả, vẫn giống như bình thường thôi mà. Đúng ròi, ta bảo ngươi đi mua vài thứ ngươi mua được chưa?”

Lúc này Mạch Tuệ mới nhớ đến mục đích nàng tìm Lâm Lập Hạ, vội vàng lấy từ trong lòn ra một cái túi bằng vải bố, “Mua được, nhưng mà tiểu thư mua nhiều thứ này để làm gì vậy?”

Lâm Lập Hạ cầm lấy túi đồ, nhìn nàng cười thần bí, “Bí mật.” Nói xong liền xoay người về phòng.

Một hộp, hai hộp,ba hộp, bốn hộp…

Nhìn những chiếc hộp trên bàn, Lâm Lập Hạ hài lòng gật đầu, thật ra những thứ này đều là phấn kẻ mày mà nữ tử cổ đại hay dùng, lần trước nàng lấy cài này làm “Phấn cải trang”, hiệu quả cũng không tệ, đánh một cái da mặt liền biến màu, chỉ là mỗi lần cải trang thì phải dùng không ít, lúc này mới kêu Mạch Tuệ ra ngoài mua “Bổ sung”

Đem phấn kẻ mày nhét vào trong tủ, Lâm Lập Hạ ưỡn thắt lưng một cái, việc cần làm hôm nay cuối cùng cũng xong rồi, không ngoài dự đoán, mọi việc sẽ phát triển theo theo những gì mà cô đã phán đoán, chờ mọi chuyện trong Lâm phủ lắng xuống, cô có thể thanh thản mà ổn định cuộc sống của chính mình. Nàng day day cái đầu đang đau của mình, gần đây cần suy nghĩ quá nhiều, bộ não của mình cũng bị quá tải rồi, aizzz, may là mọi việc sẽ xong nhanh thôi, nàng có thể khổi phục lại cuộc sống lười biếng của mình.

Nghĩ như vậy, Lâm Lập Hạ thở phào nhẹ nhõm, sau cơn mua bão ánh mặt trời sẽ xuất hiện, qua mấy ngày nữa thì những ngày tốt lành sẽ đến. (Lời editor: Nàng mừng quá sớm đấy). Nhưng mà… Lâm Lập Hạ nhíu mày cảm thấy hơi lo lắng, cảm tình giữa Lâm Hành Dật cùng với vị nhị thúc kia thật sự rất tốt, chuyện hôm nay, đến cuối cùng Lâm Hành Dật sẽ nghĩ như thế nào?

Lâm Hành Dật có chút đờ đẫn nhìn sổ sách trước mắt, thật lâu cũng không thấy hắn lật một tờ, ngày hôm qua sau khi nói chuyện với Lâm Lập Hạ, nội tâm hắn thế nào cũng không bình tĩnh được. tuy rằng ánh mắt nhìn vào sổ sách nhưng cái gì cũng không vào trong đầu được.

Lâm Mậu Thịnh quan tâm đi qua voõ vai hắn, “Hành Dật, sao vậy?”

“Không sao ạ.” Lâm Hành Dật lấy lại tinh thần nhìn ông khẽ cười, nghĩ nghĩ, làm như vô tình hỏi, “Đúng rồi nhị thúc, huân hương lấn trước người mang từ Tây Vực về tên là gì vậy?”

“À, cái đó gọi làm đàm hương.” Lâm Mậu Thịnh đứn dậy đi đến bên cạnh bàn, cầm lấy ấm trà rót vào chén, “Sao đột nhiên lại hỏi vậy?”

“Không, chỉ là hương lần trước thúc đưa cháu đã dùng hết rồi, vừa khéo có một người bạn muốn đi Tây Vực, cháu định bảo hắn mang một ít về.” Lâm Hành Dật vô lực kéo kéo khóe môi, vươn tay xoa cái tràn càng ngày càng đau đớn.

“Xem sổ sách mệt quá sao, vậy thì nghỉ ngơi một chút đi.” Lâm Mậu Thịnh đưa ly trà cho hắn, trong giọng nói tràn đầy sự quan tâm.

“Cám ơn nhị thúc.” Lâm Hành Dật nhận ly trà nhưng không uống, chỉ là xuất thần nhìn ảnh chiếu ngược của mình trong tách trà, đàm hương, Lâm Lập Hạ cũng nói là đàm hương.

“Lâm Hành Dật, cháu về nghi ngơi trước đi, hôm nay xem đến đây thôi.” Lâm Mậu Thịnh khuyên nhủ, rõ ràng hôm này Lâm Hành Dật có tâm sự, hơn nữa trong ánh mắt còn cất dấu tìm tòi nghiên cứu.

Lâm Hành Dật cũng không nói gì thêm, chỉ là đứng lên đi về phía ngoài cửa, “Vậy cháu đi trước.”

Lâm Mậu Thịnh phía sau có chút kinh ngạc nhìn bóng lưng Lâm Hành Dật, Hành Dật giống như đối với ông có chút lạnh nhạt? Hơn nữa, tai sao lại hỏi về huân hương, chẳng lẽ…

Nghĩ đến đây, trong mắt Lâm Mạu Thịnh xẹt qua tia ngoan độc, việc đã đến nước này, không cho phép bất kỳ sai lầm nào xảy ra.

Lâm Hành Dật đi dạo trong phủ không mục đích, tiếng cười thanh thúy của trẻ nhỏ ngoài tường truyền vào tai hắn, suy nghĩ của hắn bắt đầu hỗn loạn.

Trước đây Lâm Hành Dật cũng không giống như hầu hết các đứa trẻ khác vui đùa ầm ĩ. Từ khi hắn còn nhỏ đã luôn phải đối mặt với gương mặt tái nhợt của mẫu thân. Mẫu thân không thích tranh cãi ầm ĩ, hắn liền yên lặng ngồi bên giường bà cả ngày, nhìn gương mặt cô đơn ngồi thêu hoa của bà, ngẫu nhiên sẽ nói vài chuyện thú vị nghe được từ hạ nhân cho bà nghe, chỉ để nhìn thấy nụ cười hiếm có của bà.

Ấn tượng của hắn với phụ thảnất nhạt nhòa, dường như một năm cũng chỉ có thể nhìn thấy ông ấy vài lần trong phòng mẫu thân, lúc phụ thân đến mẫu thân đều tươi cười rất vui vẻ, nhưng phụ thân lại luôn lạnh lùng lạnh nhạt, lúc thấy hắn cũng chỉ nhìn thoáng qua. Lúc đó, mẫu thân liền dùng một ánh mắt cực kì bi thương nhìn hắn, cho dù hắn không hiểu mẫu thân vì sao lại bi thương như vậy.

Sau này khi mẫu thân sinh ra muội muội, đối với Diệu Nhi trắng trắng mềm mềm cuối cũng mẫu thân cũng cười nhiều hơn. Hắn ở bên cạnh nhìn muội muội non nớt làm nũng với mẫu thân, trong lòng cũng cảm thấy cao hứng. Tuy rằng phụ thân vẫn rất ít khi đến thăm bọ họ, nhưng mà hắn đã cảm thấy thỏa mãn với tình trạng như vậy rồi, chỉ cần mẫu thân nở nụ cười, có phụ thân hay không cũng có gì khác đâu?

Nhưng mà tất cả đều bị hủy vào nắm hắn chín tuổi.

Mùa đông năm đó dường như rét lạnh chưa từng có. Phụ thân từ bên ngoài dẫn theo một nữ nhân và một đứa trẻ trở về, lúc phụ thân nhìn nữ thân kia sẽ lộ ra nụ cười sủng nịnh, sẽ ân cần hỏi han bà ta, mà đối với mẫu thân hắn thì ông chưa từng như vậy bao giờ.

Phụ thân mang theo nụ cười hiếm có tới phòng mẫu thân, nói với người, “Ta muốn cưới nàng.”

Gương mặt cả ngày tái nhợt của mẫu thân rốt cuộc cũng hiện lên chút ửng hồng, nhưng khôg phải vui sướng, mà là tức giận vô cùng. Mẫu thân không còn nhàn tĩnh thanh nhã như xưa không hiền lành rộng lượng như xưa nữa, mà bắt đầu cãi nhau với cha, nhưng cha chỉ lạnh lùng nhìn mẫu thân, giống như đang xem một vở hài kịch.

Lâm Hành Dật nhớ được phụ thân đã nói với mẫu thân, “Nàng hối hận sao?”

Mẫu thân sau khi nghe được những lời này cuối cùng cũng bình tĩnh, sau đó lại cười lớn, tuy rằng cười, nhưng thanh âm lại thê lương như vậy, “Hóa ra, chàng vẫn luôn hận thiếp.”

Lâm Hành Dật không hiểu phụ thân cũng mẫu thân đang nói gì, nhìn gương mặt cười như không cười của mẫu thân mà không hiểu sao lại cảm thấy bất an. Hắn đi lên ôm chặt mẫu thân mình nói, “Nương, người còn có con cùng Diệu Nhi mà.” Lâm Hành Dật không hiểu vì sao mình trở nên đa cảm như vậy, nhưng là một tiểu nam tử hán, hắn vẫn cố nén không cho nước mắt rơi xuống.

Phụ thân nhìn mẫu tử hai người trước mắt chán ghét nhíu mày, “Mặc kệ nàng đồng ý hay không, tháng sau ta sẽ đón Lệ Nương qua cửa.” Nói xong cũng không thèm nhìn phản ứng của hai người bọn họ bước ra ngoài.

Phụ thân hắn để lại cho hắn một bóng lưng, một bóng lưng không chút lưu luyến.

Khi đó hắn vẫn cho rằng cuộc sống vẫn sẽ diễn ra như bình thường, mẫu thân vẫn sẽ bi thương chờ đợi trong vô vọng, hắn cũng cả càng yên lặng cùng mẫu thân, nhưng lại không nghĩ đến ngay cả nguyện vọng nhỏ nhoi như vậy cũng không thực hiện được.

Nữ nhân mặc giá y (áo cưới) màu đỏ dung nhan quyến rũ động lòng người đối lập hoàn toàn với mẫu thân một thân bạch y sắc mặc tái nhợt. Mẫu thân của hắn lựa chon kết thúc sinh mệnh trong ngày thành hôn của phụ thân, có lẽ vì muốn kết thúc cuộc sống đau khổ bi thương này, cũng có thể là vì muốn ngăn cản hôn lễ này.

Nhưng phụ thân chỉ đến nhìn thoáng qua rồi trở lại tiền đường, tiếp tục hôn lễ nào nhiều. Bên ngoài lạnh lẽo chỉ còn lại hắn đang ngơ ngẩn cùng với Diệu Nhi vân chưa hiểu chuyện. (Ôi, phải hận đến thế nào mới có thêr đởi như vậy?)

Nhìn mẫu thân hai mắt nhắm chặt, Lâm Hành Dật phát hiện bản thân mình vậy mà không khóc được. Mẫu thân làm bạn nhiều năm với hắn, tại trong ngày vui mừng như vậy kết thúc cuộc sống đau khổ của bản thân, còn hắn và muội muội phải ở lại đây, vượt qua những ngày tháng tối tắm lạnh lẽi.

Thời gian yên lặng trôi qua, lời của bọn hạ nhân giống như không truyền tới được ỗ lai hắn, Diệu Nhi được người đưa trở về, mà Lâm Hành Dật vẫn luôn quỳ bên người mẫu thân, không hề nhúc nhích.

Thẳng đến khi có người kéo hắn vào một vòng tay ấm áp, đó là một vòm ngực dày rộng xa lạ, giống như có thể chịu đựng được nỗi bi thương vô hạn của hắn. Nhiệt độ ấm áp của cơ thể xuyên qua làn da truyền cho hắn, lúc này người Lâm Hành Dật mới run lẩy bẩy, phát hiện cả người mình đã đông cứng.

“Hành Dật, không sao đâu, nhị thúc ở đây.” Người nọ nhẹ giọng mở miệng, giọng nam trầm thấp có thể an ủi lòng người, làm cho hắn cảm thấy an tâm một cách khó hiểu.

Lâm Hành Dật biết mình còn có một nhị thúc, nghe nói khi còn trẻ đã ảy ra tranh chấp với tổ phụ tổ mẫu, vì thế nên lêu lổng ở bên ngoài, mấy chục năm rồi mà vẫn không thấy trở về. Chỉ là không ngờ hôm nay trở lại, đúng lúc nhận được tin nương hắn chết.

Qua thật lâu thật lâu sau, Lâm Hành Dật mới mở miệng dùng giọng nói mỏng manh nói, “Nương sẽ cô đơn.” Từ khi có trí nhớ hắn liền luôn luôn ở cùng mẫu thân, nói chuyện cùng, yên lặng cùng bà, hiện tại hắn cùng với mẫu thân tách ra, chắc hẳn bà sẽ rất cô đơn. Hắn muốn ở cùng với mẫu thân, giống như trước kia.

“Hành Dật, nương của cháu sẽ không cô đơn, bởi vì cho tới nay không phải cháu luôn ở cường nương cháu sao?”

Cho tới nay đều ở cùng nương? Cho tới nay? Thế còn về sau thì sao? Về sau hắn không hể ở bên mẫu thân sao? Lâm Hành Dật giãy khỏi cái ôm của người nọ, nghiêng ngả lảo đảo nhào vào trong lòng mẫu thân. Cả người mẫu thân không hề có độ ấm, trên mặt cũng không có vẻ bi ai lại dịu dàng nữa, mà lại sắc mặt xanh xao kinh hoàng. Lâm Hành Dật cuối cùng cũng không nhịn được nữa lớn tiếng gào khóc, “Nương…”

Lâm Hành Dật luôn luôn ở bên người, cho nên, cầu xin nương đừng bỏ Hành Dật mà đi.

“Hành Dật, nương cháu đã chết rồi.” Thở dài nói ra những lời này, nam nhân tiến lên ôm lấy Lâm Hành Dật, ông sao lại không biết Hành Dật thương tâm đến mức nào, đau đớn trong lòng ông cũng không hề kém một chút nào.

Lâm Hành Dật giãy giụa, động tác càng lúc càng lớn, giọng nói cũng ngày càng dồn dập, “Buông tay!”

“Hành Dật.” Nam nhân quát một câu, khiến động tác của hắn dừng lại, “Nương cháu đã chết rồi, chẳng lẽ cháu cũng muốn phát điên theo sao?”

Mẫu thân không có chết, Lâm Hành Dật muốn nói như vậy, nhưng mà miệng lại không thốt ra được lời nào. Mẫu thân thực sự đã chết sao, sẽ không bao giờ yên tĩnh ngồi trước cửa sổ thuê hoa, sẽ không bao giờ kể chuyện xưa cho hắn, sẽ không bao giờ mỉm cười dịu dàng với hắn? Hắn rốt cuộc cũng yên lặng, nhỏ giọng nức nở giống như một con thú nhỏ bị thương, “Nhị thúc…”

“Hành Dật, không sao, nương cháu đi rồi thì vẫn còn nhị thúc, Hành Dật ngoan.” Nam nhân nhẹ nhàng vỗ lên lưng hắn, trong giọng nói tràn đầy đau đớn thương tiếc.

Lâm Hành Dật gắt gao cắn môi mình, vì sao, vì sao phụ thân hắn đến bây giờ cũng không đến an ủi hắn, mà người đến lại là nhị thúc?

Bắt đầu từ ngày đó, nhị thúc trong cuộc sống của hắn bắt đầu đảm nhiệm vai trò của một người phụ thân, tựa như mọi hạnh phúc trong quá khứ đều chầm chậm đến đây, nhưng có một số thứ cuối cùng cũng không thể quay về được nữa.

Tám năm sau, Lâm Hành Dật nhớ lại lúc mình gặp được nhị thúc, hai mắt đỏ bừng, nhưng hắn đã không còn là đứa nhỏ non nớt năm đó nữa, hắn không thể nỉ non một cách bất lực, mà phải đối mặt với một sự thật tàn nhẫn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.