Edit: Siu Nhơn MèoLục Uyên bật cười, một chiêu “mỹ nhân kế” của mình, thế mà lại bị Thẩm Ngôn nhớ thương thật.Một trăm chín mươi tám, mỹ nhân kế.
“Gia, trưa này có muốn ăn điểm tâm không ạ?” Thẩm Ngôn cười híp mắt nói, “Sáng hôm nay ta đến nhìn trộm, đại nương ở nhà bếp chưng bánh hoa quế.”
Lục Uyên chỉ cảm thấy buồn cười: “Đợi một lát rồi ăn.”
“Gia không muốn ăn sao?” Thẩm Ngôn chớp chớp mắt, “Hoa quế vừa được phơi xong hôm qua, hấp chung với bột mã đề rất trắng, rất mềm, rồi rắc thêm đường hoa quế lên trên, gia không muốn ăn chút nào sao?”
“Muốn.” Khóe môi Lục Uyên khẽ nhếch, “Nhưng gia không có ý định nhường cờ cho ngươi, ai thua sẽ phải ngoan ngoãn thực hiện điều đã đánh cược.”
Thẩm Ngôn: “…” Thật nhỏ mọn!
“Quản thúc, trong kia sao vậy ạ?” Đậu Đỏ tò mò nhìn về phía cửa sổ, nghe thấy tiếng vung tay cạch cạch bên trong.
Quản gia nhìn trời: “Chơi cờ.”
Đậu Đỏ kinh ngạc: “Cờ gì vậy ạ?”
“Chắc có lẽ là cờ vô lại…” Không đợi cho Đậu Đỏ kịp phản ứng, quản gia vội thúc giục nàng, “Đi đi, đến phòng bếp lấy bánh hoa quế cho hai vị lão gia, nhớ kỹ, chỉ lấy một miếng, đừng lấy cả hai miếng.”
Đậu đỏ ngây thơ gật đầu, xách váy chạy bước nhỏ.
Cho nên, sau thời gian nửa chén trà, Lục Uyên và Thẩm Ngôn ngưng lại động tác tranh cờ, nhìn chằm chằm miếng bánh hoa quế duy nhất trong khay, đồng thời vươn tay.
Đậu Đỏ “ối” một tiếng, ôm khay chạy ra khỏi phòng, xém chút nữa vấp phải bậc cửa, lắp bắp nói: “Lão gia, hai vị lão gia đánh nhau.”
“Đánh là thương, mắng là yêu, đầu giường đánh nhau cuối giường hòa.” Quan gia cười đến mức những nếp nhăn nơi khóe mắt cũng cong lên, dùng ngón trỏ quẹt sạch vụn đường hoa quế, nếm thử một miengs, “Ngọt thật.”
“Quản thúc! Ông không được ăn ngọt!” Đậu Đỏ phồng mặt, giấu chiếc khay bánh ra sau lưng.
Quản gia chắp hai tay sau lưng làm như không có việc gì mà nói: “Đâu có, ta ăn ngọt khi nào?”
Bên ngoài là giọng nói xù lông giận giỗi của tiểu nha đầu Đậu Đỏ, bên trong lại là một quang cảnh khác.
“Gia đói bụng.” Lục Uyên cũng không giành, thành thật ngồi trở lại trên ghế.
“Đói bụng cũng không cho Người.” Thẩm Ngôn cắn một miếng bánh hoa quế, chẳng mảy may động lòng, cờ cũng không nhường cho hắn, mà lại muốn giành bánh của hắn.
“Ồ?” Khóe môi Lục Uyên cong lên, thong thả ung dung đưa tay đặt tại bên hông mình, ngón tay thon dài từ vạt áo bên phải xuôi lên trên, cuối cùng dừng lại ở hầu kết, cứ vậy mà kéo xả trung y của mình.
Thẩm Ngôn dời vài bước về phía y, đưa bánh hoa quế tới, đừng cởi nữa đi, nếu còn cởi nữa thì cũng không cần ăn bữa trưa luôn.
Lục Uyên thấy đã thực hiện được mưu kế, được voi đòi tiên nói: “Đút ta.”
Thẩm Ngôn: “…”
Chỉ vì một miếng bánh hoa quế, hai người vốn là chơi cờ cứ vậy mà dính chung một chỗ chia nhau một miếng bánh, Thẩm Ngôn thở dài một hơi: “Gia, bộ dáng này của Người, có phải trước kia đều là giả vờ hay không?”
“Nói thế nào?” Lục Uyên ăn được bánh hoa quế ngọt ngào, nghiêng đầu nhìn hắn.
“Trước đây mặt gia đâu có dày như vậy.” Thẩm Ngôn lẩm nhẩm nói, “Nghiêm túc đến độ có thể dọa khóc đứa nhỏ cách vách luôn ấy chứ.”
“Nhưng đây là gia dùng binh pháp Tôn Tử.” Lục Uyên nhướng nhướng mày, tiến tới đoạt lấy một vệt đường hoa quế cuối cùng bên khóe môi Thẩm Ngôn, “Mỹ nhân kế.”Một trăm chín mươi chín, vị hoa quế.
“Ngủ dậy có muốn đến hồ nước câu tôm không?” Ăn xong cơm trưa, Lục Uyên ôm Thẩm Ngôn đang mơ màng buồn ngủ mà hỏi.
Thẩm Ngôn nằm trong lòng Lục Uyên, không khí cuối thu rất thích hợp để ngủ, hắn nghe Lục Uyên nói, mặc dù không nghe rõ là nói cái gì, nhưng vẫn theo bản năng mà nhích nhích lại gần bên người nọ, ngón tay còn kéo kéo trung y của Lục Uyên.
Lục Uyên bật cười, một chiêu “mỹ nhân kế” của mình, thế mà lại bị Thẩm Ngôn nhớ thương thật.
“Gia…” Thẩm Ngôn há miệng thở dốc, cắn một cái lên trung y Lục Uyên, nghiến răng, lóng ngóng vụng về nói, “… Bắt nạt người khác.”
Lục Uyên vui vẻ, chút buồn ngủ cũng bay biến mất, chỉ một lòng nghĩ làm thế nào để bắt nạt người trong ngực, cũng không thể phụ cái tội danh này.
Lột sạch hắn?
Sau đó lừa hắn, nói là tự hắn cởi?
Vậy chỉ sợ là sẽ bắt nạt người ta đến khóc mất thôi.
Đang vui sướng nghĩ ngợi, cửa lại bị gõ một cái.
Lục Uyên khẽ nhíu mày, đến khi nghe thấy tiếng gõ thứ hai vang lên thì y đưa tay bịt kín lỗ tai Thẩm Ngôn.
“Có việc?”
Quản gia sao lại không biết là đã quấy rầy giấc ngủ trưa của lão gia, nhưng cũng chỉ có thể nhắm mắt nói: “Đổng đại nhân dẫn người đến tìm lão gia hỏi chuyện.”
Đổng Phương? Dẫn người? Hỏi chuyện?
Lục Uyên nhẹ nhàng dịch đầu Thẩm Ngôn về lại gối của hắn, vừa định nhích người ra, Thẩm Ngôn đã hé mắt, mơ hồ nói: “Gia?’
“Bên xưởng dệt có chút việc, ta ra ngoài một lát, chốc nữa sẽ trở lại, buổi chiều chúng ta đi câu tôm.”
Thẩm Ngôn gật đầu, nhưng nhón tay vẫn bấu lấy trung y của Lục Uyên.
Lục Uyên xoa xoa tóc hắn: “Gia cởi trung y để lại đây cho ngươi?” Vừa nói vừa định cởi trung y.
Thẩm Ngôn vội buông tay, giọng nói vì buồn ngủ mà mềm nhũn: “A Ngôn chờ gia, gia về nhanh nhé.”
“Ừ.” Lục Uyên cuối đầu day cắn môi hắn, “Mèo nhỏ tham ăn, khắp miệng đều là vị hoa quế.”
…
Lục Uyên ăn mặc chỉnh tề rồi đẩy cửa phòng ra, cho quản gia một ánh mắt, ý bảo sang bên kia nói.
Đợi đến khi đi đến chỗ khuất nơi hành lang, đảm bảo sẽ không làm ồn đến người đang ngủ trong phòng, Lục Uyên mới nói: “Xảy ra chuyện gì?”
Quản gia lắc đầu, theo Lục Uyên đi ra ngoài: “Lão nô thấy Đổng đại nhân rất sốt ruột, mới đến gọi Người, Đổng đại nhân cũng không chịu nói là chuyện gì.”
“Gã dẫn theo người của nha môn?”
“Không chỉ thế, Đổng đại nhân còn mặc quan phục, cho nên lão nô không để cho ngài ấy vào.”
Lục Uyên híp mắt, lúc quản gia kéo mở cửa lớn ra, y liền thấy Đổng Phương mặc một thân cửu phẩm quan phục, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Lục Hành Chỉ, ngươi đính hôn ước với Tôn tiểu thư, viết hôn thư?”Hai trăm, ta ghét bỏ.
“Ai?” Lục Uyên kinh ngạc hỏi ngược lại.
Thấy dáng vẻ này của y, Đổng Phương trái lại thở dài một hơi, cho y một ánh mắt lo lắng, nét mặt lại chỉ có thể ra dáng nhà quan: “Bản quan nhận được đơn kiện, nói ngươi và tiểu thư Tôn Thiên của Tôn phủ định hôn ước, giờ lại muốn hủy hôn…”
Lục Uyên bước vài bước về trước, khép lại cửa lớn phía sau, cười lạnh nói: “Tôn Tiền*? Cha mẹ nhà ai mà thiếu đầu óc đến mức lại đặt cho nữ nhi cái tên sặc mùi tiền như thế?”
*Thiên (芊) trong Tôn Thiên phát âm là Qiān, Tiền (钱) trong Tôn Tiền phát âm là Qián. Phát âm gần giống nhau nên Lục Uyên cố ý nghe sai để châm chọc.
Đổng Phương cố sống cố chết nín cười, nghiêm mặt nói: “Chớ có nói bậy, đây là viên ngọc quý trên tay tri phủ đại nhân đó.”
Lục Uyên ngẩn ra, vậy mà lại là nữ nhi của Tôn Hoán Lâm? Lại đột nhiên nhớ lại lúc trước Tôn tri phủ hỏi tuổi tác của mình, lại nhớ tới nửa câu nói mà mình nghe được lúc bà mối đến dắt mối.
“Ta phải hỏi một câu, Tôn tiểu thư này là con ruột của Tôn tri phủ sao?”
“Tất nhiên…” Đổng Phương sửng sốt, vội vàng nói, chung quanh đây có rất nhiều người được tri phủ phái tới, lời này không thể tùy tiện nói ra.
“Nếu là con ruột, sao lại muốn gả khuê nữ của mình cho một người có tuổi tác chẳng kém lão là bao?”
“Bổn cô nương không chê tuổi của ngươi!” Một giọng nói mềm mại truyền ra từ trong một cỗ kiệu giữa đám người.
Mọi người quay đầu lại, liền thấy một nữ tử đeo khăn che mặt bước ra khỏi kiệu, chỉ để lộ ra một đôi mắt hạnh.
“Nhưng ta ghét bỏ.” Lục Uyên vốn dĩ chẳng muốn tán thưởng, “Ầm ĩ đủ chưa? Ầm ĩ đủ rồi thì ta còn có việc.”
Nữ tử dạt ra đoàn người, móc một tấm giấy mỏng từ trong lòng ra: “Hôn thư ở đây, bên trên có chữ kí của Lục gia, lẽ nào Lục gia muốn hủy hôn?”
“Giả.” Lục Uyên nhìn cũng lười chẳng buồn nhìn, quay đầu hỏi quản gia, “Có chữ kí thường ngày của ta không?”
Quản gia móc móc lục lọi trong ngực, cuối cùng tìm ra được một tờ giấy, đưa cho Đổng Phương: “Mời đại nhân xem.”
Đổng Phương tỉ mỉ đối chiếu hai tờ giấy, ngây ngẩn cả người: “Tôn tiểu thư, hai chữ này không giống nhau.”
“Việc này… Sao có thể?!” Tôn Thiên cũng ngây dại.Mấy chương sau này có hơi máu cún =))))))))))))) Mà đọc cũng vui lắm:v