Cùng Quân Đi Về

Chương 26



Edit: Siu Nhơn Mèo
“Có biết cái gì gọi là rượu không say người tự say hay không?”
Bảy mươi sáu, cha con, anh em vui vẻ.

Đêm trước vây săn.

“Phụ Hoàng, nhi thần có thể đi không ạ?” Cung tiễn sau lưng Lục Kiêm thoạt nhìn còn cao to hơn cả nó.

“Sao lại không được?” Lục Uyên nở nụ cười, cao giọng nói, “Trẻ con Đại Dục ta nhấc bút có thể viết thơ, lên ngựa có thể giết địch.”

Mặt mày Lục Kiêm lộ ra vẻ vui mừng, mấy đứa nhóc choai choai có đứa nào lại không mong có thể chứng minh mình đã lớn.

Lục Uyên nhìn về phía hai Hoàng tử của y đang có vẻ muốn nói lại thôi, nhướng mày.

Hai vị Hoàng tử nhìn nhau, tiến lên một bước dùng giọng sữa nói: “Phụ Hoàng, chúng con cũng muốn đi cùng Thái tử ca ca ạ.”

“Hỏi Thái tử ca ca của các con xem có nguyện ý dẫn bọn con theo hay không.”

Vốn dĩ Lục Kiêm không muốn, thế nhưng nghe vào tai giọng sữa hăm hở trái một tiếng, phải một tiếng “Thái tử ca ca”, lại không làm căng được nữa.

Gắng sức ra vẻ người lớn, nói: “Vậy thì cùng đi, nhưng các ngươi không được nghịch ngợm.” Nhìn vẻ mặt vui vẻ của hai đệ đệ, Lục Kiêm cũng không nhịn được mà cong khóe môi.

Thấy thế Lục Uyên âm thầm ra lệnh cho ám vệ, ý bảo phần lớn ám vệ đi theo bảo hộ các Hoàng tử. Thẩm Ngôn cũng cầm ngự lệnh, đi điều một bộ phận thị vệ theo bảo vệ ba vị Hoàng tử.

Mà hai vị công chúa lúc này cũng chỉ có thể ngẩng đầu hâm mộ nhìn bọn họ.

Lục Uyên ôm hai nàng công chúa nhỏ vào lòng: “Đợi các con học được cưỡi ngựa, phụ hoàng cũng cho các con cưỡi một chuyến. Đến khi lớn thêm chút nữa, phụ Hoàng sẽ chọn cho các con vị hôn phu dũng mãnh nhất.”
Bảy mươi bảy, suối nước.

“Hoàng thượng!” Thẩm Ngôn hưng phấn reo to, “Đây là nô tài săn đó, nô tài lợi hại không?”

“Lợi hại, lợi hại.”

Thẩm Ngôn vô cùng vui vẻ, miêu tả tình cảnh vừa rồi sinh động như thật: “Mũi tên của nô tài bắn bị lệch, thế nhưng nó vẫn bị ngất, khoảng thời gian này nô tài luyện tập có phải đã có hiệu quả rồi không ạ?”

Lục Uyên nhịn cười, nhìn con thỏ vẻ mặt bi phẫn trong tay Thẩm Ngôn, không biết xấu hổ mà nói, con thỏ này hẳn không phải là do Thẩm Ngôn bắn trật dọa ngất, mà là tông phải thân cây nên mới ngất.

Nhưng nhìn Thẩm Ngôn vui vẻ như thế, Lục Uyên lại dấy lên ý nghĩ dạy võ cho Thẩm Ngôn trong đầu. Dĩ nhiên không phải là để hắn lên ngựa ra chiến trường, nhưng ít ra có thể phòng thân kiện thể.

Với thân phận và vị trí của Thẩm Ngôn, có thể sau này sẽ gặp phải càng nhiều chuyện. Tuy Lục Uyên có sắp xếp ám vệ đi theo, thế nhưng không sợ chuyện nhiều, chỉ sợ lỡ đâu.

Việc của Lệ phi, nếu không phải là có người bẩm báo kịp thời, e là Thẩm Ngôn đang sống sờ sờ cứ vậy mà bị đánh chết.

“Săn được một con thỏ lại vui đến vậy, trẫm dẫn ngươi đi săn hổ?”

Thẩm Ngôn vội vàng lắc đầu, hắn có thể săn được đồ cũng đã đủ vui rồi, không để ý đến việc săn được gì.

Lục Uyên nhìn nai con bị cột lại treo trên lưng ngựa của mình mà thở dài một hơi, y cũng muốn săn cho thỏa thích, nhưng vì tập tục từ trước đến giờ, để có điềm tốt, con mồi đầu tiên mà y săn được chính là con nai được thả ra này.

“Hoàng thượng! Bên kia có một con suối nhỏ.”

Con suối nhỏ… Lục Uyên vuốt vuốt cằm, cũng dậy lên hứng thú: “Đi, đến xem.”

Sau nửa canh giờ, Thẩm Ngôn cả người ướt nhẹp nhìn Lục Uyên đang hăng hái hất nước vào mình, lên án nói: “Hoàng thượng, Người lại bắt nạt nô tài.”

“Có sao?” Lục Uyên chống cằm nhàn nhã nói, “Khí trời quá nóng, trẫm hạ nhiệt cho đại tổng quản một chút.”

Nói đến hạ nhiệt, Thẩm Ngôn không nhịn được nhớ tới màn vuốt ve ôm ấp bị đứt đoạn giữa chừng tối qua: “Hoàng thượng Người đêm qua không say thật, đúng không ạ?” Hắn nhớ lại giọng nói tỉnh táo của Lục Uyên khi đi xử lý việc của Hoàng hậu, tức khắc phát hiện hình như mình bị rơi vào hố.

Lục Uyên chớp mắt, thì ra bị phát hiện rồi à?

Nếu đã bị phát hiện, khóe miệng Lục Uyên cong lên: “Vậy ngươi định như nào?”

“Nô tài…” Thẩm Ngôn lúc này hận không thể vùi sâu mình vào dòng nước suối lạnh, nửa câu sau của hắn hầu như là ậm ừ trong miệng, “Nô tài, nô tài thỉnh giáo Hạ thái y một vài vấn đề.”
Bảy mươi tám, đêm động phòng.

Trong tiệc tối ngày hôm đó, mọi người phân nhau ăn những món nấu từ thành phẩm đi săn.

Mà con thỏ kia của Thẩm Ngôn, trong ánh mắt bịn rịn lưu luyến của Thẩm Ngôn lại bị đầu bếp chê bai: “Thẩm tổng quản, ngài cứ nên nuôi để chơi đi, con thỏ này không có thịt.”

Thẩm Ngôn vuốt ve con thỏ trong lòng bàn tay, lẩm bẩm: “Ngươi coi, ngươi gầy đến mức ngay cả đầu bếp cũng chê.”

Thỏ: “…”

Bửa tiệc tối này còn vui vẻ hòa thuận hơn cả hôm qua, Lục Uyên lần lượt biểu dương một số tướng sĩ tài năng, thậm chí giữa chừng còn có những màn đấu đọ sức của các binh sĩ dẫn tới tràng vỗ tay khắp nơi.

Mà Lục Uyên không chú ý đến, chén rượu cạnh tay y không có giây nào để trống, Thẩm Ngôn phụ trách rót rượu cho Lục Uyên có phần hồi hộp.

Hắn bởi vì bị ướt nhẹp ở suối nước, lúc này đã tắm rửa xong xuôi, toàn thân tản ra mùi thơm mát của lá dâm bụt.

*Chú thích của tác giả: Lá cây dâm bụt được người xưa vò nát rồi lọc cặn để dùng tắm rửa, hiệu dụng giống với bồ kết, nhưng mùi hương lại tươi mát hơn bồ kết.

Rượu qua ba tuần, Thẩm Ngôn lại khom lưng rót rượu cho Lục Uyên, Lục Uyên nhìn một bên sườn cổ trắng nõn đập vào mắt mình, chóp mũi quanh quẩn hương thơm nhàn nhạt, trong lòng có hơi ngứa ngáy.

“A Ngôn…” Lục Uyên lẩm nhẩm.

“Hoàng thượng, Người say rồi.” Ánh mắt trắng đen rõ ràng của Thẩm Ngôn cứ vậy mà nhìn Lục Uyên, nhìn cho tim Lục Uyên bỗng nhiên đập rộn lên.

“Đỡ trẫm quay về.”

“Dạ.” Đôi mắt Thẩm Ngôn cong cong, đợi Lục Uyên kính xong một chén rượu cuối cùng, đỡ Lục Uyên về trướng trong tiếng trầm trồ náo nhiệt của toàn hiện trường.

Thẩm Ngôn ra dấu cho ngự tiền thị vệ hai bên cùng với ám vệ, bọn họ hiểu ý gật đầu, vẫy lui những người xung quanh, ngay cả họ cũng rút lui ra khỏi doanh trướng.

Phòng vệ tất cả giao cho ám vệ, thị vệ thì phụ trách không để cho người khác tiếp cận doanh trướng.

“Hoàng thượng…” Thẩm Ngôn cúi cầu cởi nút buộc áo cho y, “Uống ngụm trà không ạ?”

Lục Uyên khẽ cười, đợi nút thắt cuối cùng được cởi bỏ, Lục Uyên nâng cằm Thẩm Ngôn: “Ngươi thật tâm muốn cho trẫm uống trà giải rượu?”

Thẩm Ngôn thấy y đã biết tỏng mục đích của mình, cũng không giấu diếm, đỏ ửng cả tai, nói: “Uống một hớp trà, cũng không có nói để Người uống trà giải rượu.”

“A Ngôn ngốc.” Lục Uyên đẩy chân Thẩm Ngôn, hai người lăn lên tháp mềm, y vuốt ve gò má Thẩm Ngôn đang úp mặt vào ngực mình, thấp giọng cười nói, “Có biết cái gì gọi là rượu không say người tự say hay không?”

“Nô tài không uống rượu, vậy nên không biết.” Thẩm Ngôn nuốt nước bọt, cúi người hôn lên đôi môi mỏng của Lục Uyên. Môi Lục Uyên rất mỏng, buốt buốt lành lạnh, trên môi còn vẩn vương chút hương rượu, Thẩm Ngôn nhẹ nhàng vươn đầu lưỡi liếm liếm, rồi hơi tách ra nghiêm túc nói: “Nhưng bây giờ nô tài đã biết.”

Mấy câu nói ngắn ngủi của Thẩm Ngôn làm ngọn lửa trong lòng Lục Uyên bùng cháy, y nhìn bảo bối mà y đã đợi lâu như vậy, nhịn lâu đến thế, cuối cùng cũng bị y ôm vào lòng.

“Trẫm sẽ ôn nhu.”

***… ***… ***… ***

“Nô tài…”

“Ngoại trừ mấy lời khen trẫm với cả bày tỏ nội tâm ra, trẫm không muốn nghe gì khác.”

Thẩm Ngôn vốn muốn thỉnh tội, nín nửa ngày rồi cũng đỏ mặt nói: “Hoàng thượng rất lợi hại.”
Em có nên thêm tag chủ động thụ hơm =))))))))))))

Đại tổng quản dám cả gan chuốc rượu quyến rũ Hoàng thượng luôn mà =))))))))))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.