Cùng Quân Đi Về

Chương 60



Edit: Siu Nhơn Mèo
“Nhưng phụ Hoàng Người ngoại trừ là Hoàng thượng, còn là phụ thân của cô nữa”
Một trăm bảy mươi lăm, song long phù.

“Phụ Hoàng đâu?” Lục Kiêm hỏi tiểu thái giám – người đứng ra thông báo việc ngưng lại buổi thượng triều mùng 7 Tết, đi theo bên cạnh tiểu thái giám nọ còn có cả Hạ thái y.

“Hồi Thái tử điện hạ, Hoàng thượng bị cảm phong hàn, hôm nay không thượng triều.” Trong lúc nói chuyện, Lục Kiêm chú ý thấy ánh mắt của tiểu thái giám thỉnh thoảng lại lén lút liếc về phía Hạ thái y.

“Nếu đã thế.” Sắc mặt Lục Kiêm thoáng trầm xuống, “Là do cô người làm con này không hiếu thuận, đa tạ công công đã cho biết, vậy cô đến Hà Thanh điện chăm bệnh.”

“Điện hạ, không thể.” Hạ thái y vội vàng ngăn cản nó, “Bệnh này của Hoàng thượng không thích hợp để người khác ở gần.”

“Vậy Thẩm tổng quản thì sao?” Lục Kiêm luôn cảm thấy có gì đó không đúng lắm, lẽ nào phụ Hoàng với Thẩm tổng quản lén xuất cung còn chưa trở về? Nhưng tuổi tác hai người họ cộng lại cũng đã hơn 70, có thể làm ra chuyện không đáng tin cậy như này sao? Nhưng nếu phụ Hoàng ở trong cung, theo lý thì việc này hẳn phải do Thẩm Ngôn đến tuyên chỉ mới đúng chứ.

Chẳng lẽ…

Lục Kiêm biến sắc, đẩy hai người kia ra vội vàng muốn đi ra sau điện. Chúng thần cả triều thì lại hai mặt nhìn nhau, cũng cảm thấy thời gian Hoàng thượng bị bệnh có phần vi diệu, nếu nói là bệnh nặng, vậy thì sao sắc mặt của thái y lại thoải mái thế kia được; còn nếu nói là bệnh nhẹ, cơ mà mấy năm này Lục Uyên chưa bao giờ bỏ buổi thượng triều, cho dù là bị phong hàn cũng sẽ thượng triều, càng không cần phải nói hôm nay là lễ đại triều, vạn vật đổi mới, cho dù Hoàng thượng thượng triều chỉ cần nói một câu may mắn thôi cũng đã là điềm tốt cho cả năm rồi.

Tiểu thái giám muốn cản Lục Kiêm lại, nhưng thân phận Lục Kiêm trân quý, sao có thể ngăn nổi?

Tiểu thái giám và Hạ thái y ảo não đắn đo về việc của Thẩm Ngôn giao cho đã bị hỏng bét, đang không biết làm thế nào, thì ngay lúc này lại có một bóng người với y phục màu đỏ tím đã chặn lại lối đi của Lục Kiêm, giọng lạnh băng nói ——

“Ồn ào cái gì?”

“Thẩm công công!” Lục Kiêm vui vẻ, lại bị sự rét lạnh trên mặt Thẩm Ngôn dọa cho ngây ra, nhìn thánh chỉ trong tay Thẩm Ngôn, ngoan ngoãn lui về dưới bậc thang.

Đợi cho đại điện yên tĩnh lại, Thẩm Ngôn mới đứng phía dưới Long ỷ, mở thánh chỉ ra ——

“Phụng thiên thừa vận Hoàng đế, chiếu viết: Những ngày gần đây thân thể trẫm có bệnh nhẹ, vốn muốn ngưng lại buổi triều mùng 7. Những ngẫm lại quốc sự bận rộn, chỉ có tận tụy mới có thể đáp lại cơ nghiệp của tổ tông, báo đáp cho lê dân bách tính.”

Chúng thần đồng loạt quỳ xuống, dập đầu đồng thanh nói: “Mong bệ hạ bảo trọng Long thể, bệ hạ an thì Đại Dục tắc sẽ an.”

Thẩm Ngôn tiếp tục nói: “May thay, Thái tử Lục Kiêm tư chất tốt đẹp, kiến thức rộng rãi, tấm lòng bao la, đáng tin cậy. Cho nên trong thời gian trẫm dưỡng bệnh, việc ở triều đình toàn bộ đều bẩm báo cho Thái tử. Ban thưởng song long phù*, nhìn thấy phù này như nhìn thấy trẫm, Thái tử giữ phù thay mặt trẫm xử lý quốc sự. Khâm thử!”

*Chú thích của tác giả: Thời nhà Đường quy định, trong lúc Thái tử giám quốc thì có thể có một con dấu đặc biệt tên là “song long phù”, có thể ra chiếu lệnh, cũng có thể điều động quân đội, tương đương với “Ngọc tỷ”.

Tất thảy mọi người đều hoảng sợ, ý chỉ của bệ hạ là muốn —— Thái tử giám quốc?!

“Công công…” Lục Kiêm ngạc nhiên hơn ai hết, sao phụ Hoàng lại đột ngột làm thế, lại bị Thẩm Ngôn lạnh lùng nhìn thoáng qua: “Còn không mau tiếp chỉ?”

Lục Kiêm ý thức được hiện giờ không phải là lúc để hỏi, vội vã nâng tay nói: “Nhi thần lĩnh chỉ.” Thánh chỉ được giao đến tay nó, đồng thời còn có cả song long phù biểu trưng cho Thái tử giám quốc.

Thẩm Ngôn tuyên chỉ xong, thoáng liếc qua chúng thần đang mang vẻ mặt ngờ vực: “Tả thừa tướng cùng hữu thừa tướng có cần bước lên giám nghiệm một chút?” Sau việc của Lệ phi, Lục Uyên đã phân chia quyền lợi vốn dĩ được tập trung trên tay tả thừa tướng ra cho hai người, sửa thành tả thừa tướng và hữu thừa tướng.

Tả và hữu thừa tướng đưa mắt nhìn nhau, trong ngày thường thì bọn họ luôn bất đồng chính kiến, nhưng việc này lại có chút kỳ quái. Hơn nữa bọn họ còn có phần kiêng kỵ với Thẩm Ngôn, Hoàng thượng quá mức tín nhiệm một hoạn quan cũng không phải là chuyện tốt.

Thẩm Ngôn mỉm cười: “Không sao, chuyện liên quan đến quốc tộ Dại Dục, nhị vị thừa tướng, mời.”

Dường như trong chớp mắt Lục Kiêm đã hiểu được tả hữu thừa tướng đang lo lắng điều gì, mở ra ý chỉ nói: “Tất nhiên phải thận trọng.”

“Vậy liền theo lời Thái tử điện hạ và Thẩm tổng quản.” Tả hữu thừa tướng tiến lên, cũng gọi thái phó của Thái tử cùng kiểm tra. Một lát sau lại cung kính nâng thánh chỉ trả lại cho Lục Kiêm: “Chúng thần mạo phạm rồi.”

Giữa lúc mọi người còn đang xì xào, Lục Kiêm lại cảm thấy ngón tay có hơi lành lạnh, nhìn kỹ lại thì phát hiện trên đầu ngón tay mình bị dây dính vài mết mực.

Không nên là thế mới phải…

Thế nhưng Lục Kiêm lại liên tưởng đến lời tiểu thái giám và Hạ thái y nói lúc nãy, cảm thấy khá có lý. Có lẽ phụ Hoàng vốn chỉ muốn ngưng thượng triều, nhưng sao đó lại nghĩ quốc sự không để bỏ dỡ, cho nên mới tạm thời viết ra một đạo thánh chỉ.

Chuyện mà Lục Kiêm để ý đến, nhị vị thừa tướng và thái phó cũng để ý tới, chính là vì vết mực chưa khô cùng với chữ viết trôi chảy, đầy đủ tỳ ấn, mới khiến cho bọn họ triệt để yên lòng, lúc này Lục Uyên vẫn ở trong cung, cũng không bị kẻ nào uy hiếp.

Sau khi yên tâm lại thì cũng có thể hiểu được quyết định của Lục Uyên, cho dù là ai, cần chính suốt 20 năm trời rồi thì cũng muốn phạm lười một chút.
Một trăm bảy mươi sáu, tâm Thái tử.

Hoàng thượng còn ở trong cung? Tiểu thái giám và Hạ thái y liếc mắt nhìn nhau, đều ngậm chặt miệng. Thánh tâm khó dò, ai biết được tại sao bệ hạ lại muốn giả bệnh? Lẽ nào là… Muốn thử xem Thái tử có ý phản hay không?

Thiên gia phụ tử, chớ có đi đoán làm gì.

Lục Kiêm vốn đã thả lỏng, lại vô ý nhìn nhìn thấy bên hông Thẩm Ngôn đang treo một miếng ngọc bội.

Nó biết đó là món đồ mà Thẩm tổng quản đã tặng cho phụ Hoàng hồi đi Huy Nam, nhưng phụ Hoàng… Sao lại tháo ngọc bội xuống?!

Lục Kiêm siết chặt thánh chỉ, đầu óc rối rối loạn khó hiểu.

Sau khi Lục Kiêm quay về phía quần thần phát biểu vài câu đơn giản xong xuôi, liền tuyên bố hạ triều.

Nó rời khỏi Kim Loan điện, chạy thẳng đuổi theo Thẩm Ngôn lúc này đang về gần đến Hà Thanh điện.

“Thẩm công công!”

“Thái tử điện hạ.” Thẩm Ngôn nhìn nó, dường như cũng không hề nghĩ đến nó sẽ đuổi theo.

“Cô muốn gặp phụ Hoàng.” Lục Kiêm thở hổn hển nói.

“Bộ hạ thân mang bệnh, không gặp người.” Thẩm Ngôn chắp tay, “Mời điện hạ trở về đi thôi, nếu lỡ lây bệnh cho điện hạ…”

Lục Kiêm cau mày, trực tiếp vòng qua người Thẩm Ngôn đẩy ra cánh cửa Hà Thanh điện, lại bất ngờ là không đẩy ra được.

“Công công.” Tay Lục Kiêm vẫn còn đè trên cửa điện, nghiêng đầu nhếch cao đuôi lông mày, “Côn tin tổng quản, nhưng tổng quản phải cho cô một lời giải thích.”

Thẩm Ngôn chẳng hề e dè, nhìn thẳng nó, giọng điệu bình tĩnh nói: “Thánh chỉ đã hạ, song long phù đã giao ra, Thái tử giám quốc. Nếu bệ hạ có gặp chuyện gì ngoài ý muốn, Thái tử sẽ thuận lợi kế vị. Danh chính ngôn thuận, số trời đã định.”

“Tổng quản!” Lục Kiêm siết chặt nắm đấm, mỗi một chữ mà Thẩm Ngôn nói ra đều là thứ mà nó theo đuổi, ít nhất là thứ mà khi nó còn là một đứa nhóc 6 tuổi khi ấy theo đuổi. Thuận lợi kế vị, trở thành một Quân chủ tốt nhất. Mà đến khi Thẩm Ngôn thật sự đọc ra rõ ràng từng chữ từng chữ những thứ mà nó đã hằng mong ước, Lục Kiêm lại phẫn nộ vô cùng.

Ngoại trừ phẫn nộ, còn có cả cảm giác tủi thân vô cùng, tựa như một đứa nhỏ bị phụ mẫu nghĩ oan vậy.

“Những thứ mà tổng quản nói, cô không gạt ngài, cô có nghĩ tới… Nhưng phụ Hoàng Người ngoại trừ là Hoàng thượng, còn là phụ thân của cô nữa, đối với cô mà nói, Người…” Lục Kiêm mím môi, cuối cùng cũng nói ra nhưng lời đã nén trong lòng từ lâu, “… Là một vị phụ thân khác của cô, tổng quản thật sự muốn tổn thương cô sao?”

“Có đứa con nào nhìn thấy phụ mẫu gặp chuyện mà lại hân hoan nhảy nhót? Cô biết, thiên gia vô phụ tử, nhưng cô cũng biết các ngươi đối xử với cô như thế nào! Cô có ý, cô nhìn ra được…”

Thẩm Ngôn nhìn đứa nhỏ cố chấp trước mặt, thở dài một hơi, gõ vào cửa điện ba cái: “Ám Tam, mở cửa đi.”
Một trăm bảy mươi bảy, sao có thể thua.

Cửa lớn hà Thanh điện cứ vậy chậm rãi được mở ra, Lục Kiêm vọt vào trong. Theo thói quen đi tới trước ngự án khom người nói: “Nhi thần thỉnh an phụ Hoàng ——”

Nhưng nó lại thẳng người dậy ngay, phía sau ngự án trước mặt nó vậy mà lại chẳng hề có lấy một bóng người, trên ngự án chỉ còn lại là ngự bút vẫn chưa được tẩy sạch mực đang được gác lên giá bút.

“Tổng quản, phụ Hoàng vẫn còn đang nghỉ ngơi sao?” Lục Kiêm quay đầu nhìn Thẩm Ngôn, mà cánh cửa điện sau lưng Thẩm Ngôn sau khi bọn họ bước vào lại lần nữa được khép lại.

“Hoàng thượng không ở trong cung.” Thẩm Ngôn nhìn về phía ám vệ, “Ám Tam, ngươi bẩm hết những việc ngươi biết cho Thái tử điện hạ.”

“Vâng!”

Sau thời gian nửa nén hương, Lục Kiêm đỡ mép ngự án, cả người đều đang phát run.

Sao lại như vậy? Sao lại như vậy được? Phụ Hoàng túc trí đa mưu như thế, sao có thể bị người khác bắt đi? Hơn nữa thân thủ của phụ Hoàng, mặc dù không so được với võ lâm nhân sĩ, nhưng cũng không kém.

“Điện hạ xin đừng quá đau buồn, bệ hạ không phải là bị bắt đi.” Thẩm Ngôn vuốt ve ngọc bội bên hông, tháo ngọc bội xuống cẩn thận cất vào trong ngực.

Lục Kiêm lầm rầm nói: “Sao tổng quản biết?”

“Chỉ cần bệ hạ muốn xuất cung, là sẽ buộc chặt ngọc bội lại bên hông. Thời điểm mất tích là buổi trưa, tất nhiên bệ hạ đã sửa sang xong y phục. Trong phòng không bị rối tung lên cũng không đủ để chứng minh bệ hạ tự rời khỏi đó, nhưng dây buộc ngọc bội không bị đứt, chứng tỏ sau khi tháo đai lưng xong bệ hạ mới gỡ ngọc bội xuống, đủ để chứng minh bệ hạ tự mình rời đi.”

Hai mắt Lục Kiêm dấy lên hi vọng: “Tổng quản yên tâm, cô sẽ tìm được phụ Hoàng…”

Không đợi cho Lục Kiêm biểu hiện xong sự quyết tâm, đã bị Thẩm Ngôn khiển trách: “Hồ đồ.”

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Lục Kiêm, Thẩm Ngôn nghiêm nghị nói: “Thánh chỉ đã ra, Thái tử giám quốc. Ta đã biết chuyện từ đêm qua, nhưng ở lại đến tận giờ là vì để tuyên đọc đạo ý chỉ này.”

Vì để Lục Kiêm giám quốc mà không vấp phải dị nghị gì, vì để nếu một mai Lục Uyên chẳng may gặp chuyện, Dại Dục có thể bình an mà tiếp tục truyền thừa. Cho nên, Thẩm Ngôn giấu đi trái tim nôn nóng mà đợi cho đến giờ, bởi vì hắn biết, nếu chỉ có một đạo thánh chỉ, mà Lục Uyên lại chậm chạp không lộ mặt, tất cả mọi sự nghi kỵ sẽ đổ ập lên người được lợi nhất —— Thái tử Lục Kiêm.

“Những chẳng lẽ là phụ Hoàng đã sớm biết trước được việc này ——”

Đến khi Thẩm Ngôn xòe ra lòng bàn tay dính vết mực ra trước mặt nó, giọng nói của Lục Kiêm im bặt đi.

Nó không dám tin nhìn về phía Thẩm Ngôn, chần chờ thật lâu sau, trong đầu mới dần nghĩ ra —— Thẩm tổng quản vậy mà lại có thể viết ra chữ viết giống y đúc với phụ Hoàng? Không đúng, không đúng, nó không nên kinh ngạc về việc này, Thẩm tổng quản vậy mà lại giả truyền thánh chỉ?!

“Ta dùng tư ấn mà Hoàng thượng giao cho ta để ấn dấu, nếu Hoàng thượng có trách phạt, ta sẽ một mình gánh chịu.” Tuy Thẩm Ngôn nói ra lời như vậy, nhưng trong mắt lại không mảy may lo lắng.

Lục Kiêm thoáng chốc yên tâm lại, tất cả những sự sốt ruột nãy giờ cũng dịu đi. Không phải bởi vì nó không cần gánh chịu, cũng không phải bởi vì Thẩm Ngôn cản lại hết tất thảy sự nghi ngờ và khó khăn mà chúng thần muốn áp lên nó. Mà là vì nó lúc này bỗng nhiên cảm thấy, phụ Hoàng và Thẩm tổng quản hợp lực tác chiến, há có thể thua?

Có được một ái nhân có thể tín nhiệm và giao (phía sau) lưng cho nhau, sao có thể thua?

“Nếu đã như thế.” Lục Kiêm mất đi vẻ bàng hoàng vừa nãy, thi lễ thật thấp, “Lục Kiêm đợi phụ Hoàng và Thẩm tổng quản bình an trở về.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.