Lâm Lập Hạ đứng tại chỗ bất động, vẫn mang vẻ ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười.
Mạch Tuệ chớp chớp mắt, "Tiểu thư, bây giờ người không đi sao?" Thời gian tên Tô Luân này chờ cũng không ngắn.
Ánh mắt Lâm Lập Hạ dao động rốt cuộc bình tĩnh, chậm rãi nhìn Mạch Tuệ, thử hỏi, "Có thể không đi không?"
Mạch Tuệ cười híp mắt nói, "Tiểu thư nói xem?"
Lâm Lập Hạ thất bại vươn tay bưng kín mặt, dưới chân lại bước từng bước.
Chuyện nên tới thì vẫn tránh không khỏi mà, Vũ Thiệu, à, không, là Tô Luân gì đó... Khốn kiếp.
Hắn, hắn, hắn, hắn!
Hắn cũng đã biết, nàng, không phải Lâm đại tiểu thư.
Phòng khách đang ở phía trước, Lâm Lập Hạ lại giẫm chân tại chỗ.
Nàng ở trước mặt người khác khắp nơi khiêm tốn làm việc cẩn thận, cho nên cho tới bây giờ người của Lâm gia cũng không phát hiện sự khác lạ của nàng, cả Cửu hoàng tử gian manh kia nàng đều mạo hiểm mà tránh khỏi, nhưng ngàn tính vạn tính lại quên Lâm đại tiểu thư còn có một tên tình cũ là một tên phong lưu công tử như vậy, mà tên tình cũ này cũng không vô dụng quần là áo lượt như vẻ bề ngoài.
Đối mặt với một người cho ngươi cảm giác nguy hiểm thì ngươi sẽ đề cao cảnh giác hết sức chăm chú thận trọng không để lộ ra sơ hở, nhưng đối mặt với một người không quen biết mà nhìn như đơn giản vô lương, ngươi sẽ êm đẹp mà đối với hắn "Đề cao cảnh giác hết sức chăm chú thận trọng không để lọ ra sơ hở" hay sao?
Nhưng cố tình vận xui lại kéo tới, tên công tử vô lương này ngược lại là giả heo ăn thịt hổ.
Lâm Lập Hạ bi ai tự đau thương hối tiếc, cuối cùng trong sự thúc giục của Mạch Tuệ rốt cuộc ôm tâm tình bình nứt không sợ bể đi vào sảnh.
Hôm nay Tô Luân vẫn mang tác phong nhanh nhẹn như cũ, một thân cẩm bào trắng ngà, cầm trong tay cái quạt hoa đào, không giống khí chất tiên nhân như Mạc Tử Huyền, lại có một phong cách phong lưu tiêu sái của riêng mình.
Đối với mỹ nam, Lâm Lập Hạ mang thái độ thưởng thức, nhưng đối với mỹ nam trước mắt, Lâm Lập Hạ mang tâm tình "Có thể một chưởng diệt thì một chưởng diệt".
Con heo hổ này thật sự rất đáng hận mà! Lâm Lập Hạ cắn răng nghiến lợi thầm nghĩ.
Hôm nay Tô Luân đợi khoảng chừng một canh giờ, nếu là trước kia thì hắn không có thời gian rỗi rãnh mà chờ nữ tử như vậy, thế nhưng lần thật sự là một ngoại lệ, đừng nói là do Cửu điện hạ gọi hắn tới, dựa vào cái chuyện quỷ dị này hắn cũng nên ngoại lệ một lần.
Môi mỏng của Tô Luân theo thói quen gợi lên một nụ, "Lâm tiểu thư."
Lâm Lập Hạ nhìn gương mặt tuấn tú trước mắt liền tức, trong lòng cái mũi nhỏ đôi mắt nhỏ thầm nghĩ, không phải ngươi muốn giả bộ sao, vậy thì chúng ta cùng nhau giả bộ.
Nàng ngại ngùng bước từng bước nhỏ, "Tô công tử."
"Gần đây Lâm tiểu thư có tốt không?" Tô Luân thân thiết cười, quan tâm hỏi.
Lâm Lập Hạ thẹn thùng cười một tiếng, "Nhờ phúc của công tử, tất cả đều tốt." Tốt... Cái đầu ngươi ý.
Tô Luân nín cười nhìn nữ tử trước mắt, chẳng lẽ nàng không biết hắn đã nhận ra rồi sao? "Vậy gần đây Lâm đại tiểu thư có nhớ ta không?"
Tô Luân chậm rãi cong khóe môi lên, trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên một nụ cười thật sâu. "À, không, Lâm đại tiểu thư... Hay là nên gọi ngươi là Dịch công tử?"
Lâm Lập Hạ ngầm bi thương nghiêng đầu, "Vũ Thiệu Vũ công tử, hay là nên gọi ngươi là Tô công tử?"
Hắn đến gần Lâm Lập Hạ cúi người xuống mập mờ hỏi, không ngờ Lâm Lập Hạ sắc mặt lạnh lùng một phát túm lấy vạt áo của hắn, một tay khác hung hăng nện một đấm lên bụng hắn.
Tô Luân không ngờ nữ tử một giây trước còn cười duyên một giây sau liền thay đổi nhanh như vậy, hắn đang kinh ngạc cộng với đau đớn trên bụng thì nghe được Lâm Lập Hạ nhỏ giọng mắng một câu.
"Cho ngươi dám giả heo ăn thịt hổ trước mặt ta!"
Lâm Lập Hạ oán hận buông lỏng tay, xoay người đi đóng cửa chính phòng khách lại .
Lúc này Tô Luân vẫn không quên khôi phục phong độ tiêu sái của mình, hắn mở chiết phiến ra nhàn nhã phe phẩy, hình như người mới vừa rồi bị đánh một quyền căn bản không phải hắn, "Tại hạ đúng là Tô Luân."
Tô Luân này, cũng là Thượng Thư công tử phòng lưu đã bỏ rơi Lâm đại tiểu thư.
Lâm Lập Hạ nhếch môi cười một tiếng, "Sau đó?"
Tô Luân nhíu mày, sau đó?
"Sau đó chính là... Ngươi thật sự là Lâm Lập Hạ sao?" Tô Luân nói nhỏ, trong mắt tuy là hài hước, nhưng lại cất giấu chắc chắn.
Lâm Lập Hạ khẽ cười một tiếng, "Ta đương nhiên là Lâm Lập Hạ."
Chỉ là, Hạ này không phải Hạ kia.
"Hà này không phải Hạ kia." Tô Luân mấp máy môi phun ra mấy chữ.
Lâm Lập Hạ nghe vậy kinh ngạc nhìn về phía hắn, người này thế mà lại...
Lâm Lập Hạ cười lạnh, "Điện hạ nhà ngươi hôm nay kêu ngươi mang những lời này cho ta sao?"
Suy nghĩ kỹ một chút, chuyện gặp gỡ Tô Luân ở Hàng Châu chỉ sợ không phải là trùng hợp, rõ ràng người này lúc ấy chính là đến xò xét nàng, đáng thương thay mặc dù nàng may mắn tránh thoát khỏi tên Cửu hoàng tử kia, lại lọt vào chiêu thức này của hắn.
Mà người có thể gọi Tô Luân đến xò xét, chỉ sợ cũng chỉ có tên Cửu hoàng tử này mà thôi.
Lâm Lập Hạ nghĩ tới đây thì nhíu mày lại, nhưng mà, Cửu hoàng tử này sao có thể êm đẹp tìm người tới thử nàng?
Tô Luân vui vẻ cười to, nữ tử này quả nhiên nhạy bén, "Dĩ nhiên Điện hạ sẽ không bảo ta mang những lời này, ta chỉ là tự mình cảm thấy thú vị mà thôi."
Lâm Lập Hạ tức giận nhìn hắn một cái, nhưng trong lòng nổi lên nghi ngờ thật sâu, rốt cuộc là tại sao?
"Thời gian không còn sớm, Tô Luân không quấy rầy Lâm đại tiểu thư nữa, chỉ là..."
"Buổi trưa ngày mai, Điện hạ ở trong phủ đợi Lâm đại tiểu thư."
Tô Luân nói xong mỉm cười nhìn Lâm Lập Hạ một cái, xoay người mở cửa đi ra khỏi phòng khách. Chỉ để lại Lâm Lập Hạ trầm mặt đứng tại chỗ.
Giờ phút này trong đầu Lâm Lập Hạ vô cùng hỗn loạn, chỉ chặt chẽ nhớ kỹ câu kia, " Buổi trưa ngày mai, Điện hạ ở trong phủ đợi Lâm đại tiểu thư."
Vì vậy đêm đó, mất ngủ suốt đêm.
Lâm Lập Hạ suy nghĩ một đêm cũng không nghĩ ra được tại sao Cửu hoàng tử lại để mắt tới nàng, trong nội tâm hoảng loạn, cái nam nhân mang đến cảm giác nguy hiểm cực độ đó biết nàng không phải là Lâm Lập Hạ, lại cố ý tìm tới nàng, rốt cuộc hắn sẽ làm như thế nào?
"Tiểu thư, cháo sắp lạnh rồi." Mạch Tuệ ở một bên nhắc nhở, Lâm Lập Hạ cầm chén đứa đến bên môi nhưng không uống..., mà động tác này đã duy trì nửa khắc đồng hồ rồi.
Lúc này Lâm Lập Hạ mới hồi hồn lại "À" một tiếng, một hơi húp hết cháo.
"Tiểu thư, hôm nay người muốn đi ra ngoài sao?" Mạch Tuệ tùy ý hỏi.
"Hả?" Lâm Lập Hạ ngơ ngác nhìn nàng một cái, ngay sau đó mắt khép hờ che giấu tinh quang nơi đáy mắt, "Ừ."
Nàng thiếu chút nữa thì quên Mạch Tuệ cũng là một nhân tố không ổn định, mỗi lần hỏi thì luôn đúng lúc như thế, Mạch Tuệ lại có thân phận gì đây?
"Mạch Tuệ, Trọng Lương đâu?"
Mạch Tuệ bĩu môi, "Ai biết hắn đi chỗ nào rồi, từ sau khi chúng ta cùng nhau trở về phủ thì hắn liền biến mất."
Lâm Lập Hạ nghe vậy càng đau đầu hơn, Trọng Lương, Trọng Lương sau khi đến Lạc Dương liền thay đổi có chút lạ lạ, hắn lại làm sao vậy?
Lâm Lập Hạ nhức đầu xoa xoa mi tâm, sao lại cảm thấy hình như cuộc sống càng càng càng phức tạp rồi?
"Mạch Tuệ, bây giờ là giờ gì?"
Mạch Tuệ vừa dọn dẹp bàn vừa nói, "Hôm nay tiểu thư dậy trễ, bây giờ cũng đã gần trưa rồi."
Cái gì? Buổi trưa?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Lập Hạ nhăn nhó khổ sở nói, "Mạch Tuệ, chỗ này không cần dọn dẹp, để người khác làm đi, ngươi đi cho người chuẩn bị kiệu."
Lâm Lập Hạ giật giật khóe miệng, vô cùng miễn cưỡng nói, "Cửu hoàng phủ."
* * *
Giờ phút này Lâm Lập Hạ đang cùng một thiếu nữ áo xanh đi lại ở trong Cửu hoàng phủ, cặp mắt không hề bỏ qua phong cảnh trên đường.
Nếu như nói kiến trúc của Lâm phủ là gia đình phú quý điển hình, như vậy cửu hoàng phủ cũng chỉ có hai chữ, xa xỉ.
Điêu Lan Ngọc Thế, hành lang quanh co, ngói xanh ngói đỏ.
Đáy lòng Lâm Lập Hạ thầm nói câu, phong cách như vậy thật đúng là phù hợp tên nam tử tuyệt mỹ tà mị kia.
"Cô nương, đã đến thư phòng." Lục y thiếu nữ ngừng lại quay đầu nói, tiếp đó gõ cửa, "Điện hạ, Lâm cô nương đã đến."
Bên trong phòng tĩnh lặng không tiếng động.
Lục y thiếu nữ cười cười, nhẹ giọng nói với Lâm Lập Hạ, "Lúc Điện hạ ở thư phòng không thích người khác quấy rầy ngài ấy."
Lâm Lập Hạ 囧, vậy còn mang nàng đến thư phòng?
Lục y thiếu nữ nhích tới gần Lâm Lập Hạ dí dỏm nói một câu, "Còn nữa, sau khi đi vào Điện hạ không mở miệng nói thì cô nương cũng ngàn vạn lần không được mở miệng đâu, nếu không..."
Lâm Lập Hạ dựng lỗ tai lên, nếu không thì sao?
"Cô nương, sau khi ngươi đi vào thì ngồi một bên chờ Điện hạ là được rồi." Lục y thiếu nữ cố tình không nói hết câu, khe khẽ đẩy mở cửa ý bảo nàng đi vào.
Lâm Lập Hạ ai oán nhìn nàng một cái, nhưng thiếu nữ lại làm như không thấy chậm rãi khép cửa lại.
Lâm Lập Hạ máy móc quay đầu nhìn về phía nam tử tuấn mỹ trước bàn đọc sách, mai tóc đen đen của nam tử dùng hắc ngọc quan nửa búi lại, đôi mắt đào hoa tà mị giờ phút này đang chuyên tâm nhìn quyển sách trên tay, đối với việc nàng đi vào không có một tia phản ứng.
Cách Lâm Lập Hạ không xa có một cái ghế, trên bàn nhỏ canh ghế có để nước trà và hoa quả khô cùng một quyển sách, Lâm Lập Hạ đoán rằng đó chính là cái ghế thiếu nữ nói với nàng. Nàng đi tới ngồi ngay ngắn, trong đầu không ngừng tự hỏi, bây giờ nàng nên làm gì?
Lâm Lập Hạ di chuyển trong mắt, mặc dù lục y thiếu nữ kia chưa nói quấy rầy Cửu hoàng tử sẽ có kết quả gì, chỉ là nghe giọng điệu kia của nàng thì tuyệt đối không phải là chuyện gì tốt đẹp.
Ừ ừ, địch không động ta không động.
Nhìn Cửu hoàng tử mắt không chớp nhìn chằm chằm trong tay quyển sách, dường như đọc vô cùng mê mẫn, Lâm Lập Hạ có chút tò mò, rốt cuộc là cái loại sách gì để cho hắn say mê như vậy? Chẳng lẽ là... Đông cung?
Nàng thuận tay cầm quyển sách đặt trên bàn nhỏ lên nhìn một chút, mặc dù trong sách đều là chữ phồn thể, cũng tốt xấu gì căn bản cũng có thể nhận rõ.
Quyển sách kia tương đương với tiểu thuyết ngôn tình cổ đại, cũng chính là ghi lại chuyện xưa một thiên kim nhà giàu và một tú tài nghèo yêu nhau, cuối cùng người trong nhà không đồng ý như thế nào như thế nào, mặc dù dung tục tầm thường, nhưng lúc này có quyển sách so với việc không có sách thì tốt hơn nhiều.
Cửu hoàng tử vẫn cúi đầu đọc sách như cũ, Lâm Lập Hạ cũng tạm thời buông lỏng quyết tâm cúi đầu xem qua .
Ước chừng qua nửa canh giờ, rốt cuộc Lâm Lập Hạ nghe được Cửu hoàng tử mở miệng.
"Mài mực." Giọng nói trầm thấp của Lý Dục cũng không lộ vẻ thô cuồng, ngược lại mang theo chút âm nhu của nữ tử, mê hoặc lòng người.
Lâm Lập Hạ ngẩng đầu lên vừa định nói chuyện, lại cứng rắn ngừng lại. Nàng cũng biết Cửu hoàng tử này không phải là một chủ tử dễ ứng phó!
Chỉ thấy môi mỏng của Lý Dục nhẹ vạch ra một mặt lười biếng, u quang bên trong đôi mắt đào hoa nhỏ dài chớp động, ngón tay thon dài trắng nõn cầm lấy quyển sách màu xanh nhạt.