"Cũng may mà ngươi tín nhiệm nàng như vậy, nếu không thuốc này của ta sao có thể hạ được chứ." Lâm Mậu Thịnh không để ý tới câu hỏi của Lâm Viễn Sơn, cứ thế nói tiếp.
"Mậu Thịnh, vì sao ngươi phải làm như vậy?" Lâm Viễn Sơn nhìn đệ đệ từ trước đến nay vẫn luôn có tình cảm vững vàng với mình đau lòng hỏi. Ông chẳng thể nghĩ tới Mậu Thịnh lại có thể làm ra loại chuyện như vậy. Lệ Nương là bởi vì ông mà hủy đi cả đời làm ra những chuyện này ông có thể hiểu, nhưng Mậu Thịnh là vì cái gì?
"Vì sao?" Lâm Mậu Thịnh bật cười một tiếng, nhìn Lâm Viễn Sơn giễu cợt mở miệng: "Ta nói này đại ca, ngươi sẽ không cho là ta thật sự thỏa mãn với cái chức Nhị đương gia của Lâm phủ chứ?"
"Mậu Thịnh..." Lâm Viễn Sơn không dám tin hô lên, người đệ đệ sau khi trở về từ tám năm trước luôn tận tâm tận lực giúp ông thu xếp việc buôn bán, thì ra là trong lòng lại nghĩ như vậy sao?
"Trước khi ngươi trở lại thì ta chính là Nhị thiếu gia người người nuông chiều của Lâm gia, nhưng kể từ sau khi ngươi trở về, trong mắt phụ thân và mẫu thân chỉ nhìn thấy ngươi, cũng bởi vì ngươi là trưởng tử sao? Ta có cái gì không bằng ngươi!"
Năm đó một thanh niên tuổi chừng 20 cầm một miếng ngọc bội tìm tới Lâm gia, sau khi Lâm phụ Lâm mẫu thấy được ngọc bội thì đối với thanh niên kia vui mừng bật khóc, Lâm Mậu Thịnh thế mới biết thanh niên kia chính là vị huynh trưởng bị bắt cóc từ nhỏ của mình. Sau khi Lâm Viễn Sơn trở về Lâm phủ thì Lâm phụ Lâm mẫu đặt toàn bộ tâm tư cho cái người trưởng tử vài chục năm không gặp này, làm cho Lâm Mậu Thịnh bị vắng vẻ ở một bên.
"Càng buồn cười hơn chính là Ngữ Luyến và ngươi vậy mà đã sớm có hôn ước? Tại sao, thanh mai trúc mã của Ngữ Luyến là ta, thích nàng nhiều năm cũng là ta, nếu như ngươi không trở lại thì người thành thân với Ngữ Luyến cũng sẽ là ta!" Giọng nói của Lâm Mậu Thịnh bắt đầu kích động, trong đôi mắt lóe hận ý: "Ngươi vừa xuất hiện liền cướp đi tất cả, tất cả những thứ thuộc về ta đều trở thành Lâm gia Đại thiếu gia. Ngươi cho rằng vì sao năm đó ta lại rời khỏi nhà? Nếu như không phải chính miệng Ngữ Luyến nói cho ta biết nàng yêu ngươi, ta sẽ không buông tay như vậy! Nhưng ngươi lại làm gì? Ngươi đối xử với Ngữ Luyến như thế nào? Ta bỏ đi là vì muốn nàng hạnh phúc, nhưng khi trở lại chỉ thấy thi thể lạnh lẽo của nàng! Mà ngươi lại đang cùng với tân phu nhân của ngươi tân hôn đại hỉ, Lâm Viễn Sơn, ngươi đã đối xử với Ngữ Luyến ra sao hả?"
Lâm Viễn Sơn nghe xong sửng sốt một hồi lâu, cuối cùng cười khổ: "Năm đó ta trở lại chỉ vì muốn tìm cha mẹ ruột của mình, nào biết cha mẹ lại nhắc tới hôn sự hai nhà với ta. Ta có nói với Ngữ Luyến là ta đã có ý trung nhân, không ngờ Ngữ Luyến lại khăng khăng muốn gả cho ta, có một lần hạ thuốc ở trong trà... Ta buộc lòng phải cưới nàng, nhưng trong lòng vẫn nhớ tới Lệ Nương, phái người về quê nhà tìm hiểu lại chỉ nghe nói Lệ Nương đã gả cho người. Ta vốn cũng muốn sống tốt bên Ngữ Luyến, nhưng không ngờ lại nghe được đối thoại của Ngữ Luyến và cha nàng... Ngữ Luyến vốn không phải vì yêu ta mới gả cho ta, lúc ấy chỉ vì cha nàng cần mượn tài lực của Lâm gia cho nên Ngữ Luyến mới có thể chọn ta."
"Cho nên ngươi lựa chọn coi thường nàng và đứa bé của mình?" Lâm Mậu Thịnh nhớ tới nụ cười ngây thơ của thiếu nữ năm đó, nữ tử xinh đẹp làm người hài lòng như vậy, tại sao hắn lại đối xử độc ác với nàng như vậy?
"Ta vừa nhìn thấy Ngữ Luyến liền nhớ lại lời nói của Ngữ Luyến với nhạc phụ, ta chỉ là một con cờ giúp cha nàng chấn hưng gia nghiệp mà thôi. Mà ta lại bởi vì mưu kế của nàng mà mất đi nữ tử ta yêu." Lâm Viễn Sơn nhớ tới chuyện năm đó không khỏi thương cảm trong ngực: "Ta đổ mọi sai lầm lên người Ngữ Luyến, cho nên hàng năm không nhìn tới nàng và đứa bé. Vì vậy Ngữ Luyến lại hạ thuốc ta một lần nữa, sau lần đó nàng mang thai Diệu Nhi. Từ đó về sau ta lại càng thêm căm ghét Ngữ Luyến, khi đó gặp gỡ Lệ Nương lại càng nghĩ ông trời bồi thường cho ta, nào biết Ngữ Luyến lại lựa chọn tự sát vào ngày thành hôn của ta."
"Ta không đi nhìn Ngữ Luyến không phải bởi vì lòng dạ ta ác độc, mà là khi thấy Ngữ Luyến nằm ở nơi đó ta lại nhớ tới đủ loại đối xử trước kia của ta với nàng, hối hận không chịu nổi."
"Cho nên ngươi ở trong giấc mộng đều gọi tên của nàng." Đỗ Lệ Nương giễu cợt mở miệng.
Lâm Viễn Sơn cô đơn lắc đầu cười cười: "Từ đó về sau ta muốn bồi thường cho Hành Dật và Diệu Nhi, nhưng Hành Dật lại đối với ta giống như người xa lạ, ngay cả một câu cũng không muốn nhiều lời. Chuyện Diệu Nhi bị bệnh ta lại là người biết cuối cùng. Ta và đứa con của ta hờ hững đến bước này. Vì vậy ta đối tốt với Hạ nhi gấp bội, ít nhất Hạ nhi coi ta như cha ruột của nàng, nhưng nào biết Hành Dật lại có thể đối với Hạ nhi như vậy."
Trong lòng Lâm Viễn Sơn hối hận đến không thể nói bằng lời, nhưng chuyện đã xảy ra, làm nhiều hơn nữa cũng không cách nào đền bù. Chỉ là không ngờ, những chuyện cũ kia thế mà lại để cho đệ đệ hắn và người bên gối hận hắn thấu xương.
Lâm Mậu Thịnh sau khi nghe hết thì nở nụ cười, càng cười càng thoải mái, nhưng tiếng cười sao lại thê lương như vậy."Đại ca, năm đó tại sao ngươi lại trở về."
Tại sao năm đó hắn lại trở về, nếu hắn không trở về thì mình sẽ theo sắp xếp mà thành thân với Ngữ Luyến, cho dù là bị lợi dụng cũng cam tâm tình nguyện.
"Vì sao ta lại trở về?" Nhìn Lâm Mậu Thịnh cười đỏ ngầu cả mắt và vẻ mặt đầy hận ý của Đỗ Lệ Nương, Lâm Viễn Sơn tự hỏi lòng mình, đúng vậy, tại sao năm đó ông lại trở về, bởi vì quyết định của ông, mà phá hủy cả đời bốn người.
"Mậu Thịnh, bây giờ nói nhiều như vậy cũng vô dụng, dù thế nào đi nữa hắn cũng sắp chết rồi." Đỗ Lệ Nương đã sớm không phải thiếu nữ hồn nhiên thiện lương năm đó, hiện giờ tài phú và địa vị quan trọng hơn lương tâm của bà.
Lâm Mậu Thịnh nghe vậy ngừng cười, nhìn Lâm Viễn Sơn xanh cả mặt nói: "Đúng vậy nhỉ, giờ nói mấy chuyện đó làm gì, ngày mai ta sẽ thực sự là người nắm quyền của Lâm phủ. Ngươi để lại quyền hành cho Hành Dật, ngươi cho rằng Hành Dật có thể thuyết phục những lão gia hỏa kia sao? Ngươi nghĩ cũng quá ngây thơ rồi."
Lâm Viễn Sơn nghẹn họng lại ho đến lợi hại, mà lúc này có hai người chậm rãi đi ra từ thiên phòng.
"Hành Dật!" Lâm Mậu Thịnh giật mình nhìn thiếu niên trước mắt, tại sao hắn lại ở chỗ này? Không đúng, hẳn là tại sao bọn họ lại ở chỗ này?
Đỗ Lệ Nương cũng giật mình nhìn Lâm Hành Dật và Lâm Lập Hạ trước mắt, vừa rồi bọn họ vẫn luôn ở trong thiên phòng, vậy chẳng phải bọn họ đều nghe được những gì họ vừa nói?
Lâm Hành Dật mặt không biểu cảm đi ra, nhìn Lâm Mậu Thịnh một cái, đột nhiên cười ra tiếng: "Nhị thúc, thúc yêu nương của ta?"
Lâm Mậu Thịnh nghe vậy ngẩn người, tiếp đó gật đầu một cái. Ông sao có thể không yêu, nữ tử từ nhỏ cùng hắn cùng nhau lớn lên, nữ tử có giọng nói ngọt ngào gọi ông là "Nhị ca". Đó là theo đuổi cả đời của ông.
"Nhưng mẫu thân ta không yêu thúc, người mẫu thân yêu là phụ thân ta." Trong môi mỏng của Lâm Hành Dật lạnh lùng phun ra mấy chữ này, hài lòng thấy gương mặt không còn chút máu của Lâm Mậu Thịnh: "Cho dù ban đầu mẫu thân ta là vì lợi dụng phụ thân ta, nhưng mẫu thân ta vẫn yêu ông ấy."
"Thúc luôn luôn là người ta tôn trọng nhất, nhưng thúc lại làm ra chuyện để cho ta không cách nào tha thứ." Máu mủ vĩnh viễn là vướng bận chém không đứt, cho dù Lâm Hành Dật hận Lâm Viễn Sơn thế nào, nhìn thấy ông bệnh tình nguy kịch thì vẫn không thể lạnh lùng như trước, huống chi là có người tính kế hạ độc ông. Nhìn gương mặt vẫn quen thuộc như trước của nhị thúc, Lâm Hành Dật cũng không lộ ra cảm xúc dư thừa gì, vẫn là giọng điệu vững vàng nói.
"Hành Dật." Lâm Mậu Thịnh nhỏ giọng gọi, đối với đứa con của nữ nhân mình yêu mến và ca ca ông vẫn luôn ôm mâu thuẫn trong lòng, ông yêu thương đồng thời cũng chán ghét thật sâu. Nhưng khi đứa trẻ từ nhỏ lệ thuộc vào mình, giờ phút này lại dùng ánh mắt giá lạnh như vậy nhìn ông, giống như chỉ là người xa lạ, trong lòng ông lại cảm thấy thất lạc như vậy.
Lâm Lập Hạ lo lắng đứng ở một bên nhìn bọn họ. Mặt Lâm Mậu Thịnh tái nhợt, đôi môi run run, ánh mắt Lâm Hành Dật yên tĩnh lại có vẻ vô cùng không bình thường, còn có gương mặt ngập tràn sợ hãi của Đỗ Lệ Nương. Cảnh tượng trước mắt mặc dù nàng đã dự đoán được từ sáng sớm, nhưng khi nghe được những thứ chuyện cũ vướng mắc kia thì nàng vẫn cảm thán vô cùng, không ngờ trước kia những người này lại có khúc mắc sâu như vậy, mà mầm mống gieo xuống năm xưa, hôm nay khỏe mạnh lớn lên đến không cách nào xoay chuyển.
"Hành Dật..." Lâm Viễn Sơn cố hết sức gọi. Đối với con trai của mình, ông có áy náy không đếm được, nhưng tất cả lại không nói nên lời.
Lâm Hành Dật cũng không như bình thường không cho ông sắc mặt tốt như vậy, mà ngoan ngoãn đi tới bên cạnh ông: "Phụ thân."
Lâm Mậu Thịnh nghe vậy cả người mất hồn ngã xuống: "Vẫn thất bại sao, ngươi vẫn lựa chọn hắn." Không biết "ngươi" trong miệng ông là chỉ Lâm Hành Dật hay Ngữ Luyến.
"Cái con tiện nhân này, sao ngươi lại ở chung một chỗ với tên tiểu tạp chủng này, có phải là ngươi và hắn liên hợp tính kế chúng ta hay không!" Đỗ Lệ Nương đột nhiên xông lên phía trước túm tóc Lâm Lập Hạ, dùng sức kéo.
Lâm Lập Hạ bị kéo tới đau kêu thành tiếng, nữ nhân trước mắt vốn có gương mặt xinh đẹp mà lúc này là dữ tợn tột cùng, Lâm Lập Hạ không biết lấy sức ở đâu ra đẩy bà ra, miệng không tự chủ đã mở miệng: "Mẫu thân! Người nhận sai đi, phụ thân đã biết hết rồi."
Đỗ Lệ Nương nghe vậy càng thêm điên cuồng, nhào tới muốn đánh Lâm Lập Hạ: "Nhất định là do ngươi giở trò quỷ đúng không? Cái con tiện nhân nhà ngươi! Lúc ấy nên để cho ngươi và tên súc sinh kia chết cùng một chỗ!"
"Người cho rằng ta muốn sống sao? Người có nghĩ tới cảm thụ của ta hay không? Ở trong lòng người chỉ có thù hận của mình, lúc nào thì giương mắt nhìn ta một cái? Ta đối với người mà nói chỉ là một công cụ leo lên địa vị cao hơn!" Lâm Lập Hạ gào khóc ra tiếng, trong lòng dâng lên một loại tình cảm cuồng liệt, nàng hiểu rõ tình cảm này không thuộc về nàng, mà là Lâm đại tiểu thư ban đầu.
"Đủ rồi!" Lúc này Lâm Hành Dật lên tiếng, tiến lên hung hăng tát Đỗ Lệ Nương một cái: "Tiện nhân, bây giờ ngươi còn dám la lối om sòm?"
Lâm Viễn Sơn thấy thế quay mặt đi, mà Lâm Lập Hạ lại vẫn không ngừng được nước mắt.
"Hành Dật, con chuẩn bị xử trí bọn họ thế nào." Lâm Viễn Sơn nhẹ giọng hỏi một câu.
Lâm Hành Dật nhìn Lâm Mậu Thịnh đã thất hồn lạc phách và Đỗ Lệ Nương vẻ mặt điên cuồng, trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng: "Người muốn xử lý bọn họ thế nào."
Lâm Viễn Sơn thở dài: "Đều là năm đó ta phạm sai lầm, Mậu Thịnh... Đệ đi đi, vĩnh viễn không nên trở lại."
Lâm Mậu Thịnh ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn Lâm Viễn Sơn một cái: "Ngươi cứ như vậy thả ta đi?"
"Mặc dù đệ muốn hại ta, nhưng không phải bây giờ ta vẫn còn tốt sao. Dù sao cũng là huynh đệ, đệ đi đi." Lâm Viễn Sơn lại quay đầu nhìn Đỗ Lệ Nương, về phần nàng... "Hành Dật, con cho người đưa Lệ Nương vào Phong các (Lầu các bị niêm phong) đi, sau này vĩnh viễn đều không được đi ra."
"Vâng, phụ thân." Lâm Hành Dật gật đầu một cái lên tiếng, quay ra ngoài hô một tiếng: "Quản gia, cho người dẫn bọn họ đi xuống đi." Thì ra quản gia cũng là người hiểu rõ tình hình trong chuyện này.
Quản gia nghe thấy mang theo mấy gia bộc đi vào dẫn Lâm Mậu Thịnh và Đỗ Lệ Nương đi xuống, trong phòng cũng chỉ còn lại Lâm Viễn Sơn, Lâm Hành Dật và Lâm Lập Hạ vẫn đang nức nở.
"Phụ thân." Lâm Lập Hạ ngẩng đầu đỏ mắt hạnh nhìn Lâm Viễn Sơn, đột nhiên quỳ xuống trước mặt ông.