Cùng Quân Đi Về

Chương 47



Edit: Siu Nhơn Mèo
Y cởi ra ngoại y, đưa tay vọc ít nước trong thùng gỗ, đột nhiên lại thấy hơi nhàm chán.

Thẩm Ngôn không ở đây, dường như ngay cả thú vui tắm rửa cũng chẳng có.
Một trăm ba mươi chín, tân quan phục.

“Công công! Công công!” Tiễn Thái hậu đi rồi, Lục Uyên trở về ngự thư phòng, mà Thẩm Ngôn lại trở về Hà Thanh điện, vẫn còn chưa vào đến Hà Thanh điện đã thấy một tiểu thái giám chạy tới.

“Thẩm công công, xảy ra chuyện rồi ạ!”

“Chuyện gì?”

Tiểu thái giám hổn hển nói: “Ngài mau đi xem thử đi, có cung nữ và thái giám tằng tịu, bị phát hiện.”

Thẩm Ngôn đi được nửa đường lại thấy có gì đó không đúng, nhíu mày: “Bị ai phát hiện?” Thật ra thái giám và cung nữ kết đôi là việc được ngầm đồng ý trong cung, chỉ cần báo cáo trước mắt chủ tử. Nhất là tất cả mọi người đều biết Lục Uyên chưa bao giờ sủng hạnh cung nữ, cho nên… Loại chuyện này thường thường đều là ngầm xử lý. Một lần duy nhất làm lớn, đó là trước đây Lệ phi vu oan hắn với Oanh Sương.

Chẳng lẽ là vị phi tần nào không có địa vị? Là không dám xử trí hay muốn hấp dẫn sự chú ý của Lục Uyên? Trong thoáng chốc Thẩm Ngôn đã suy nghĩ rất nhiều.

Cho đến khi càng đi càng xa, Thẩm Ngôn mới phát hiện câu hỏi vừa rồi của hắn không nhận được câu trả lời.

“Ai phát hiện?”

“Nô tài cũng không rõ lắm.” Tiểu thái giám run rẩy nói, “Công công, ở phía trước đấy ạ, ngài đi nhanh đi ạ.”

Thẩm Ngôn híp mắt, sửa sang lại quan phục đỏ tím trên người.

Bộ y phục này không giống với y phục màu xanh lam của thái giám, bộ y phục đỏ tím thêu đuôi rồng này là do lúc Lục Uyên ban ngự ấn thưởng cho hắn, vuốt vuốt đường thêu khéo léo trên đó, Thẩm Ngôn biết Lục Uyên giao ngự ấn cho mình, không phải là vì trong phút chốc nảy ra ý định, chỉ là do trùng hợp với thời gian xảy ra việc ở chỗ Thái hậu mà thôi.

Nhẹ vén lên áo bào, Thẩm Ngôn bước vào viện nhỏ nơi tiểu thái giám nói tới. Đập vào mắt là một đôi thái giám cung nữ đang sợ hãi quỳ một góc, mà nữ nhân ngồi trên ghế cao đang thổi thổi móng tay vừa được nhuộm kim phượng*.

*Chú thích của tác giả: Nữ tử cổ đại dùng hoa kim phượng nghiền thành nước rồi nhuộm móng tay, màu được nhuộm ra là màu đỏ.

Thẩm Ngôn đã hơi hiểu ra vì sao tiểu thái giám dẫn mình đến đây, hắn chắp tay nói: “Đức phi nương nương.”
Một trăm bốn mươi, được thế.

“Sao?” Đức phi mỉm cười nhìn hắn, “Nhìn thấy bổn cung cũng không hành lễ?”

Thẩm Ngôn chỉ cười không nói, chỉ im lặng nhìn nàng ta.

“Bỏn cung tra được một việc.” Đức phi nhướng nhướng hàng mi sắc sảo, “Chẳng biết công công có hứng thú hay không.”

“Thẩm Ngôn đã ở đây, nương nương cứ nói.” Thẩm Ngôn nhìn nầng ta, lạnh nhạt nói.

“Bình Võ năm thứ tám, Lệ phi được ban chết. Bổn cung vốn tưởng rằng nàng ta bị nhà mẹ đẻ liên lụy, nhưng gần đây bổn cung mới biết… Bình Võ năm thứ bảy, Lệ phi đến tìm công công gây phiền phức.”

Thẩm Ngôn nhìn lướt qua cung nữ và thái giám đang quỳ trên đất, nhận ra cung nữ kia là người của Đức Hinh cung: “Nương nương nói không sai, việc trước đây và bây giờ rất giống.”

Đức phi yên lặng nhìn hắn, lát sau cong lên khóe môi đỏ mọng: “Sau khi công công đắc thế, hình như… khí phách lên rất nhiều, nhưng bình sinh bổn cung ghét nhất loại người được thế liền ức hiếp người khác.”

Thẩm Ngôn chỉ đứng ở đó, ngay cả lông mày cũng không nhíu lấy một cái, giống như là người mà Đức phi nói chẳng phải là hắn.

“Công công hình như đã thay đổi.”

“Phải không? Nhưng Thẩm Ngôn cảm thấy nương nương vẫn vậy, không đổi.” Thẩm Ngôn không muốn nhiều lời vô ích với nàng ta, “Nếu nương nương vì chuyện tằng tịu mà gọi ta đến đây, hai ngươi này ta mang đi vậy.”

“Chậm đã!” Đức phi nháy mắt, cửa đã bị hai tên thị vệ chặn lại, “Công công thẩm tra ở đây đi, bổn cung cũng muốn biết là ai cho tên nô tài này cái gan chó, dám dụ dỗ người của bổn cung!”
Một trăm bốn mươi mốt, có điều lạ.

“Thẩm Ngôn đâu?” Lục Uyên xử lý xong tấu chương trở về Hà Thanh điện, cũng không thấy Thẩm Ngôn ở trong điện.

“Thẩm công công được người gọi đi, hình như xảy ra chuyện ạ.”

“Thế à?” Lục Uyên muốn đi tìm người, nhưng lại cảm thấy cả người dính nhớp, “Trẫm muốn tắm rửa.”

“Vâng.” Cung nữ lên tiếng trả lời rồi lui ra.

Sau nửa nén hương, Lục Uyên vừa cởi Long bào vừa đi vào nội thất.

Cung nữ và thái giám không đi theo, một là trừ Thẩm Ngôn ra, Lục Uyên không quen để người khác hầu hạ; hai là vì Lục Uyên không muốn tạo cơ hội cho những nô tài đó nghĩ nhiều.

Y cởi ra ngoại y, đưa tay vọc ít nước trong thùng gỗ, đột nhiên lại thấy hơi nhàm chán.

Thẩm Ngôn không ở đây, dường như ngay cả thú vui tắm rửa cũng chẳng có. Nghĩ như vậy Lục Uyên lại bắt đầu suy xét xem có nên tìm người trở về hay không, cũng nhân tiện hỏi xem đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng đến phút cuối lúc y vọc nước, y lại thấy mặt nước nổi vài cái bóng nước.

Nước trong thùng có dược liệu do Hạ thái y kê, từ trên mặt nước màu nâu xỉn không thấy rõ được phía dưới.

Lục Uyên suy nghĩ một hồi, ngưng lại ngón tay đang gảy nước, cố ý tạo ra vài tiếng vải vóc ma sát, liền nhìn thấy bọt nước càng nổi lên nhiều.

“Người đâu!” Lục Uyên cao giọng gọi.

“Hoàng thượng.”

“Gọi bốn thị vệ đến cho trẫm, bê thùng gỗ, theo trẫm đi tìm Thẩm Ngôn.”

“Bê, bê thùng gỗ?” Tiểu thái giám bước lên nghe lệnh tức khắc sợ ngây người.

Lục Uyên kéo kéo khóe môi: “Tình. thú.” Nhìn tiểu thái giám mặt đỏ tới mang tai, y còn không quên dặn dò một câu, “Đậy kín thùng gỗ lại, không để dược tính bay hơi mất.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.