Lục Uyên và Thẩm Ngôn cùng đứng sau bàn sách, mà ngồi thẳng thóm giữa bọn họ là Lục Kiêm đang cầm bút chần chừ.
Tiểu Thái tử ngẩng đầu nhìn hai người họ: “Cha, thực sự để con viết sao ạ?”
“Con viết.”
“Nhưng chữ của Kiêm nhi…” Lục Kiêm vô cùng do dự, có một loại điềm báo mình sắp bị mất mặt.
“Cần chữ của con.” Lục Uyên vỗ vỗ bờ vai nhỏ của nó, “Cha con giả làm Hoàng tử Nhu Nhiên, con nghĩ chữ của Hoàng tử Nhu Nhiên sẽ đẹp hay là không thạo đây?”
Lục Kiêm lập tức hiểu được.
Đợi sau khi nó viết xong, mới chần chừ một lát rồi hỏi Lục Uyên: “Vì sao không để quản gia viết ạ?”
Thẩm Ngôn vừa miết miệng phong thư xong xoay người thì nghe thấy được thắc mắc của nó, cười cười: “Nô tài không đi học, không biết viết chữ.”
Lục Uyên nhíu mày không nói, y không để Thẩm Ngôn viết không phải vì hắn viết không được, mà bởi vì hắn viết quá tốt ấy chứ.
Sau khi Lục Kiêm quay về phòng của mình đi ngủ, trong phòng chỉ còn lại hai người Lục, Thẩm đang đợi Trình Kỵ.
“Việc ngươi không đi học là đúng không sai, nhưng lẽ nào gia lại không mạnh hơn mấy vị phu tử nhiều? Còn nói không biết viết chữ, Thẩm Ngôn ngươi lừa ai đó?” Lục Uyên buồn cười lắc đầu, lời này của y không nặng giọng, chỉ là muốn đùa Thẩm Ngôn.
“Gia.” Thẩm Ngôn nhìn y vẻ muốn nói lại thôi.
“Sao?” Lục Uyên cười niết rái tai hắn, “Ngươi là do gia tay nắm tay mà dạy, ngươi giỏi giang, đó là tăng thể diện cho gia.”
“Gia, xong chuyện Huy Nam, chẳng phải chúng ta sẽ trở về cung sao ạ?”
“Đúng vậy.” Lục Uyên cũng có hơi bất đắc dĩ, lần này tuy lấy danh nghĩa là nam tuần, nhưng trên thực tế mục đích của bọn họ chỉ có Huy Nam mà thôi. Chuyện liên quan đến đất phong, y phải đích thân đến nhìn.
Thẩm Ngôn hít sâu một hơi, “Nô tài hiểu rõ lòng gia, gia muốn để nô tài có thể sống thoải mái một chút.”
Vì cớ gì Hoàng thượng lại như có như không mà đánh đố Thái tử? Thẩm Ngôn suy nghĩ rất nhiều ngày, ngoại trừ để dạy Thái tử đạo làm vua ra, còn có một phần là vì mình. Thái tử là Thái tử, nếu hắn có thể được Thái tử thích, thậm chí là kính trọng, những ngày sống trong cung của hắn sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.
Hoàng thượng tuy là người đứng đầu thiên hạ, nhưng chuyện liên quan đến hậu cung, có rất nhiều lúc không tiện đứng ra. Một Thái hậu, một Hoàng hậu, hai người này ngay cả Hoàng thượng cũng không thể tùy tiện động vào.
Mà nếu có Thái tử…
Thẩm Ngôn đặt tay mình lên tay Lục Uyên: “Gia, đã đủ rồi ạ.” Hắn lắc đầu, “Nô tài không có tham vọng lớn như thế, lúc trước chăm chỉ đọc sách tập viết chỉ vì mong ngóng mình có thể được Người thích. Những thứ Trình Kỵ muốn, nô tài lại không muốn. Điều mà nô tài mong muốn, cũng chỉ có gia mới có thể cho.”
“A Ngôn muốn cái gì?”
“Mong muốn của nô tài đều viết hết lên hoa đăng rồi ạ.”
Lục Uyên ôm lấy thắt lưng hắn, kéo Thẩm Ngôn lại gần, cúi người hoàn thành nụ hôn đầu chân chính của hai người.
Giữa lúc môi răng kề cận, một ngây ngô, một khắc chế.
Dùng ngón cái đeo nhẫn ngọc xoa miết cánh môi đỏ mềm đang khẽ run rẫy vì hồi hộp: “Gia hiểu.”Ba mươi tám, giữ lương mễ.
Hôm sau, thành Huy Nam xảy ra chuyện lớn.
Xe ngựa của Vương phủ bị chặn lại, lương mễ bị quan phủ giữ lại hết.
Trình Kỵ vừa nghe thì lập tức sợ hãi, vội vàng dẫn theo một đội nhân mã đến cổng thành.
Vừa định thể hiện thân phận, thì phát hiện toàn bộ thủ vệ ở cổng thành đã bị thay bằng những gương mặt mới.
“Các ngươi ở đâu tới?”
“Người dưới trướng tuần phủ Giang Châu.”
Tuần phủ Giang Châu? Trình Kỵ cắn răng, tuy rằng Huy Nam thuộc Giang Châu, nhưng từ khi nào lại đến lượt tuần phủ Giang Châu hỏi tới?
“Ngươi có biết bản công tử là ai không?” Trình Kỵ ngay lập tức trở nên ngạo mạn mà nhìn vị thủ vệ cầm đầu.
Thủ vệ đúng mực nói: “Không biết.”
Cơn giận của Trình Kỵ bốc lên đến đầu roi ngựa, mạnh mẽ vút về phía người nọ: “Ai cho ngươi cái gan chó để ý đến chuyện ở Huy Nam?”
“Thánh thượng.” Thủ vệ chắp tay hướng về phương Bắc.
Lòng Trình Kỵ đánh thịch, sau đó ổn định tinh thần, khoát tay áo: “Bản công tử không tính toán, hàng hóa hôm nay không chuyển nữa.”
Thủ vệ nghe vậy liền rút đao bên hông ra: “Ai dám làm xằng?”Ba mươi chín, trung và nghĩa.
Trình Kỵ nhìn hàng loạt đao kiếm sáng loáng, cuối cũng đành chịu thỏa hiệp, lúc mà gã đang trốn trong Thanh Ca lâu buồn bực nghĩ xem nên giải quyết việc này như thế nào, bỗng có một người nhảy từ trên xuống.
“Thẩm huynh!”
Thẩm Ngôn xách cổ áo gã, quát: “Ngươi phái quan binh?”
“Hiểu lầm, hiểu lầm thôi.” Trình Kỵ vội vã xua tay, “Thật sự là hiểu lầm!”
Ánh mắt Thẩm Ngôn như con dao nhỏ sắc bén nhìn chằm chằm Trình Kỵ, cắn răng nói: “Sắp xếp cho ta ra khỏi thành.”
“Thẩm huynh! Hiện giờ ngay cả ta cũng không cách nào ra khỏi thành.”
Thẩm Ngôn nghe vậy bỗng buông lỏng tay, Trình Kỵ tưởng là hắn đã nghĩ thông, nào ngờ Thẩm Ngôn đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Hoàng đế của các ngươi sắp đến đây rồi đúng không? Vậy để cho y biết ta là người Nhu Nhiên đi.” Hắn chỉ chỉ vào bả vai mình, hàm dưới khẽ nhếch, tiếng nói rít ra từ kẻ răng, “Người Nhu Nhiên chúng ta không thận trọng như người Trung Nguyên các ngươi, phẩm chất ta yếu, hỏi ta cái gì ta cũng sẽ khai ra hết.”
Trình Kỵ cắn răng, suy nghĩ một lúc lâu, vỗ đùi: “Đi, ta đưa ngươi ra khỏi thành.”
Lúc này Trình Kỵ cũng chẳng biết được cha gã đang tìm gã khắp cả Huy Nam, gã cũng không biết đại đội nam tuần mà gã cho rằng vẫn còn ba bốn ngày đường nữa mới đến nơi thật ra đang ở ngoài thành đợi gã.
Mà giờ khắc này, trên xa giá bên ngoài thành, một bàn tay đeo nhẫn ngọc, khớp xương rõ ràng sắc nét xốc tấm mành lên, giọng nói trầm ổn truyền ra: “Thân thể Từ đại nhân có khỏe không? Mẫu hậu nhớ thương tranh chữ của ngài, ngài viết một chữ cho trẫm, trẫm cũng dễ mang về làm vui lòng mẫu hậu.”
Từ Úy đang quỳ cùng với đám thần tử Huy Nam vì được ưu ái mà lo sợ: “Ấy là vinh hạnh của cựu thần, chỉ là… Trong lúc nhất thời cựu thần cũng không biết nên viết chữ gì.”
“Thế thì viết…” Lục Uyên chậm rãi nói, “Hai chữ ‘Trung Nghĩa’ đi.”Uhuhuhu, sao em thích Hoàng thượng quá thế nàiiiii:"((((((