*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Siu Nhơn Mèo
Nếu như không thể không nhận, thì cuối cùng nên phái ai xuất chiến đây?
Một trăm năm mươi bảy, nghi ngờ.“Tâm vương Nhu Nhiên muốn triều kiến bệ hạ?” Thẩm Ngôn tiếp nhận cuốn sổ con mà Lục Uyên đưa tới, lấy làm kinh hãi, hắn vẫn nhớ cuộc giao chiến lúc Lục Uyên vừa kế vị, cũng nhớ năm Bình Võ thứ bảy, bọn họ bắt giữ lục Hoàng tử của Nhu Nhiên, sau đó mượn thân phận của lục Hoàng tử để gài bẫy Huy Nam vương phủ cấu kết với Nhu Nhiên.
“Ừ, trẫm chuẩn rồi.”
Thẩm Ngôn cũng biết loại chuyện này không thể nào không chuẩn: “Đúng rồi, tân vương Nhu Nhiên?”
“Ừm, còn nhớ vị lục Hoàng tử kia không? Vốn là người đang được thế trong việc tranh vương vị, có điều gã muốn lấy đầu người của trẫm để tranh công với trẫm cũng không khỏi quá đề cao mình rồi. Sau khi gã chết, thế lực của gã bị chia cắt, người kế vị hiện tại là nhi tử nhỏ tuổi nhất của Nhu Nhiên vương.”
“Gã có khi nào sẽ ghi hận vì cái chết của lục Hoàng tử hay không?”
Lục Uyên khoát tay, ý bảo không cần lo lắng: “Mẫu phi của bọn họ là tử địch, hơn nữa anh trai ruột của vị tân vương này lại chết trên tay lục Hoàng tử.”
“Lần này phải làm cho thật long trọng, phải huênh hoang hơn cả lúc đón thế tử Quy vương ngày hôm qua.” Lục Uyên nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Ngôn, “Hiểu không?”
Thẩm Ngôn chớp chớp mắt, đột nhiên hiểu ra, khóe môi cũng treo lên một nụ cười có vài phần tương tự với Lục Uyên: “Bệ hạ yên tâm, nô tài hiểu rồi.” Sau khi Thẩm Ngôn lĩnh thánh chỉ liền rời khỏi ngự thư phòng, từ xa đã thấy đoàn người đang đi về bên này.
Dẫn đầu là bốn thiếu niên.
Thái tử Lục Kiêm, nhị Hoàng tử Lục Dương, tam Hoàng tử Lục Toại, cùng với thế tử Quy vương… Lục Minh.
“Công công…” Tiểu thái giám đi theo phía sau hắn nhắc nhở.
“Chúng ta đổi đường khác.” Hai đầu mày Thẩm Ngôn xô vào nhau, không nhịn được nhớ lại ngày đó lúc mình đến đông cung tuyên chỉ, Thái tử oán giận một cách kỳ lạ.
Nhưng đáng tiếc, có người ở xa gọi hắn: “Thẩm công công? Sao nhìn thấy chúng ta liền quay người rời đi? Không chào đón Lục Minh sao?”
Thẩm Ngôn: “…”
Lục Kiêm vô cùng bội phục, quay đầu thoáng nhìn vị đường đệ này của mình, lá gan không nhỏ, dúng khí đáng khen.
“Nô tài chỉ là đột nhiên nhớ đến đang muốn tìm cung nhân để phân phó vài việc.” Thẩm Ngôn chỉ có thể tiến lên hành lễ, “Tham kiến Thái tử điện hạ, nhị vị Hoàng tử điện hạ, thế tử điện hạ.”
Lục Kiêm vội nói: “Thẩm công công miễn lễ.”
Lục Minh lại không có mắt mà hạch sách: “Công công đi vôi như thế, có chuyện gì quan trong sao? Cần hỗ trợ hay không?”
Lúc này Lục Dương và Lục Toại cũng có vài phần căng thẳng, ai mà chẳng biết Thẩm Ngôn là đại hồng nhân bên người phụ Hoàng, những việc hắn làm đều là việc mà phụ Hoàng phân phó, người bình thường vốn không sai sử được mà cũng không dám sai sử hắn. Hai đứa có hơi lo Lục Minh mà cứ lỗ mãng vậy, có khi nào sẽ làm liên lụy đến bọn nó hay không.
“Công công cứ lo bận việc đi, cô và hai vị đệ đệ đang dẫn theo đường đệ muốn đến thỉnh an phụ Hoàng.” Lục Kiêm trực tiếp cắt đứt những lời truy hỏi của Lục Minh.
Thẩm Ngôn cười cười: “Tứ vị điện hạ đang muốn tìm Hoàng thượng? Vậy thì thật là không khéo, bệ hạ vừa xem tấu chương nên mệt mỏi, hay là điện hạ hôm khác lại đến.”
Nhìn bóng lưng Thẩm Ngôn, Lục Minh mím môi, khẽ kéo ống tay áo màu vàng đỏ của Lục Kiêm: “Thái tử ca ca, vị thái giám tổng quản này vẫn luôn vênh váo tự đắc như thế sao? Nhìn thấy Thái tử ca ca cũng chỉ qua loa chắp tay.”
Lục Kiêm nhìn bàn tay đang kéo ống tay áo nó, đôi mắt có nhiều phần tương tự với Lục Uyên khẽ híp một cái, lập tức cười nói: “Thẩm công công được phụ Hoàng xem trọng, cô không để ý đến những chuyện nhỏ nhặt này…” Đợi đến khi nhị Hoàng tử và tam Hoàng tử kêu la đòi đến ngự hoa viên xem trân thú, nó mới cười tự giễu, lẩm bẩm nói: “Cho dù để ý thì có thể làm sao được?”
Lục Kiêm để ý thấy Lục Minh vẫn luôn ra sức theo sát bên cạnh nó, sau khi nghe thấy những lời này thì trong mắt lại nén không được mà thoáng xẹt qua một chút vui vẻ.
Một trăm tám mươi, liếc mắt đưa tình.“Công công, nghe theo phân phó của ngài, mấy vị Hoàng tử bao gồm cả thế tử điện hạ, đều không biết đến tin tân vương Nhu Nhiên gần vào cung.”
Thẩm Ngôn đang nhìn kế hoạch lần này, thuân miệng hỏi: “Thái tử điện hạ thì sao?”
“’Thái tử điện hạ hình như có biết được chút ít, thế nhưng cũng không hỏi tới. Công công, cần bày ra biện pháp tiếp nữa không ạ?” Ngụ ý là, có cần đề phòng mấy người ở đông cung hay không.
“Không sao, chỉ cần đảm bảo cho thế tử điện hạ không biết là được rồi.” Thẩm Ngôn không quá để ý, với năng lực của Thái tử, nó mà còn không biết tin nữa thì e rằng Lục Uyên mới phải lo lắng cho bản thân phải chăng đã chọn sai người kế vị, “Ngày mai là Nhu Nhiên vương đã vào đến kinh thành, đi phân phó đi, cảnh giác một chút, theo sát đường đi nước bước của người Nhu Nhiên. Còn những người muốn bò lên giường của Nhu Nhiên vương… Nó có các nàng biết tân vương Nhu Nhiên tàn bạo thành tính, không những thế, sau khi đăng cơ thì hậu cung đã chứ cả ngàn thị nữ, không muốn sống thì cứ việc bò.
“Vâng, tiểu nhân đi ngay.”
…
“Nhu Nhiên vương, đường xa đến đây, trẫm mời ngươi một chén.” Lục Uyên thân mặc miện phục*, ngồi trên Kim Loan Bảo điện cao cao.
*
Miện phục:“Phiền bệ hạ rồi, tiểu vương kính ngưỡng bệ hạ đã lâu, cuối cùng cũng có thể được gặp, quả thật là vinh hạnh của tiểu vương.” Nhu Nhiên vương ngồi phía dưới nâng chén, vẻ mặt chân thành tha thiết.
Ồ… Tiếng Hán của Nhu Nhiên vương có phải là nói rất tốt? Thẩm Ngôn đứng bên cạnh Lục Uyên nghe vậy liền nhịn không được mà quan sát gã thêm vài lần, trong lòng lại suy xét đến tình báo của ám vệ.
Vị Nhu Nhiên vương này vẻ ngoài không giống với lục Hoàng tử bị bắt trước đó, ngũ quan rắn rỏi trên khuôn mặt gã giống với đại đa số người Nhu Nhiên, nhưng mặt mày lại thiên về u ám tối tăm, không giống với lục Hoàng tử tục tằng.
Điều mà Thẩm Ngôn hoài nghi, Lục Uyên cũng có, Lục Uyên nhấp một hớp rượu: “Tiếng Hán của Nhu Nhiên vương cũng không tệ.”
“Mẫu phi của tiểu vương là người Hán.” Nhu Nhiên vương cười nói, đôi mắt hơi xếch, khi nhìn về phía Lục Uyên lại có vài phần liếc mắt đưa tình.
Thẩm Ngôn: “…” Tưởng hắn chết rồi sao?!
Một trăm năm mươi chín, hiến thánh thú.Nhu Nhiên vương tất nhiên không biết được suy nghĩ của Thẩm Ngôn, hoặc có lẽ gã cũng không thèm để ý đến một hoạn quan nho nhỏ.
Gã đứng dậy, bước đến trước điện, thi lễ một cái: “Xin cho phép ta dâng lên lời phúc của Nhu Nhiên.”
Chúc phúc?
Thẩm Ngôn nhớ hình như Lục Uyên đã có nói, Nhu Nhiên vương có lễ vật kính hiến. Nhưng thấy hắn thật sự không thể một mình lo hết quá nhiều việc, Lục Uyên giao việc này cho Vũ Lâm vệ phụ trách.
Thứ được đẩy vào là một lồng sắt lớn bị phủ vải đỏ.
“Vật này là?” Lục Uyên miễn cưỡng liếc mắt, suốt cả đường đi người Nhu Nhiên đều bảo hộ vật này rất chặt chẽ, ám vệ của y cũng không biết được chính xác thứ bên trong, chỉ biết là một vật còn sống.
“Vật này là thánh thú của Nhu Nhiên ta, Phệ Tủy* thánh hầu.” Nhu Nhiên vương cười thẹn thùng, vẻ mặt lại tụa như còn có chút gì đó tiếc nuối.
*
Phệ tủy: Phệ là cắn, thú mạnh cắn người gọi là phệ. Tủy là xương cốt. Phệ Tủy thánh hầu: Con khỉ cắn xé róc xương người.Nhưng Lục Uyên không có ý định làm một vị Hoàng đế giỏi hiểu lòng người, chỉ cười chờ gã công bố đáp án.
Nhu Nhiên vương cứ vậy bị phớt lờ trên đại điện, hồi lâu sau mới cười khan nói: “Vốn dĩ tiểu vương định hiến thánh hầu tặng cho bệ hạ, nhưng thánh hầu này trước giờ luôn bướng bỉnh bất tuân, tiểu vương không hàng phục được. Tiểu vương vốn muốn dâng tặng lễ vật khác, nhưng bỗng chốc lại nhớ tới phụ vương đã từng có nói, Đại Dục xuất hiện lớp lớp người tài ba, liền cảm thấy tiểu vương đúng là lo thừa.”
Tiếng nói của gã vừa dứt, mấy tên thủ hạ liền xé bỏ tấm vải đỏ.
Vải đỏ trượt xuống, để lộ ra lễ vật được dâng tặng bên trong lồng sắt. Trong lồng là một con khỉ đột to gấp hai lần những con khỉ đột bình thường, trong chớp mắt lúc tấm vải đỏ được kéo xuống, nó cũng mở mắt, hai mắt đỏ sậm, vung cả tay chân nhào tới bên song sắt, há miệng hướng về phía mọi người, lộ ra hai hàm răng nhọn hoắc bên trong.
Lục Uyên hơi nhướng mắt, Thẩm Ngôn cũng chấn động, Nhu Nhiên vương… Quả thực là đến đây chẳng có ý tốt.
Nhu Nhiên vương ra vẻ khổ não nói: “Phệ Tủy thánh hầu chỉ nhận một chủ nhân, ai hàng phục được nó thì sẽ nhận người đó làm chủ nhân. Từ rày về sau trung tâm như một, nuôi nó còn có ích hơn cả một đội thị vệ tầm thường.”
Chúng thần đưa mắt nhìn nhau, đây rõ ràng là đang hạ chiến thư, nhưng chiến thư này bọn họ không thể không tiếp.
Nếu như không thể không nhận, thì cuối cùng nên phái ai xuất chiến đây?
Nhị Hoàng tử Lục Dương đột nhiên đứng dậy chắp tay nói: “Phụ Hoàng và Thái tử ca ca thân phận cao quý, sao có thể bất chấp mạo hiểm? Nhưng bổn điện và tam đệ nguyên ý thử một lần.”
Khóe môi Nhu Nhiên vương lập tức cong lên, trong nháy mắt đó vẻ mặt này lại bị Lục Uyên, Thẩm Ngôn cùng với Lục Kiêm ba người nhìn vào mắt.
Thì ra là mưu đồ như này sao? Lục Uyên vỗ vỗ tay Thẩm Ngôn, ý bảo hắn an lòng đừng nóng vội.
Lục Dương và Lục Toại hình như đã thương lượng xong, hai đứa một quan sát con khỉ đột, một ra lệnh mời thầy thuần thú đến đây.
Nhu Nhiên vương mỉm cười: “Hai vị Hoàng tử muốn mượn tay người khác? Không vui, không vui đâu, tiểu vương lập ra một quy tắc thì thế nào? Chỉ có thể tự mình ra trận thuần hóa, dù có sai bảo cho người hầu phía sau, cũng chỉ có thể đứng một bên hỗ trợ mà thôi.”
“Sao vừa nãy Nhu Nhiên vương không nói?” Lục Dương không chút chập chùng, “Như thế chẳng phải là khiến bổn điện mất thể diện sao?”
“Nhị ca, nếu đây đã là thánh thú, cho dù chúng ta không thuần phục được, cũng không ngại kết một thiện duyên.” Lục Toại cười thoải mái, nhặt lên một quả đào từ mâm trái cây ném cho Lục Dương. Lục Dương hiểu ý, tiếp được quả đào liền ném vào trong lồng.
“Răng rắc” một tiếng, thánh hầu trong lồng cắn nát quả đào trong chớp mắt, nhai hai cái, quả đào lớn hơn nắm tay cứ thế bị nuốt không còn thừa lại một mảnh hạt vụn, toàn bộ đều biến mất giữa hai hàm răng nhọn của nó.
Toàn hiện trường lặng im, sau đó lại có vài ba tiếng phải đối vang lên. Nhu Nhiên vương cười, khóe môi chứa sự mỉa mai: “Đó là vì thánh thú chưa bị thuần phục, các vị đại vương ở các triều đại Nhu Nhiên ai cũng nuôi con thú này, cho nên được Nhu Nhiên tôn làm thánh thú.”
Ngụ ý, Đại Dục đúng là chẳng có người.
“Bệ hạ.” Thẩm Ngôn lén lút ấn vai Lục Uyên, hắn nghe ra được Nhu Nhiên vương đang khích tướng Lục Uyên, nhưng bất kể ra sao thì Lục Uyên cũng không thể xuống đài. Ngược lại Lục Uyên chẳng hề khẩn trương, nhẹ giọng nói: “Yên tâm, trẫm mà đi thì chẳng phải là rất mất thân phận sao?” Vả lại, sao y lại phải nuôi một con khỉ đột vừa xấu xí lại quái đản? Cũng chẳng biết mắt thẩm mỹ của mấy đời Nhu Nhiên vương này ra làm sao.
Quả nhiên Nhu Nhiên vương giống như mọi người nghĩ, hướng mũi dùi về phía Lục Uyên: “Bệ hạ có hứng thú thử một lần hay không? Long uy mênh mông cuồn cuộn, thánh thú thấy bệ hạ cũng phải quỳ rạp xuống đất.”
“Trẫm?” Lục Uyên lắc đầu, “Sao trẫm lại đi giành cơ hội của người trẻ tuổi được? Các ngươi chơi đi.”
Chuyện thuần phục thánh thú cứ vậy mà bị Lục Uyên nhẹ nhàng quăng cho một chữ “chơi.”
Nhu Nhiên vương cắn răng, dù sao thì mục tiêu của gã cũng không phải là Lục Uyên.
Đúng vào lúc này, Quy Vương thế tử Lục Minh đột nhiên đứng lên, khác với vẻ nhát gan thường ngày: “Lục Minh nguyên thay bệ hạ xuất chiến!”