Lâm Lập Hạ có chút không yên lòng đảo tròng mắt đầy bất an, vừa rồi có nha
hoàn đến truyền lời nói Lâm Viễn Sơn có việc tìm nàng. Nàng nghĩ đi nghĩ lại cũng không nghĩ ra Lâm Viễn Sơn tìm nàng có chuyện gì. Theo lý
thuyết thì hẳn là bây giờ trong lòng ông phải mâu thuẫn vô cùng chứ?
Nhưng vì sao lại có việc tìm nàng.
Sau khi vào phòng, nàng ra vẻ
bình tĩnh giống như bình thường gọi ông là “Cha”, mà ông cũng nở nụ cười nhàn nhạt. Tuy rằng nụ cười kia làm Lâm Lập Hạ cảm thấy hơi miễn cưỡng.
“Hạ nhi…” Lâm Viễn Sơn mở miệng trước.
Lâm Lập Hạ nhanh chóng đáp lời, “Dạ.”
Sức khỏe của Lâm Viễn Sơn tốt lên không ít, máu ngày đó ho ra thực ra là
độc tố trong cơ thể, sau khi ho ra được chỉ cần cố gắng điều dưỡng là
thân thể sẽ chậm rãi khôi phục lại. Bệnh trên người có thể chữa khỏi,
nhưng còn bệnh trong lòng thì chữa thế nào đây?
Lâm Viễn Sơn vẫn
mang nụ cười hơi suy yếu, “Mấy ngày nay ta đều đã nghĩ, ta tính quên hết những chuyện đó đi, con cũng nên quên đi.”
A? Lâm Lập Hạ nghi ngờ nhìn ông, Lâm lão gia vừa bảo nàng quên đi? Quên đi chuyện gì vậy?
“Tuy rằng Diệu Nhi vì con mới biến thành bộ dạng như vậy, nhưng lại nói
tiếp, người sai vẫn là ta.” Ánh mắt Lâm Viễn Sơn ảm đạm, giọng nói sa
sút, “Nếu như ta quan tâm đến Hành Dật cùng Diệu Nhi nhiều hơn một chút, thì đã không xảy ra những chuyện như vậy.”
Nhìn người nam nhân
mang vẻ mặt áy náy phía trước, trong lòng Lâm Lập Hạ không ngừng cảm
thán. Ai ai aizzz, người nam nhân trước mắt này chính là đầu sỏ gây nên
mọi chuyện, nhưng mà dường như trong ông lại luôn tồn tại một tâm hồn
lương thiện đối với mọi người. Thế đạo này, người tốt kẻ xấu cũng thật
sự khó phân biệt mà, “Cha, tất cả đều không thể trách người được.”
Lâm Viễn Sơn lắc đầu cười, “Hạ nhi không cần an ủi ta, tất cả đều do ta gây nên.”
Lúc này Lâm Lập Hạ mới cảm thấy không đúng, không phải vốn dĩ là nên trách
cứ nàng sao, thế nào mà Lâm Viễn Sơn lại đang bắt đầu tự kiểm điểm chứ?
“Hôm nay cha gọi con tới là có chuyện gì sao?” Lâm Lập Hạ nhanh chóng nói
sang chuyện khác, hiện tại ai đúng ai sai đã không còn là vấn đề quan
trọng nữa rồi. Mọi việc đều đã xảy ra, có áy náy có hối hận cũng vô
dụng. Còn không bằng đi tính toán xem tương lai nên làm thế nào.
Lâm Viễn Sơn miễn cưỡng thoát khỏi cảm giác tự trách, nhíu mày nói, “Chuyện ta muốn nói, là về con với Dật Nhi…”
Gì? “Con cùng Hành Dật?”
“Ừ.” Lâm Viễn Sơn gật gật đầu, “Tuy rằng đã xảy ra nhiều chuyện như vậy,
nhưng mà dù sao con cũng đã là người của Hành Dật, Hành Dật cũng phải
cho con một cái công đạo.”
Hả? Lâm Lập Hạ có chút không dám tin nhìn về phía Lâm Viễn Sơn, ý của ông ấy là vẫn kiên trì muố Lâm Hành Dật cưới nàng?
“Ta biết Hành Dật không đồng ý cưới con làm vợ, cho nên con chỉ có thể chịu oan ức một chút…”
Cái gì cái gì cái gì cái gì? Rốt cuộc là ông ấy đang nói cái gì vậy?
“Làm thiếp của Hành Dật.”
Giờ phú này có thể nói là Lâm Lập Hạ vô cùng kinh hãi, ông ấy nói muốn àng làm tiểu thiếp của Lâm Hành Dật? Có nhần không vậy?
“Cha!”
“Hạ Nhi?” Lâm Viễn Sơn hơi nghi ngờ, sao Hạ Nhi lại phản ứng kì quái như vậy? Ông làm như vậy thì con bé hẳn nên vui vẻ chứ?
Lúc này Lâm Lập Hạ mới phát hiện giọng nói của mình có hơi lớn, trên mặt
cũng trở nên cứng ngắc. Ở trong lòng hô to bình tĩnh, sau đó nàng mới cố gắng chậm rãi nói, “Cha, con đang muốn nói với cha một việc.”
Lâm Viễn Sơn nhìn Lâm Lập Hạ mang biểu cảm nghiêm túc trước mắt, hỏi, “Chuyện gì?”
“Con muốn đi ra ngoài một chuyến.”
“Đi ra ngoài?” Lâm Viễn Sơn nhíu mày, “Đi đâu?”
“Đi đâu cũng không quan trọng, con chỉ là muốn ra ngoài giải sầu thôi.” Lâm Lập Hạ hơi hơi cúi đầu, cố dùng giọng nói tương đối dịu dàng nói, “Tuy
rằng cha muốn con quên đi, nhưng mà căn bản con làm không được. Những
việc nương con đã gây ra làm con không còn mặt mũi mà đứng trước mặt
cha.”
“Hạ Nhi…”
“Cha,người không cần phải quan tâm đến
việc của con với Hành Dật nữa, con cùng Hành Dật là không có khả năng.”
Lâm Lập Hạ cười thống khổ, “Nương con đã hại đệ ấy mất mẹ từ nhỏ, bây
giờ lại muốn hạ độc cha, làm sao Hành Dật có thể chấp nhận con chứ?”
Lầm Viễn Sơn cũng trầm mặc không nói chuyện. Ông biết Hành Dật sẽ không
chấp nhận Hạ Nhi, cho nên mới muốn để Hạ Nhi làm thiếp của Hành Dật, coi như cho con bé một cái công đạo. Không ngờ rằng Hạ Nhi lại không đồng
ý.
“Cha, Hạ Nhi không dám ước muốn cao xa gì, hiện tại Hạ Nhi chỉ mong có thể yên ổn sống qua cả đời là được.”
Lâm Viễn Sơn nhớ tới Đỗ Lệ Nương bắt Lâm Lập Hạ đi làm những việc như vậy,
lại nhìn nàng mang sắc mặt vô cùng bi thương trước mắt, trong lòng không ngừng rung động, “Ha Nhi, con… Thực sự không muốn sao?”
Lâm Lập
Hạ im lặng một lúc mới mở miệng, “Lúc ở từ Thanh Tâm sư thái đã từng nói với con, chuyện cũ đều như gió thoảng mây trôi, rồi cũng sẽ theo gió
bay đi mất. Đã là như thế, con cũng muốn quên hết quá khứ của bản thân.”
Lâm Viễn Sơn cười mệt mỏi, “Vậy thì tùy con.”
“Vậy con ra người trước.” Lâm Lập Hạ nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn nói một câu, “Cha, cám ơn cha.” Sau đó xoay người ra khỏi cửa.
Sau khi ra ngoài, Lâm Lập Hạ hơi buồn bực thở dài một hơi. Đối với Lâm Viễn Sơn , ngay từ đầu nàng đã cảm thấy tôn kính cùng yêu quý, sau khi biết
Đỗ Lệ Nương cấu kết với Lâm Mậu Thịnh để hại ông thì cảm thấy thương
hại. Sau khi nàng biết được chuyện cũ thì cũng chỉ cảm thấy Đỗ Lệ Nương
và Lâm Mậu Thịnh không quên được thù hận, nhung cho đến tận bây giờ nàng mới phát hiện không thể dùng từ ngữ nào để có thể hình dung Lâm Viễn
Sơn. Người tốt hay kẻ xấu? Làm chuyện tốt, hay làm chuyện xấu? Lỗi lầm
năm đó vì sao lại còn kéo dài đến tận bây giờ? Dường như nàng cs chút
sáng tỏ.
Người nam nhân này, luôn sau khi mất đi mới hối hận,
nhưng cho dù có hối hận, ông ta cũng không thể làm ra hành vi đúng đắn
được.
=== ====== ====== ====== ====== ======== này là đường phân cách ngự hoa viên === ====== ====== ====== =========
Giữa mùa hạ, ngự hoa viên trăm hoa khoe sắc. Hương hoa thơm ngát mê hoặc
lòng người, bướm trắng nhẹ nhàng múa trên những khóm hoa. Mà ở chính
giữa ngự hoa viên, có một đôi nam nữ đang im lặng đứng ở đó.
Trên người nữ tử là xiêm y thêu phù dung cẩm tú đẹp đẽ quý giá, lại nhìn
guòngw mặt như hoa đào của nàng, trong ánh mắt là tình ý triền miên, đỏ
mặt thẹn thùng nhìn nam tử trước mắt.
“Điện, điện hạ, Uyển Nhi đã mang thai cốt nhục của người.” Có lẽ là quá vui sướng, ngữ điệu của nữ tử hơi run run.
“À?” Giọng nói lười nhác phát ra từ nam tử mặc huyền y ở đối diện. Ngón tay
thon dài của nam tử nhẹ vuốt mái tóc của nữ tử, cúi người ghé sát mặt
nàng, “Mang thai?”
Nữ tử tên Uyển Nhi nhẹ nhàng nâng cằm, ngẩng
đầu muốn nói gì đó, lại nhìn thấy mắt phượng đầu của nam tử kia tràn đầy trêu tức, “Điện hạ?” Nữ tử vô cùng nghi hoặc, tại sao điện hạ lại nhìn
nàng như vậy?
Nam tử được nàng gọi là điện hạ, cũng chính là Cửu
hoàng tử Lý Dục đường triều nhẹ nhàng nhếch môi mỏng cười cười, ngả ngớn nâng cằm nàng lên, “Uyển Nhi, nàng chắc chắn đứa bé trong bụng là của
ta?”
Nghe vậy con mắt của Uyển Nhi trừng lớn, trong mắt thoáng qua một tia hoang mang, “Điện hạ, đứa bé đương nhiên là của người!”
“Thật vậy sao? Uyển quý phi?” Lí Dục nhẹ giọng hỏi, biểu cảm kinh ngạc của nữ tử làm hắn hài lòng, “Ngươi cho là bằng một chút xiếc nhỏ đấy của người mà có thể lừa được ta?”
“Điện hạ.” Nghê Uyển Nhi nghe vậy thì khiếp sợ lùi về sau một bước, sao điện hạ lại biết được?
Lí Dục thu hồi tay của mình, tùy tiện ngắt một đóa hoa mẫu đơn xuống, cánh hoa đỏ thắm nằm trong bàn tay trắng nõn của hắn trông càm diễm lệ, “Một tháng trước Uyển tài tử nhọc lòng dẫn phụ hoàng đến cung Hoàng Hà, sau
một đêm hoan ái liền vội vàng rời đi. Thánh thượng vì tìm nữ tử thần bí
đã mây mưa cùng mình mà tốn nhiều công phu, cuối cùng hôm nay cũng tìm
được, hơn nữa lập tức ban thánh chỉ phong là Uyển quý phi. Uyển Nhi thắc mắc vì sao ta lại biết được sao?”
“Điện hạ, điện hạ, không phải, không phải thiếp tự nguyện!” Uyển Nhi hoảng loạn giải thích, nước mắt vòng quanh hốc mắt.
“Suỵt…” Lí Dục cầm lấy bông hoa mẫu đơn che trước môi nàng, nhẹ nhàng lắc lắc,
“Uyển Nhi không cần thiết phải biện giải. Mọi việc trong nhà họ Nghê ta
đều biết hết, không phải Uyển Nhi cũng vì ca ca nên mới làm vậy sao.”
Nghê Uyển Nhi cảm động gật gật đầu, “Điện hạ, người Uyển Nhi yêu chỉ có mình người.”
Lí Dục vươn tay ôm Nghê Uyển Nhi vào lòng, ghé vào bên tai nàng nói, “Ta
đương nhiên biết Uyển Nhi yêu ta, ta còn biết thứ Uyển Nhi yêu nhất
chính là phượng ấn nữa cơ.”
Cả người Uyển Nhi cứng đờ không thể động đậy, hay là hắn nghe được cuộc nói chuyện của nàng với phụ thân?
“Uyển Nhi không cần khẩn trương. Ta chỉ tùy tiện nói vậy thôi. Cái thứ trong
bụng kia của Uyển Nhi phải chắc chắn phải là một tiểu hoàng tử, bằng
không thì kéo mẫu hậu của ta xuống khỏi ngôi vị hoàng hậu kiểu gì đây?”
Nói xong, Lí Dục buông nàng ra chuyển bị xoay người rời đi, “Uyển Nhi cố giữ sức đi, ta ở đây nhìn nàng leo lên đó.”
“Điện hạ!” Uyển Nhi
không nhịn được cất tiếng gọi bóng lưng đang rời đi, vì sao hắn một chút cũng không tức giận? Vì sao hắn một chút cũng không cần? “Đứa bé trong
bụng thiếp là của điện hạ! Chẳng lẽ điện hạ muốn thiếp mang cốt nhục của người đi làm sủng phi của hoàng thượng? Nàng biết hiện tại bản thân chỉ là xúc động nói dỗi, nhưng mà trong lòng nàng như có một con dao đang
chậm rãi cắt tim nàng, đau đớn không chịu nổi.
Nghe vậy Lí Dục liền dừng bước, quay đầu nhìn nàng cười ta, “Vậy thì phá nó đi.”
Nghê Uyển Nhi cắn chặt rằng, tay ngọc dấu ở trong áo nắm chặt, móng tay đâm
sâu vào da thịt, nhưng nàng lại không hề cảm thấy đau chút nào, “Chẳng
lẽ chàng không sợ ta sẽ nói với hoàng thượng chuyện giữa chúng ta?”
Lí Dục cười trào phúng, nữ nhân ngu xuẩn. Hắn xoay người bước tiếp, cũng không thềm để ý đến câu hỏi của nữ tử phía sau.
Nghê Uyển Nhi khí huyết dâng trào xúc động đuổi theo, lúc thấy sắp bắt được
ống tay áo của người nọ lại cảm thấy trước ngực vô cùng đau đớn. Nàng
không dám tin nhìn về phía ngực mình, chỉ thấy một mũi tên ngắn tinh xảo phía đuôi là dây kết bảy màu cắm tại trước ngực nàng, màu máu đỏ rực
làm nàng chói mắt.
Lí Dục đỡ lấy Nghê Uyển Nhi ngã gục xuống
người mình, trìu mến vuốt ve khuôn mặt của nàng, “Hỏa Nhi thật là, nàng
xem, tay của ta đều ô uế hết rồi.” Vệt máu đỏ tươi trên ngón tay thon
dài trắng nón có vẻ yêu diễm dị thường, Lí Dục vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng
liếm một chút, mùi máu tanh nồng làm hắn không kìm lòng được mà nhéch
khóa môi cười tà, trong đôi mắt hoa đào hẹp dài ánh lên tia khát máu,
“Nhưng mà, hương vị máu này thật là mê người.”
“Điện hạ, cần phải trở về.” Một hồng nữ tử không biết đã xuất hiện trước mặt bọn họ từ lúc nào, nhìn hai người trước mắt lạnh giọng nói.
“Hỏa Nhi xuống tay nặng quá, ta còn tưởng sau này Uyển Nhi có thể mang đến cho ta chút
chuyện vui chứ.” Lí Dục nhìn Hỏa Nhi nói, rõ ràng là lời trách cứ nhưng
lại không nghe ra một chút không vui nào trong đó.
“Thuộc hạ biết sai.” Hỏa Nhi vẫn lạnh lùng đứng thẳng như núi băng nói.
Nghê Uyển Nhi không được chú ý tới lúc này bỗng cười thành tiếng, miệng vết
thương trước ngực làm nàng hấp hối, nhưng mà lúc này nàng chỉ cảm thấy
buồn cười vô cùng.
Lí Dục rũ mắt nhìn nữ tử trong lòng, ngón tay
vuốt ve cánh môi nàng, “Uyển Nhi cười gì vậy, có thể nói cho ta biết
không?” Ngữ điệu mềm mại rõ ràng mang theo tia dịu dàng, nhưng lại xen
lẫn một cảm giác nguy hiển không thể bỏ qua.
“Ta cười bản thân
quá ngu ngốc, lại cho rằng Cửu hoàng tử trong miệng thế nhân sẽ có tình
cảm thật lòng, thế nhưng lại vọng tưởng trong lòng ngươi có một chút tức giận. Ta cười hóa ra ta chỉ là một con rối mà ngươi rảnh rỗi chơi đùa,
ta càng cười, cười ngươi không hiểu được thế nào là chân tình.” Nghê
Uyển Nhi cười thoải mái, hậu quả như vậy không phải nàng đã sớm nghĩ đến rồi sao, yêu phải một người vô tâm vô tình, cuối cùng người bị thương
quả nhiên là bản thân.
“Chân tình?” Lí Dục điểm nhẹ trên mặt
nàng, thương tiếc nói, “Uyển Nhi, sao nàng có thể mơ mộng hão huyền như
vậy, nếu nàng ngoan ngoãn một chút thì còn rất thú vị.”
Nghê Uyển Nhi nhìn thẳng vào hai mắt hắn, cặp con ngươi kia vừa nhìn thấy liền
rơi vào trong tội áo khôn cùng không nhìn ra cảm xúc, nằng gắt gao nhìn
chằm chằm vào hắn, như muốn đem khuôn mặt vô song của người trước mắt
này khắc sâu vào trong lòng.
Nàng đột nhiên dùng hết khí lực phá
lên cười, khuôn mặt ác độc, giọng nói thê lương, “Lí Dục, ta cùng đứa
con trong bụng ta nguyền rủa ngươi! Ta nguyền rủa người sẽ có một ngày
rơi vào trong tâm ma mà yêu một nữ tử, ngươi đối với nàng vô cùng nhiệt
tình nhưng nàng lại bất vi sở động làm như không thấy, làm cho ngươi
phải nếm trải tư vị đứng ngồi không yên, ta nguyền ngươi vĩnh viễn chỉ
phí công phí sức, ta nguyền ngươi sẽ có một ngày bởi vì tình yêu không
được đáp lại mà trằn trọc khó ngủ, không chiếm được người trong lòng mà
luống cuống phát cuồng, thể xác và tinh thần đều vỡ nát! Để ngươi biết
thế nào là đau đến tận xương tủy!” Nam tử ác ma này, không có tình không có lệ, không hiểu tình là gì cùng không hiểu đau lòng là như thế nào,
nàng nguyền rủa hắn sẽ có một ngày gặp được người đánh vỡ vô tâm vơ tình của hắn, làm hắn tê tái cả cõi lòng! Để hắn nếm trải tư vị đau đớn gấp
trăm gấp nghìn lần nàng.
“Lắm lời.” Hỏa Nhi tiến lên gắt gao nắm
chặt cổ Nghê Uyển Nhi, nhìn nàng ta dần dần mất đi hơi thở trong bàn tay mình. Nhưng trên mặt Nghê Uyển Nhi vẫn không mất đi nụ cười độc ác kia, ánh mắt trợn to như mang theo châm chọc cùng chờ đợi nhìn Lí Dục, Hỏa
Nhi nhìn mà không hiểu sao trong lòng cảm thấy cả kinh, giương mắt nhìn
Lí Dục. Nhìn nam tử trước mắt có một dung nhan tuyệt thế không ai có thể sánh bằng, trong đôi mắt hẹp dài kia tràn đầy tà khí, trên gương mặt
tuấn mỹ vĩnh viễn đều mang theo nụ cười làm cho người khác cam tâm tình
nguyện ngã vào, máu của Nghê Uyển Nhi vẫn còn trên môi hắn, làm cả người hắn toát ra một hơi thở tà mị. Người nam nhân này, thật sự sẽ có một
ngày như vậy sao?
Lí Dục vươn tay mơn trớn khuôn mặt Nghê Uyển
Nhi, vuốt hai mắt nàng lại, vô cùng thân thiết ghé vào tai nàng nói một
câu, “Uyển Nhi, thật là đáng tiếc, vĩnh viễn sẽ không có một ngày như
vậy, bởi vì ta sẽ ra tay giết nữ nhân kia trước.” Dứt lời liền tùy tiện
đặt Nghê Uyển Nhi trên đất xoay người bước đi. Y phục màu tím bị gió
thổi bay, những sợi tóc đen cũng bay theo gió, yêu diễn không thể nói
thành lời, ngàn hoa khoe sắc cũng không bằng một phần vạn của hắn.
Hỏa Nhi đứng ở phía sau nhìn bóng lưng hắn rời đi mà nhẹ nhàng lắc đầu,
không, nam nhân này vĩnh viễn cũng sẽ không có một ngày như vậy.