Cùng Quân Đồng Mộng

Chương 12: Tĩnh Hủy thành



Gần đây quan binh khắp nơi, chỉ cần là thác nước hay bờ sông nào đó, đều có thể thấy mặt quan binh đang lục soát, hơn nữa, còn dán lệnh truy nã hai người ngoại tộc, cửa thành kiểm tra nghiêm ngặt, mấy ngày mấy đêm chưa từng kết thúc, làm cho dân chúng sợ hãi bất an, không hiểu là đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng đến thế.

Năm ngày sau, ở ngoại thành Tây, một thiếu phụ mặc xiêm y xinh đẹp, cùng vài tên tùy tùng giục ngựa chạy gấp, nhìn thấy mui thuyền phía trước, thiếu phụ lập tức xuống ngựa, xông đến ôm lấy một người ngồi trên thuyền.

“Ta thật lo lắng cho ngươi!” Nhan San San ôm chặt thiếu niên áo trắng.”Núi cao như vậy, vừa bị thương vừa bị rơi xuống, ta còn sợ vết thương của ngươi càng nghiêm trọng thêm!”

“Có lão quan chủ, Thư Phương và Tuyết Sơ ở đây, có việc cũng là sợ bóng sợ gió.” Tô Thiếu Sơ cười ôm nàng.”Cũng là ngươi đó, đến muộn muốn chết, làm ta cứ tưởng rằng trên đường ngươi gặp chuyện gì chứ!”

“Bên trong Tĩnh Hủy thành đầy cả quan binh, vì không muốn làm người của Tam Hoàng phủ phát hiện tung tích, ta đành phải vòng đường vòng đi.”

“Đến bây giờ vị Tam hoàng tử đó vẫn chưa bỏ ý định sao?” Từ trong mui thuyền đi ra, Diệu Pháp Ngôn Nguyên lão quan chủ hỏi.

“Còn chưa tìm thấy thi thể của ta, hắn sẽ không chết tâm, cũng có lẽ sẽ … không chịu chấp nhận!”Nhắm mắt lại, Tô Thiếu Sơ nhẹ giọng thở dài.

“Than thở cái gì chứ, lần này cuối cùng cũng thật sự thoát khỏi Chu Dục rồi.” Nhan San San vỗ vỗ hai gò má của nàng, nét mặt hưng phấn vô cùng. “Trước khi ngươi rơi xuống vực đã ‘chết thảm’ rồi, cho dù hắn không muốn tin, người bên cạnh hắn cũng phải tin, rốt cuộc ngươi cũng được tự do, bây giờ, cho dù Tuyết Sơ có trở về Tô gia, cũng không có vấn đề gì!”

“Đúng vậy” Nàng cười nhẹ.

Chỉ có khi nàng chết, mới có thể giải quyết hết mọi việc, mới có thể làm cho Chu Dục hết hy vọng, cũng không làm cho bất kỳ kẻ nào dính vào; chỉ là, với thực lực của Chu Dục, muốn dàn trận ‘gặp mặt bất ngờ’ hoàn mỹ không một dấu vết này, đúng là nhọc lòng không ít.

“U buồn tiểu tử đâu rồi?” Nhìn mãi vẫn không thấy Lý Thư Phương.

“Trước khi ngươi đến đã bỏ đi rồi.”

“Tiểu tử thúi, sợ nhìn thấy ‘dì San San’ vậy sao!” Nhan San San hừ lạnh.

“Có hai người chúng ta cùng xuất hiện, dĩ nhiên hắn phải trốn rồi.”Thiếu Sơ cười nói: “Không có hắn và Tuyết Sơ giả làm Thánh hồ Song kiếm, cửa Chu Dục cũng không thể qua, đừng hẹp hòi so đo với hắn quá.”

“Vậy ngươi định bỏ qua cho U buồn tiểu tử sao?”

“Dĩ nhiên là không thể, dù nói thế nào đi nữa, ‘con trai’ cũng phải hiếu thảo với ‘mẹ’ chứ, thân là mẹ hắn, ta dĩ nhiên có cách đối phó với hắn.” Đối với đứa con trai trên danh nghĩa này, nàng vẫn còn rất nhiều trò chơi cho hắn.

“Hơn nữa, đứa con này dám ra chiêu ác độc như vậy với ‘mẹ’ của hắn, không đáp lễ hắn cho tốt thì làm sao được.”

“Không ra chiêu thật thì làm sao lừa được Phong Ngôn và Chu Dục.”

Một thân hình đi ra, thâm trầm lạnh lùng, có dung mạo từa tựa như Tô Thiếu Sơ, nhưng vẻ mặt lạnh lùng đạm mạc, cho dù là cách làm việc hay tính cách của Tô Tuyết Sơ, đều khác hẳn một trời một vực với tỷ tỷ của mình.

“Thu hoạch lần này chính là giết được Mạnh Diêm Ty.” Tô Thiếu Sơ nói.

Thánh hồ Song kiếm thật sự sau khi Khắc La Kỳ Chân chết đã hàng phục Đông Vực đại vương tử, dưới lệnh của Đại vương tử, hai người họ giả vờ hàng phục phe Hi phi.

Cũng chính vì vậy, Đông Vực Đại vương tử cũng biết được chuyện giữa Hi phi và Chu Dục, cả sự kiện xảy ra vào năm ngoái, vì vậy mà kế hoạch đã bắt đầu.

“Cho dù không có chuyện này, ta cũng sẽ đuổi giết Mạnh Diêm Ty.” Tô Tuyết Sơ bình tĩnh nói: “Ta không thể ngồi nhìn Huyền Hồng Địch Thành chết vô ích như vậy.”

Những đêm tuyết trên Tung Nham núi, người bạn kia đã vài lần uống rượu trò chuyện cùng hắn, nghe thấy chuyện chết đi của Huyền Hồng Địch Thành, trong lòng hắn đầy rẫy nghi ngờ, công lực của Huyền Hồng Địch Thành không thể đơn giản như thể. .

“Huyền Hồng Địch Thành thân thiết với cả hai tỷ muội ngươi, dĩ nhiên cũng có thể hiểu nguyên nhân vì sao các ngươi lại thề phải giết được Mạnh Diêm Ty.”

“Đi thôi, trở về Mi Tú núi!” Tô Tuyết Sơ nói với Thiếu Sơ: “Chuyến đi Trung Nguyên này với ngươi đã quá lâu rồi.”

“Đệ đệ, ngươi phải nói thật, thật ra ngươi rất nhớ ta, Mi Tú núi không có ta, quả thật không còn ý nghĩa gì nữa, đúng không?”Nàng vỗ vỗ vai hắn.”Hào phóng thừa nhận đi, tỷ tỷ cũng không cười ngươi.”

Tỷ tỷ này thông minh lanh lợi, lại tinh ranh xảo quyệt là chuyện thường thấy, nhưng lại hiếm khi nhìn thấy nét mặt của Tô Tuyết Sơ chợt cứng lại, sau đó rất nghe lời đáp lại: “Ừ, Tam Huyền kiếm, mau chuẩn bị xe cho tốt, đến giờ lên đường rồi.” .”

“Wow, thật là hào phóng!” Nhan San San nhìn hắn đi lên xe ngựa, kiểm tra yên ngựa nói.”Hào phóng đến mức ngay cả giả bộ cho có lệ cũng không chịu làm.”

“Aiz! Ngươi cũng biết hắn thẹn thùng mà.” Tô Thiếu Sơ đặt cây quạt bên hông, đi lên xe ngựa cùng Tô Tuyết Sơ.

“Đi đường cẩn thận, nhớ phải thường xuyên gửi thư cho ta đó.” Trước khi lên xe ngựa, Nhan San San nắm tay nàng nói.

“Sau này một mình ngươi cũng phải cẩn thận, có lẽ Chu Dục sẽ nghi ngờ, đến gây phiền phức cho ngươi đó.”

“Yên tâm đi, hình ảnh ngươi chết đã làm hắn …”

Thấy nét mặt nàng thay đổi, Nhan San San cũng không nhắc đến nữa, lảng sang chuyện khác.

“Đừng nghĩ đến những chuyện đáng ghét này nữa, ta có thể ứng phó, đến Nam Nguyên, núi non bát ngát, ngươi sẽ nhanh chóng quên hết mọi việc thôi.”

Nhịn không được, Tô Thiếu Sơ nhìn ra Tĩnh Hủy thành xa xa, lần này từ biệt, không biết đến bao giờ mới có thể gặp lại Trung Nguyên.

“Cả đời này chỉ có ba phần dịu dàng …” Nàng nhẹ giọng nói lại những lời của Kiếm sư.

Ba phần dịu dàng …

Nhớ đến đêm hoan ái cuối cùng cùng Chu Dục, từng hình ảnh, đều là hắn ôm chặt nàng, ánh mắt đầy yêu thương.

“Ta đã hỏi, tâm nặng bao nhiêu phần. Gió trả lời, đều đã là giấc mộng của ngày hôm qua, không muốn tỉnh cũng khó.” [Tia: đây là câu hát]

Nàng đã tỉnh mộng chưa, hay là lại rơi vào một cơn mơ khác mà không hay biết?

“Khi lòng một người đã có ràng buộc, thì đến đâu cũng là không tự do.” Lão quan chủ ngồi trên ngựa nhìn Tô Thiếu Sơ nói.

“Quan chủ, bây giờ đừng nói những điều này nữa.” Nhan San San có gấp gáp, nàng không muốn để Thiếu Sơ nhớ thương những thứ này, nhất là Chu Dục.

“Thiếu Sơ, chúng ta cùng nhau trở về Mi Tú núi, Kiếm Sư đang đợi ngươi.” Tô Tuyết Sơ ngồi bên cạnh, cảm nhận được lòng nàng đang do dự, nắm chặt tay nàng nói.

“Ta, cho dù bảy phần kia có lạnh nhạt lãnh đạm đến đâu đi nữa, cũng không thể bo ba phần dịu dàng nhu tình kia.”

“Ngươi yêu hắn?” Tuyết Sơ cau mày.

“Có lẽ là vậy … Có lẽ, chính ta cũng không biết.” Nàng cười khổ.”Nhưng ta hiểu rõ một điều, Chu Dục chính là ba phần nhu tình mà ta không thể bỏ, ở nơi trần thế, ta có thể ngắm nhìn bình minh mọc rồi hoàng hôn lặn, nhưng ta không thể từ bỏ được hai cánh tay thương yêu và cô đơn của hắn.”

Nàng vỗ vỗ tay đệ đệ, nhảy lên một con ngựa khác.

“Đừng đi, Chu Dục không thích hợp với ngươi, lần này đi, ngươi vĩnh viễn cũng không thể thoát khỏi Hoàng cung, Chu Dục, và vận mệnh của con thứ sáu Tô gia.” San San kéo nàng, trong mắt đầy van xin.”Đừng đi, Thiếu Sơ!”

“San San, lão quan chủ không hề nói sai, khi lòng một người đã bị ràng buộc, đến đâu cũng không thể buông ra nữa, trái tim của ta đã sớm bị lạc, hôm nay ta không đi, ngày mai, ngày mốt ta cũng sẽ đi, đi tìm trái tim đã thất lạc của ta.”

“Thiếu Sơ!” Thấy không thể khuyên nàng, Nhan San San tức giận giậ chân, định kêu Tô Tuyết Sơ nói đôi lời, mới phát hiện hắn đã không còn bên cạnh.

“Chu Dục, không thích hợp với ngươi!” Đi đến con ngựa bên cạnh nàng, Tô Tuyết Sơ kéo dây cương, giọng nói tỉnh táo cao vút.

Tô Thiếu Sơ nhìn thẳng vào mắt hắn, nhẹ giọng đáp: “Trong thiên hạ, có ai thật sự hợp với ta?”

“Ngươi thật sự đã quyết định?”

“Người là người hiểu ta nhất, ngươi nhất định biết thứ ta muốn là gì. Tâm không có, đến nơi nào cũnglà vô dụng.”

Trầm tư một hồi lâu, hắn buông dây cương ra.

“Cho dù ngươi muốn làm thế nào đi nữa, ta vẫn ở đây, ngươi vĩnh viễn đều có thể tiếp tục làm Tô gia quỷ tinh vô pháp vô thiên của ngươi.”

“Tuyết Sơ.” Tô Thiếu Sơ nghiêng người ôm lấy hắn, “Từ nhỏ, cũng vì có ngươi nên ta mới không bao giờ thấy sợ hãi về vận mệnh của con thứ sáu Tô gia, ta thật sự không thể tưởng tượng, đến một ngày nào đó, ngươi không còn ở bên ta sẽ như thế nào.”

Tô Thiếu Sơ vỗ vỗ gương mặt giống hệt nàng, không quên nói tiếp: “Còn nữa, vô pháp vô thiên cái gì chứ, ta là đang trừ gian diệt ác, ngươi phải luyện miệng lưỡi của ngươi thêm nữa mới được, như vậy thật làm mất mặt ta quá.”

Nàng cười, sau đó lập tức thúc ngựa chạy về phía Tĩnh Hủy thành.”

“Tam Huyền kiếm, nếu Tứ thiếu đã quyết định trở về, vậy thì các ngươi cũng trở về Tô gia, tiếp tục bảo vệ nàng đi!”

“Vâng, quan chủ.”

Tam Huyền kiếm cũng giục ngựa rời đi.

“Phí hết tâm huyết, rốt cuộc là vì sao?”

Nhan San San không thể nào chấp nhận được kết quả như thế.

“Vì để cho nàng biết rõ, rốt cuộc lòng của nàng đang ở đâu?” Tô Tuyết Sơ đơn giản đáp một câu, kiểm tra ngựa một chút rồi nhảy xuống.

“Có tính sai hay không? Tỷ tỷ vô pháp vô thiên của ngươi, bây giờ sẽ rơi vào tay của dâm ma, ngươi còn lạnh lùng thành toàn cho nàng.”

“Nàng thích trừ gian diệt ác, bây giờ chỉ là đi tìm trái tim đã thất lạc chỗ tên dâm ma thôi.”

Nhan San San hít sâu một hơi, từ trước đến giờ nàng đều cảm thấy, nói chuyện với Tô Tuyết Sơ cần một định lực và kiên nhẫn cao, đôi mắt đẹp chuyển qua Lão quan chủ.

“Nhan thí chủ, bần đạo chỉ là người ngoài cuộc tỉnh táo, nhắc nhở người trong cuộc u mê thôi.” Lão quan chủ gật đầu nói.

Ở chợ đêm hôm ấy, Tô Thiếu Sơ đứng cùng Chu Dục, mỗi một lời nói, mỗi một nụ cười đều ăn ý hợp nhau, không khác gì một đôi vợ chồng son, Chu Dục nhìn Tô Thiếu Sơ, sâu trong ánh mắt chính là thỏa mãn và mê muội.

Thiếu Sơ chưa bao giờ phát hiện được, nàng đêm hôm ấy, ở bên cạnh Chu Dục, lại tự nhiên mà tỏa ra một vẻ quyến rũ của một cô gái.

Mặc dù không biết tương lai bọn họ sẽ như thế nào, nhưng trước mắt, muốn lão nhẫn tâm chia rẽ duyên phận này, lão thật sự làm không được!

***

Trước cửa Vân Lưu các, một nhóm nhân mã cũng đang đợi lệnh để rời khỏi.

Trải qua mấy ngày mấy đêm liên tục điều tra, Chu Dục cũng mấy ngày mấy đêm không nói lời nào, chỉ nghe tiến độ điều tra, vốn là không ăn không uống, cho đến khi Vô Ưu, Vô Sầu khóc lóc mang đồ ăn đến cho hắn, hắn mới ăn một chút ít đồ.

Cho đến đêm qua, hắn chợt hạ lệnh, dẹp bỏ tất cả, trở về đế đô.

Nhìn hắn ngồi trong xe, gương mặt tiều tụy, tay cầm Băng Oánh Hồng kiếm, hai mắt nhìn chăm chăm vào, hoàn toàn không nói một lời nào, cả Vô Ưu, Vô Sầu, Phong Ngôn cùng Yến Bình Phi đều thở dài trong lòng.

“Hai vị Quận chúa yên tâm đi, trở về Hoàng cung rồi, thái y nhất định sẽ trị liệu cho Tam hoàng tử.”

“Để Tam hoàng tử nghỉ ngơi thật tốt một thời gian, có lẽ vết thương trong lòng hắn sẽ có thể nguôi ngoai dần.”

“Có thể nguôi ngoai sao?” Vô Ưu nhìn Phong Ngôn và Yến Bình Phi.”Cha chưa từng cố chấp với một người như vậy, Tô công tử chết thật sự là đả kích quá lớn với hắn.”

“Trở về đế đô còn phải đến Tô gia nói rõ, Tô công tử… đã chết, còn phải nói với San San tỷ tỷ , Tô công tử đã chết… Tô công tử…” Vô Sầu nói, lại nghẹn ngào nức nở.

Bi thương này, ngay cả Vô Ưu, Yến Bình Phi, Phong Ngôn cũng cảm thấy bùi ngụi, hơn nữa Phong Ngôn, vì liên quan đến sư muội Phong Xước Nhi, cũng làm hắn thấy đau lòng không thôi.

“Yến … Yến tổng quản, đằng … đằng trước có người giục ngựa chạy đến.”

Một gã võ vệ đứng quan sát, lo sợ gọi Yến Bình Phi, mọi người đều không hiểu hắn đang lo sợ điều gì.

“Người kia rất giống, rất giống – - “

“Tô Thiếu Sơ – - “

“Tô công tử – - “

Mọi người nhìn người đi đến, tất cả đều khiếp sợ không thôi

Tô Thiếu Sơ giục ngựa chạy đến, ngơ ngác hỏi bọn họ: “Tam hoàng tử đâu?”

Bởi vì quá khiếp sợ, Vô Ưu, Vô Sầu ngu ngơ chỉ vào xe ngựa; Yến Bình Phi, Phong Ngôn vô ý thức, quay đầu nhìn nàng cưỡi ngựa.

Tô Thiếu Sơ xuống ngựa đi qua bọn họ, trước khi lên xe ngựa vẫn không quên hắng giọng, quay đầu lại nói: “Khụ, ta có bóng, có cằm, có chân, đừng ngẩn người nữa, có thể lên đường rồi.”

Nói xong mới vào trong xe ngựa, Tô Thiếu Sơ trong lòng thầm đếm đến năm, rốt cuộc cũng nghe thấy tiếng la hét vui mừng của Vô Ưu, Vô Sầu bên ngoài.

Nàng nhìn người ngồi trong xe ngựa, trong lòng không khỏi đau xót, hắn cầm Băng Oánh Hồng kiếm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nàng, không có nói gì, mím môi, cả người toát ra hơi thở cô đơn, như thể hắn đang sống ở một thế giới khác, là hư không vậy.

“Chu Dục, Chu Dục…” Nàng đến gần, gọi, vỗ nhẹ lên gương mặt hắn.

Kêu tên hắn một lần nữa, lúc này, đôi con ngươi nhìn nàng mới bắt đầu xao động, hắn nhìn nàng, thân thể run nhẹ.

“Thiếu Sơ…” Hai tay run rẩy áp lên gò má của nàng, không dám tin.”Thiếu Sơ…”

Tay của hắn di chuyển lên mắt của nàng, rồi xuống mũi, rồi miệng, lạnh như băng dần dần trở nên ấm áp, không thể nào, ngày ấy, hắn tận mắt nhìn thấy nàng chết, tận mắt nhìn thấy nàng trút hơi thở cuối cùng …

“Có một loại độc tương tự như Tàn Thập tán vậy, nhưng chỉ làm người ta chết giả trong chốc lát, ta… Tóm lại, ta không có chết!”

“Ngươi gạt ta, ngươi gạt ta – -” Hắn nắm chặt cằm nàng, hai mắt trợn tròn, hai tay chuyển xuống nắm chặt lấy vai nàng quát lên: “Ngươi dám lấy cái chết gạt ta – - “

“Nếu như bây giờ ngươi quá giận dữ, muốn ta lập tức rời khỏi đây, ta sẽ chìu theo ý nguyện của ngươi.”

“Ngươi dám – - ngươi dám – -” hắn ôm chặt nàng, ôm thật chặt, như thể đây chỉ là một giấc mộng, một ảo giác, ôm chặt đến mức làm nàng không khỏi nghĩ xương của nàng đã gãy hết hay chưa, vùng vẫy giãy dụa.

“Tam hoàng tử, đau, đau quá!”

“Câm miệng, câm miệng!” Hắn đưa mặt cọ xát vào gò má của nàng, lại gào thét lên, “Tại sao – - tại sao?”

“Không làm vậy, ngươi sẽ không chịu buông tay; không làm vậy, ta cũng không thể thoát khỏi vận mệnh đứa con thứ sáu của Tô gia.”

“Còn bây giờ? Tại sao bây giờ ngươi lại xuất hiện? Tại sao?!”

“Khụ, Tam hoàng tử…” Bị hắn ôm chặt đến mức hít thở không nổi, rất đau, nhưng nàng cũng đưa tay ra ôm hắn lại, áp mặt vào lòng hắn cười.”Ta thích ngươi.”

Chu Dục ngẩn ra, nghiến răng nghiến lợi, “Câm miệng! Không được nói, không cho ngươi nói nữa.” Nàng giảo hoạt tinh ranh thế nào hắn đã lĩnh đủ rồi, tình ý thật thật giả giả hắn cũng không thể nào phân biệt được.

“Ngươi không thích gọi là Tam hoàng tử gọi, vậy thì đổi vậy.” Nàng cười, tiếp tục nói: “Chu Dục, ta thích ngươi.”

“Câm mồm !” Hắn quát lên, nhớ đến đêm hôm đó, nàng câu dẫn hắn vào bẫy của nàng, rồi ngày hôm sau, lại diễn một vở kịch ‘chết’ cho hắn xem!

“Không được nói những cái này với ta nữa – - không được dùng những lời đó để trêu chọc bổn hoàng tử – - “

Hắn nâng cằm của nàng lên, dùng sức hôn, dùng sức đến nỗi nàng phải thở dốc, dùng sức đến nỗi nàng tưởng như cánh môi của nàng đã bị xé rách vậy.

“Ngươi muốn lòng, ta cho ngươi, ngươi lại không tin.” Nàng vô tội vỗ về cánh môi bị thương của mình.

“Cả đời này, cả đời này, bổn hoàng tử cũng không cho ngươ rời khỏi Tam Hoàng phủ – - “

“Ngươi phải thay đổi nơi để nhốt ta chứ!” Nàng dựa lưng vào lòng ngực của hắn, hai cánh tay ôm chặt eo của hắn.”Trước khi đến đế đô, nếu lồng ngực này không chắc chắn, ngươi cũng đừng trách ta bỏ chạy đó.”

“Cả đời ngươi cũng đừng nghĩ!”

Trên đường núi, từ trong xe ngựa không ngừng vang lên tiếng quát giận dữ của Chu Dục và tiếng la nhỏ của Tô Thiếu Sơ.

“Cũng đừng quá chắc chắn, đau, đau lắm nha!”

Sau đó, lại truyền đến tiếng cầu xin tha mạng, giống như người nào đó bị nhốt chặt lại.

Ở một chiếc xe ngựa khác, Vô Ưu, Vô Sầu đang bàn luận xôn xao.

“Tô công tử thật sự sẽ làm mẹ của chúng ta sao?” Vô Sầu hỏi.

“Không đâu! Tô công tử sợ nhất là bị trói buộc, cha chúng ta lại nóng nảy như vậy, ta thấy, Tô công tử nhất định sẽ tiếp tục đùa giỡn với hắn.”

Hai nha đầu đều gật đầu tán thành, cũng chuẩn bị tiếp tục đợi chờ tương lai, mọi người cứ cho là bọn nàng không hiểu gì cả, thật ra các nàng nhìn thấy bọn họ như vậy cũng rất vui mà!

Sau này trở về đế đô, hoàn toàn không sợ nhàm chán nha!

Hoàn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.