Đường Chấn Đông bất an nhìn Lý quản gia. Thượng Quan Cẩm không vui quát hắn, “Có chuyện gì?”
Lý quản gia ổn định tâm trạng, nói, “Lô trà mấy ngày hôm trước không có tin tức, thiếu gia cử người đi điều tra, sáng nay thư trở về nói họ nửa đường gặp phải băng cướp, hàng hóa bị cướp hết, hơn một nửa tạp dịch đi cùng bị thương.”
Chuyện xảy ra bất ngờ khiến Đường Chấn Động ngơ ngác đứng ở chỗ cũ, Thượng Quan Cẩm chau này, dường như không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, mở miệng hỏi “Có biết ai cướp không?”
“Còn chưa điều tra được.” Vẻ mặt Lý quản gia tái nhợt, “Thiếu gia, bây giờ phải làm sao? Thương nhân ở kinh thành đã truyền tin đến thúc giục, lô hàng không thể giao đúng hạn cho hắn, tiền bồi thường và tiền hàng đều là một khoản lớn.”
Trong lòng Thượng Quan Cẩm chùng xuống, mặt không thay đổi hỏi, “Trong kho còn bao nhiêu hàng?”
“Đã hết hàng.” Sau khi nhận được tin tức hắn đã đến kho xem xét hàng hóa nhưng ba nghìn cân trà xuất ra khỏi kho đã làm kho gần như trống rỗng, không thể trong thời gian ngắn tìm được khối lượng hàng lớn như vậy.
“Mất bao lâu thì vườn trà bên kia có thể gửi hàng về?”
“Nhanh nhất nửa tháng.”
Không có cách giao hàng kịp thời, hội thương nhân sẽ kiện bọn họ, chợt đáy mắt Thượng Quan Cẩm lóe lên, ra quyết định, “Ngươi đến các tiệm trà của chúng ta gom góp lá trà, nhanh chóng chuyển đến kinh thành, không được kéo dài thời gian.”
Lý quản gia lại hỏi, “Vậy ở trong kho thì sao?”
Thượng Quan Cẩm phân phó, “Nhanh chóng viết thư bảo vườn trà bổ sung năm nghìn cân trà.”
Ngày hôm sau Lý quản gia đóng gói xong lá trà vừa được thu mua, lo lắng trên đường vận chuyển sẽ gặp bất trắc, hắn liền phái hộ vệ có võ công cao cường đi theo, nghĩ rằng tuyệt đối không có sơ hở nào. Không ngờ trên đường đi lô hàng gặp phải trận mưa xối xả, lá trà thấm nước, đến được chỗ thương nhân Dịch Liên Hào thì lại bị ẩm hơn một nửa, còn bị đối phương chửi bới, yêu cầu giảm giá hơn một nửa, nếu không sẽ trả lại lô hàng này.
Thượng Quan Cẩm buôn bán trà lâu năm, lần đầu gặp phải tình huống không may, lô trà chuyển cho Dịch Liên Hào bị thâm hụt, bây giờ còn bị ép giá xuống một nửa, giao hàng thỏa đáng còn bị trách móc, nhưng Dịch Liên Hào bỏ tiền ra mua hàng, dù quá trình có ra sao, hàng hóa phải không có vấn đề hắn mới thu mua. Lần này lá trà xảy ra vấn đề, nếu lấy hàng về, tổn thất còn lớn hơn nữa, vì thế Thượng Quan Cẩm đồng ý giảm một nửa giá, cũng bảo Lý quản gia viết thư xin lỗi hắn.
Vốn tưởng xui xẻo cũng qua đi không ngờ vận xui lại kéo đến. Có ba mươi người nợ tiền trà không thể đòi được, cũng đã phái người đi đòi nợ, nhưng có mười người bị phá sản, mười người buôn bán ế ẩm không có lợi nhuận, còn mười người biệt tăm biệt tích. Quan phủ cùng họ đuổi theo đòi nợ nhưng những thương nhân mắc nợ này sống chết nói không có tiền, không ăn thua gì đành bán mình vào phủ Tĩnh An gán nợ, thái độ quyết liệt làm người khác không có biện pháp.
Chuyện buôn bán trà ở kinh thành của Thượng Quan Cẩm gặp bất trắc, tiền hàng không thể thu hồi, mà kinh doanh phường đồ ngọc vừa mới bắt đầu cũng bị thua lỗ. Tình huống hiện tại là chi nhiều hơn thu, thêm nữa còn có các khoản chi tiêu trong cửa hàng và trong phủ, vì thế quản lý thu chi càng căng thẳng. Trời mưa như trút nước nhiều ngày, lô trà đưa đi kinh thành làm người mua hàng không hài lòng, chất lượng kém, không thể bán được giá cao. Dịch Liên Hào còn đi kể chuyện này với những người trong nghề, một truyền mười, mười truyền trăm, chẳng mấy chốc danh tiếng của Thượng Quan Cẩm bị xấu đi, những người đã đặt hàng trước đây vội vàng hủy đơn hàng. Những thương nhân trong thành Lạc Dương nghe được mấy tin tức này cũng muốn được giảm giá. Có thể nói là, chuyện xấu truyền ngàn dặm, chuyện tốt không lọt khỏi cửa nhà.
Thượng Quan Cẩm phái Lâm Thanh đi kinh thành làm thuyết khách, lại tự mình thăm viếng các quán trà ở Lạc Dương, nhưng trong khoảng thời gian ngắn không thể tìm ra biện pháp hiệu quả. Trà là hàng hóa kinh doanh chính của hắn. Những thứ khác như dược liệu, đồ gốm chỉ là phụ, không ảnh hưởng lớn đến việc buôn bán. Bởi lẽ danh tiếng của trà bị hao tổn nên việc buôn bán xấu đi, mà buôn bán đồ ngọc lại vô cùng thê thảm.
Tứ bề khốn đốn, chuyện trở tay không kịp lại xảy ra như thế, Thượng Quan Cẩm bận đến độ sứt đầu mẻ trán, hầu như mỗi ngày đều đi sớm về muộn. Lúc trở về hắn đều ngồi ở thư phòng bàn bạc biện pháp đối phó với Lý quản gia. Đường Chấn Đông nhìn thấy, trong lòng không khỏi lo lắng. Nếu hắn có nhiều tiền để bổ sung vào lỗ thủng trong việc buôn bán của Thượng Quan Cẩm thì tốt biết mấy. Đằng này hắn chỉ có hai bàn tay trắng, mồm mép lại không linh hoạt, hơn nữa Thượng Quan Cẩm không cho hắn can dự vào, vì thế hắn chỉ có thể yên lặng đợi trong phủ, làm một chút chuyện nhỏ nhặt trong khả năng.
Màn đêm buông xuống, bầu trời không có ánh trăng, toàn bộ phủ Tĩnh An chìm trong bầu không khí nặng nề. Bỗng một tiếng nổ ầm ầm vang lên, tia chớp như một đường kiếm sắc bén chém ngang không trung, chiếu rọi làm cả phòng ngủ sáng như ban ngày. Đường Chấn Đông giật mình tỉnh giấc, thấy cảnh tượng Thượng Quan Cẩm vội vàng, giống như vừa mới trở về không lâu sau, nhưng lại thay quần áo. Hắn liền hỏi, “Ngươi muốn ra ngoài sao?”
Thượng Quan Cẩm ừ một tiếng, nói “Đi gặp một vị thương nhân, trở về thay y phục.” Ánh nến vàng lan tỏa bên giường, chiếu lên cơ thể trần trụi của hắn. Thân thể cường tráng trong ánh sáng mờ nhạt như ẩn như hiện, mơ hồ lộ ra hơi thở dục vọng nguyên thủy.
Đường Chấn Đông nằm ở trên giường nhìn Thượng Quan Cẩm, mơ hồ thấy chỗ cổ hắn có một dấu vết màu đỏ nhàn nhạt. Trái tim Đường Chấn Đông bỗng dưng bị siết chặt, ngây người nghĩ, gần đây họ rất ít thân cận, chắc chắn không phải do hắn để lại, vậy là ai?
Ngoài cửa sổ, gió rít điên cuồng, tia chớp sáng rực xuyên qua không trung, chiếu rọi cả căn nhà. Tiếng sấm nổ đoàng đoàng, giống như muốn làm nổ tung tất cả đồ đạc trong phòng, khiến trán Đường Chấn Đông đổ mồ hôi lạnh. Lần nữa ngẩng đầu, hắn thấy Thượng Quan Cẩm quần áo chỉnh tề đứng trước mặt mình. Khuôn mặt Thượng Quan Cẩm đẹp đẽ như ngọc, làn da mịn màng, cử chỉ nhẹ nhàng tựa như quý công tử, Thượng Quan Cẩm nói, “Ta ra ngoài một lúc, sẽ trở về nhanh thôi.”
Đường Chấn Đông nhìn Thượng Quan Cẩm, đôi ngươi đen thẫm như màn đêm, giống như muốn hút Thượng Quan Cẩm vào trong, “Muộn quá rồi, có chuyện gì ngày mai hãy đi.”
“Chuyện quan trọng, không thể để ngày mai.” Thượng Quan Cẩm khom người đổi giày.
Đường Chấn Đông nhìn tấm lưng dày rộng của Thượng Quan Cẩm, trong lòng cuộn lên từng đợt khó chịu và ngỡ ngàng. Hai ngày nay dù đi đâu Thượng Quan Cẩm không hề nói cho hắn biết, càng không dẫn hắn theo cùng, Thượng Quan Cẩm làm việc gì hắn cũng chẳng rõ, chỉ biết là phải đi gặp các thương nhân, nhưng đã muộn thế này, chẳng lẽ người ta không đi ngủ? Những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu óc, nhớ tới chuyện buôn bán gặp bất trắc gần đây của Thượng Quan Cẩm, Đường Chấn Đông cũng không hỏi gì, không muốn làm Thượng Quan Cẩm phiền muộn, hắn cúi đầu nói, “Ngươi về sớm một chút.”
Thượng Quan Cẩm thấy vẻ mặt hắn bình thản, thái độ dịu dàng, nhưng lông mi thật dài lại run rẩy giống như đồ sứ mỏng manh dễ vỡ, không khỏi ngồi xuống bên giường, hỏi, “Có chuyện gì vậy? Ngươi có tâm sự.”
“Không có.” Đường Chấn Đông khe khẽ nói.
Bàn tay trắng nõn dịu dàng đặt lên đầu hắn, Thượng Quan Cẩm thấy hắn càng cúi đầu thấp xuống. Từ góc độ của Thượng Quan Cẩm nhìn lại, chỉ thấy chiếc cằm nhợt nhạt, nhẹ giọng nói, “Buổi tối ta cùng mấy ông chủ đến quán rượu, bọn họ đều là nam nhân, liền gọi vài vị cô nương, ồn ào nói chuyện, cả người đều là mùi son phấn, nên ta vội vàng về thay y phục… Ngươi tin ta không?”
Đường Chấn Đông ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Cẩm, ánh mắt Thượng Quan Cẩm sâu lắng mê hoặc, nét dịu dàng bao bọc Đường Chấn Đông làm hắn dìm mình trong bầu không khí yên ắng. Hắn an lòng thở phào nhẹ nhõm, “Ta tin tưởng ngươi.”
Thượng Quan Cẩm nhìn ánh mắt tín nhiệm của hắn, bỗng chốc tâm tình trở nên phức tạp, giây lát sau, khóe môi mềm mại cong lên, “Ngươi chờ thêm vài ngày nữa, chuyện buôn bán rất nhanh có thể xử lý xong, đến lúc đó chúng ta đi Tô Châu.”
Đường Chấn Đông hỏi, “Vì chuyện buôn bán?”
“Đơn thuần đi chơi thôi.”
Ánh mắt Đường Chấn Đông bất chợt sáng lên, “Thật sao?”
“Đương nhiên.” Thượng Quan Cẩm dịu dàng giang tay ôm chặt Đường Chấn Đông vào lòng, “Mấy ngày nay ta không ở bên cạnh ngươi, không được giận ta, chờ việc xử lý xong, ta sẽ dành rất nhiều thời gian cho ngươi.”
Đường Chấn Đông nhẹ nhàng ừm một tiếng, bất chợt cúi xuống, cố sức cắn trên cổ Thượng Quan Cẩm. Thượng Quan Cẩm ngẩn người, siết chặt bàn tay ôm thắt lưng thon gọn của Đường Chấn Đông, cười nhẹ, “Ta cảm nhận được vị rất chua nha.”
Đường Chấn Đông vùi mặt vào cổ Thượng Quan Cẩm, nhìn vết tích đỏ ửng do mình tạo nên, trong lòng rầu rĩ, lại lau đi vết màu đỏ nhạt chướng mắt kia, ngón tay vừa lướt qua, dấu vết màu đỏ biến mất, hắn bỗng dưng cứng người, là son.
Thượng Quan Cẩm nhìn hắn cười *** nghịch, “Chắc là trong lúc vô tình bị cọ lên cổ.” Lại ôm chặt lấy hắn, “Ta không thích mùi hương trên người cô nương nên mới trở về thay y phục, không ngờ có thu hoạch ngoài ý muốn.”
Hai vành tai Đường Chấn Đông nóng lên, đỏ rực như vết son diễm lệ vừa bị chùi đi. Hắn gần như không dám nhìn Thượng Quan Cẩm, lại nghĩ Thượng Quan Cẩm có việc phải ra ngoài, vội vàng giục Thượng Quan Cẩm rời đi. Nhìn Thượng Quan Cẩm rời khỏi phòng ngủ, Đường Chấn Đông cầm y phục Thượng Quan Cẩm vừa cởi ra đến Thiên các, chuẩn bị ngày mai giặt. Hắn trở về phòng muốn nghỉ ngơi, tầm mắt vô tình rơi vào thanh Hạc Minh kiếm bên giường. Hắn nhíu mày nghĩ, từ trước đến nay Thượng Quan Cẩm kiếm không rời thân, đêm nay đi vội vàng có lẽ quên mang theo.
Ước chừng Thượng Quan Cẩm đi chưa xa, Đường Chấn Đông cầm kiếm đuổi theo, chạy ra khỏi phủ thì thấy Thượng Quan Cẩm đứng bên cạnh xe ngựa, đang định mở miệng gọi thì thấy chiếc rèm màu xanh được vén lên, lộ ra một khuôn mặt thanh tú, dáng vẻ quen thuộc. Thanh niên nhìn Thượng Quan Cẩm nói, “Lên đây đi, ta chờ ngươi rất lâu rồi.”
Đường Chấn Đông kinh ngạc đứng chôn chân ở chỗ cũ, nhìn Thượng Quan Cẩm lên xe ngựa, chợt nhớ ra vị thanh niên kia là Giang Bùi Lẫm, bởi vì chuyện buôn bán của phường đồ ngọc, trước đó không lâu hắn đã theo chân bọn họ ăn cơm ở Lầu Thiên Hương, lẽ nào người thương nhân đêm nay Thượng Quan Cẩm muốn gặp là hắn? Tại sao hết lần này đến lần khác đều là hắn?! Trong chớp mắt sự bất an không hiểu được bóp ngạt trái tim hắn. Nhớ đến ánh mắt Giang Bùi Lẫm nhìn Thượng Quan Cẩm có chút kì quái, ánh mắt Thượng Quan Cẩm nhìn Giang Bùi Lẫm cũng có chút mất tự nhiên, chẳng lẽ giữa bọn họ có chuyện gì mà hắn không biết.
Sa sút *** thần trở lại phòng ngủ, Đường Chấn Đông ngạc nhiên phát hiện mình quên đưa Hạc Minh kiếm cho Thượng Quan Cẩm, nhìn kiếm trong tay lại nghĩ Thượng Quan Cẩm đã ra ngoài rồi, suy nghĩ của hắn lại rối loạn. Ngoài cửa sổ trời bắt đầu mưa xối xả, gió thổi vù vù. Đường Chấn Đông nhìn mưa bụi rớt xuống từng đợt, giống như tùy tiện lêu lổng rơi xuống những tán lá cây. Hắn nằm trên giường, nghe tiếng mưa lộp bộp, một đêm mất ngủ mà Thượng Quan Cẩm cũng đi cả đêm không về.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, *** thần chán nản, toàn bộ cơ thể nặng nề khó chịu, Đường Chấn Đông đến thư phòng thì thấy Lý quản gia đã có mặt. Lý quản gia thấy hắn thì có chút bất ngờ, sau khi hoàn hồn, khách sáo nói, “Ngươi ăn sáng chưa? Nếu chưa ta chuẩn bị cho ngươi.”
Đường Chấn Đông chưa ăn sáng nhưng không muốn làm phiền Lý quản gia, liền nói, “Ta đã ăn rồi”, hắn lại hỏi, “Ngươi không ra ngoài sao?”
“Hôm nay ta ở trong phủ xử lý sổ sách, hạch toán tổn thất một lượt.” Lý quản gia cúi đầu chỉnh lý sổ sách trên tay, rút những trang sách không cần thiết ra, đặt những khoản mục cần chỉnh lý thành một chồng, “Ngươi có thể giúp ta không?” Thượng Quan Cẩm không ở trong phòng bắn hơi lạnh về phía hắn, hắn bất giác sai bảo Đường Chấn Đông giúp đỡ mình.
Đường Chấn Đông cầm lấy cái dùi, đâm thủng những cuốn sách dày, rồi hỏi Lý quản gia, “Buôn bán có được cải thiện không?”
“Tốt hơn rồi.” Lý quản gia trả lời, vốn Lý quản gia sẽ không nói tình hình buôn bán cho người khác nhưng Đường Chấn Đông không giống với những người ngoài, hắn là người bên cạnh thiếu gia, nên Lý quản gia cũng khách khí với hắn một chút. Hơn nữa Đường Chấn Đông chưa từng vạch trần ác ý của Lý quản gia với thiếu gia nên ít nhiều Lý quản gia cũng mang ơn trong lòng.
Đường Chấn Đông an tâm hơn rất nhiều, tiếp tục hỏi, “Lâm Thanh đã trở về chưa?”
“Đang trên đường về.” Lý quản gia cầm bàn tính đến, lạch tạch đẩy hạt trên bàn tính, hạch toán thu chi của mỗi cửa hàng.
Đường Chấn Đông cầm chiếc kim to dài xuyên qua sổ sách, thuận miệng hỏi, “Ngươi biết Giang Bùi Lẫm không?”
“Có biết.” Dứt lời, Lý quản gia ngẩng đầu nhìn Đường Chấn Đông, nhìn ánh mắt phức tạp của hắn, giống như bất ngờ vì Đường Chấn Đông không biết thân phận của Giang Bùi Lẫm, “Thiếu gia không nói cho ngươi biết sao?”
Lông mi Đường Chấn Đông run lên, “Có kể qua một chút.” Thượng Quan Cẩm nói với hắn Giang Bùi Lẫm là một thương nhân có quen biết, không nói thêm gì khác, chẳng lẽ còn có chuyện lừa gạt hắn? Bỗng chốc, hắn càng bất an.
Lý quản gia thấy sắc mặt hắn tái nhợt, thấy vệt đen nơi bọng mắt hắn, cảm thấy thương cảm, lại nghĩ đến mấy ngày gần đây thiếu gia nhiều lần gặp gỡ Giang Bùi Lẫm, đại khái hiểu được tâm tư của hắn, một lát sau, Lý quản gia chậm rãi nói, “Ngươi không nên để tâm, mặc dù trước đây bọn họ là tình nhân…”
“Tình nhân?!” Chiếc kim sắc nhọn đâm vào đầu ngón tay nhưng Đường Chấn Đông không có cảm giác, chỉ cảm thấy trái tim đau đớn cực độ.
“Ngươi không biết?!” Lý quản gia khiếp sợ nghe thấy giọng điệu trầm trọng của hắn, ngẩng đầu nhìn, sắc mặt hoảng hốt, “Trời ạ! Ngươi ngốc nghếch làm cái gì vậy, kim đâm trúng tay rồi, a, máu chảy nhiều quá, ngươi muốn hại chết ta sao!”