Cùng Quân Ca

Chương 54: Gặp nhau ở Lam phủ



Lâm Lập Hạ lộ ra cái đầu cẩn thận nhìn nam tử trong đình cách đó không xa một chút.

Nàng tuyệt vọng ý thức được, cái tên Vương Gia gì đó có khả năng là Bát Vương gia này. Dĩ nhiên, trừ phi hắn có một huynh đệ sinh đôi dáng dấp y chang không khác.

Mặc dù, cái tỷ lệ này thật sự là vô cùng nhỏ bé.

"Tỷ tỷ?"

Giọng nói lạnh lùng của Lâm Hành Dật truyền đến, Lâm Lập Hạ không thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng từ phía sau hắn đi ra. Lâm thiếu này xảy ra chuyện gì, mặc dù ánh mắt nhìn về phía nàng không còn vẻ khinh bỉ như trước, nhưng giọng điệu lúc nói chuyện với nàng lạnh đến không thể lạnh hơn, biểu hiện trên mặt cũng là phức tạp khó hiểu, chẳng lẽ nàng lại có chỗ gì đắc tội hắn?

"Lâm công tử, Lâm tiểu thư, Vương Gia vương phi cùng tiểu thư đang ở trong đình phía trước ." Nha hoàn bên cạnh thấy hai người dừng bước liền mở miệng nhắc nhở.

Lâm Hành Dật nhìn Lâm Lập Hạ một cái liền tự nhiên bước đi, bây giờ hắn nhìn thấy Lâm Lập Hạ liền tâm loạn vô cùng, một cỗ tư vị không biết tên xông lên đầu.

Lâm Lập Hạ vẫn còn đứng tại chỗ mím môi một cái, làm sao bây giờ? Đi theo Lâm Hành Dật đến trước mặt Bát Vương gia? Hay là... Giả bộ bị bệnh trở về phủ?

Ừ, giả bộ bị bệnh, cái biện pháp này rất tốt, nhưng mà...

Lâm Lập Hạ chấp nhận đi theo, hôm nay vừa thấy chỉ sợ là ngăn không hết, Lam San San này rõ ràng cho thấy là nhằm về phía nàng, nếu đã tránh không khỏi, vậy thì hùng dũng xông về trước thôi.

Dù gì thì nàng cũng đã cứu Bát Vương gia này hai lần đấy. Lâm Lập Hạ trong lòng may mắn thầm nghĩ.

Kết quả là, dưới sự dẫn dắt của nha hoàn, Lâm Hành Dật cùng Lâm Lập Hạ trước sau vào trong đình.

Trong đình một nam một nữ cũng ngẩng đầu lên nhìn hai người, Lâm Hành Dật không chút hoang mang cung kính khom người cúi chào nam tử mặc cẩm bà màu đen trong, "Hành Dật gặp qua Bát Vương gia cùng Lam vương phi."

Lý Triệt khoát tay, "Không cần đa lễ."

Lời nói của Lý Triệt hướng về phía Lâm Hành Dật, tầm mắt lại gắt gao tập trung vào người phía sau lưng Lâm Hành Dật, "Phía sau là... ?"

"Lâm Lập Hạ gặp qua Vương Gia cùng vương phi." Lâm Lập Hạ học theo, hướng hai người khom người.

Trong mắt đen của Lý Triệt vô cùng chậm rãi híp lại, nàng nói nàng là, Lâm, Lập, Hạ.

Ngộ Không tiểu sư phụ thờ ơ lạnh nhạt trong am, Dịch Giản Chi nhàn nhã ở Lạc Dương, thì ra là đều là Lâm đại tiểu thư "Thanh danh hiển hách" ở kinh thành.

Trong mắt Lý Triệt xẹt qua tức giận, nhưng mà trên mặt lại mang nụ cười nhìn Lâm Lập Hạ đang cúi thấp đầu một chút, Lâm Lập Hạ này thật là có bản lĩnh, thế mà lại có thể xoay hắn vòng quanh.

"Lâm công tử, Lâm tiểu thư, đều ngồi xuống đi." Lam Nhiễm Y bên cạnh rõ ràng nhận thấy được trên người Lý Triệt tản ra một cỗ hơi thở đè ép người, nhưng nàng cũng không hiểu, Vương Gia đây là làm sao?

"Đa tạ vương phi." Lâm Hành Dật ngồi vào vị trí đối diện Lý Triệt, Lâm Lập Hạ cũng ngồi vào bên cạnh hắn, trong lúc nhất thời nhiệt độ trong đình đột nhiên hạ xuống.

Lâm Lập Hạ cười yếu ớt, giống như ôn hòa đánh giá hai người trước mắt. Lam vương phi này bộ dạng ước chừng hai mươi tuổi, mặc một cái y phục màu tím thanh nhã, bộ dáng không thể nói là cực đẹp nhưng cũng coi như là xinh đẹp, trắng trẻo nõn nà làm cho người khác đối với nàng sinh lòng hảo cảm. Mà tướng mạo nam tử áo đen còn lại này thì Lâm Lập Hạ cực kỳ quen thuộc rồi, chỉ là giờ phút này mặc dù trên mặt nam tử mang theo cười, nhưng lại không khỏi làm cho người ta cảm thấy một hồi áp lực.

Nhạy cảm nhận thấy được ánh mắt của Lâm Lập Hạ, Lý Triệt di chuyển tròng mắt đen, cực kỳ lạnh nhạt nhìn nàng một cái.

Cái nhìn này lại làm Lâm Lập Hạ cuống quít dời đi tầm mắt, xong rồi, ánh mắt như thế, Bát Vương gia này rõ ràng là đang tức giận.

Lúc này trong đình hoàn toàn yên tĩnh, Lam Nhiễm Y cảm thấy không khí quái dị, đứng dậy đổ đầy nước trà cho Lý Triệt, trong miệng nói, "Hôm nay mời hai vị đến phủ tụ họp một chút thật đúng là có chút đường đột."

Lâm Hành Dật vội vàng cười cười, "Vương phi nói gì vậy, ta và tỷ tỷ rất vui lòng."

Lam Nhiễm Y hé miệng mà cười cười, "Ta sớm nghe San San nói đến Lâm công tử tuấn tú lịch sự, hôm nay gặp mặt quả thật như thế."

"Vương phi quá khen." Lâm Hành Dật trả lời.

Lam Nhiễm Y và Lâm Hành Dật có qua có lại trò chuyện với nhau, Lý Triệt cũng là chỉ trầm mặc uống nước trà, trong lòng Lâm Lập Hạ lo lắng tới cực điểm.

"Tỷ tỷ, tỷ phu!"

Bóng dáng thướt tha đi vào đình, Lâm Lập Hạ ngẩng đầu nhìn về phía người tới, áo trắng mặt cười, chắc hẳn chính là Lam San San đi.

Mắt to của Lam San San chuyển quanh, tầm mắt nhìn về phía Lâm Hành Dật, nở một nụ cười xinh đẹp, "Lâm công tử."

Lâm Hành Dật đáp lại bằng một tiếng cười, "Lam tiểu thư."

Lam San San thẹn thùng dời tầm mắt đi hướng về phía Lam Nhiễm Y và Lý Triệt.

Lâm Lập Hạ thở dài trong lòng, nhìn đi, hoàn toàn bỏ rơi một người lớn như nàng rồi.

"Tỷ phu, rất lâu rồi ta không có nhìn thấy huynh rồi đấy." Lam San San nũng nịu kéo kéo ống tay áo Lý Triệt nói.

"San San, Vương Gia công việc bận rộn, nào có nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy." Lam Nhiễm Y nhẹ giọng quát lớn.

Lam San San dẩu môi lên, "Nhưng ta muốn Triệt ca ca..."

Lúc này Lý Triệt mới khẽ mỉm cười nói, "San San sao vẫn còn giống như đứa bé vậy, năm nay chính là phải lập gia đình rồi."

Lam San San bị nói xấu hổ đỏ bừng gương mặt, "Triệt ca ca huynh"

"Nhiễm Y, nàng xem, dã nha đầu này cũng sẽ xấu hổ, thật sự là trưởng thành rồi." Lý Triệt cười giỡn nói, khóe mắt lại nhàn nhạt nghiêng mắt nhìn sang người khác.

Lâm Lập Hạ cả kinh trong lòng, che giấu buông ánh mắt xuống.

"Vị này chắc hẳn chính là Lâm đại tiểu thư đúng không?" Bây giờ Lam San San "Mới" chú ý tới Lâm Lập Hạ.

Lâm Lập Hạ bị điểm tên bất đắc dĩ ngẩng đầu mềm mại cười cười, "Ừ."

Trong mắt Lam San San xẹt qua khinh miệt, "Quả thật là câu hồn như người đời nói."

Lâm Lập Hạ 囧, đứa nhỏ này nói chuyện thật là trực tiếp.

"San San, ta nghe người làm nói vài ngày trước hoa quế trong vườn đã nở, muội không ngại thì cùng Lâm công tử đi xem một chút đi." Lam Nhiễm Y nhẹ giọng nói ra.

Lam San San ngay lập tức nhìn về phía Lâm Hành Dật, trong mắt to sáng bóng lòe lòe, "Lâm công tử?"

Lâm Hành Dật đứng dậy, "Vậy thì liền làm phiền Lam tiểu thư rồi."

Lam San San nghiêng đầu cười cười với Lý Triệt và Lam Nhiễm Y, "Vậy thì muội cùng Lâm công tử cùng đi ngắm hoa, Triệt ca ca và tỷ tỷ chậm ngồi."

Vì thế, Lam San San liền cùng Lâm Hành Dật đi ra khỏi đình.

Trong đình chỉ còn lại ba người Lý Triệt, Lam Nhiễm Y và Lâm Lập Hạ.

Lâm Lập Hạ cảm thấy cả người không được tự nhiên, mặc dù biết lần này đến Lam phủ tuyệt đối là gian nan, nhưng không ngờ là sẽ gian nan như vậy. Gặp phải Lam San San khắp nơi coi thường muốn ra oai phủ đầu với nàng thì coi như xong, còn đụng phải tên nam nhân bị nàng coi là phiền toái này.

Aizzz.

Lâm Lập Hạ thở dài trong lòng, lần trước nàng dưới sự giúp đỡ của Úc Nương lén trốn đi, hôm nay lại đụng phải như vậy thật sự là không ngờ tới, rõ là... Phiền toái nơi nào bất tương phùng a.

"Lâm tiểu thư," Lam Nhiễm Y dẫn đầu mở miệng.

"Vương phi gọi ta là Lập Hạ là được ròi." Lâm Lập Hạ trả lời.

"Lập Hạ," Lam Nhiễm Y, "Lập Hạ không cần gò bó, qua ít ngày chúng ta cũng coi như là người một nhà rồi."

Lời tuy là nói như vậy, Lâm Lập Hạ lại không cảm thấy nàng có mấy phần chân tâm thật ý, nàng cười cười yếu ớt, "Vương phi nói đúng lắm."

"Không biết năm nay Lập Hạ đã bao nhiêu xuân xanh?" Lam Nhiễm Y cong khóe môi lên.

"Ta năm nay 16."

"Hả? Thế nào, còn chưa gả cho người ta sao?" Lam Nhiễm Y nghi ngờ hỏi.

Lâm Lập Hạ đáy lòng thầm mắng, thật là không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì, với thanh danh của Lâm đại tiểu thư này thì còn có ai dám tới cửa cầu hôn.

"Nhiễm Y." Lúc này Lý Triệt cúi đầu mở miệng.

"Vương Gia?"

Lý Triệt đột nhiên vô cùng vui vẻ cười cười, "Nhiễm Y đi ngâm một bình trà mới cho ta đi."

Lam Nhiễm Y và Lâm Lập Hạ nge vậy đều giật mình.

Trong lòng Lam Nhiễm Y xẹt qua dự cảm chẳng lành, hôm nay Vương Gia kể từ lúc Lâm Hành Dật và Lâm Lập Hạ đến trong đình thì liền trởi nên là lạ, giờ phút này lại bảo nàng rời đi, chẳng lẽ Vương Gia với Lâm Lập Hạ này... ?

Nàng gượng gạo cười cười, "Dạ." Dứt lời kiềm lại lo lắng dưới đáy lòng đi ra ngoài.

Còn lại Lâm Lập Hạ ở đáy lòng lẩm nhẩm, đừng đi đừng đi đừng đi đừng đi đừng đi đừng đi...

Chỉ là, cầu nguyện của nàng không dùng được.

Vừa ngẩng đầu, chỉ thấy Lý Triệt mới vừa vẫn ngồi ở đối diện đã từng bước tiến tới gần, nàng không khỏi hốt hoảng đứng lên muốn né tránh, nhưng đối diện cũng là gương mặt tuấn tú của Lý Triệt .

"Lâm Lập Hạ… Hay là… Dịch, cô, nương?" Thanh âm trầm thấp từ tính của Lý Triệt chậm rãi nói, trong tròng mắt đen tràn đầy cảm giác nguy hiểm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.