Cùng Ta Qua Từng Thế Giới

Chương 229: Công Lược Thanh Mai Trúc Mã Hoàn





#Cap riêng: Mẹ à, con gái đáng giá!
- Khả Quỳnh, sao chị mạo hiểm như vậy?
Hoàng My đưa tay muốn đỡ Khả Quỳnh dậy, mặc dù tiếc bàn tay ngọc ngà nhưng mà cô cũng mới đụng vào nhiều thứ "không sạch sẽ" nên cũng không ngại đâu.
- Hoàng...Hoàng My...!
Khả Quỳnh run run rồi tự mình đứng dậy.

Hoàng My híp mắt cười rồi rút tay lại, cô nhìn sang kế bên, coi bộ mình cũng có duyên với nữ phụ đấy nhỉ?
- Lôi Y! Lại gặp nhau rồi.
Tuệ Dung và Tuệ Trúc vẫn chưa có cái gọi là "chị em tương tàn", lúc nào cũng kè kè với nhau mà đi hại người khác.
Tình cảnh bây giờ thì chắc là muốn hại Khả Quỳnh nên đẩy cô ta ra đường.

Nhưng Lôi Y là nam chủ cơ mà, tự biết an toàn cho nữ chủ nên chắc chắn sẽ dừng kịp lúc.
Lôi Y không thèm để ý, hất mặt sang chỗ khác.

Cái dáng xấc xược đó vào mắt con gái người ta thì lại thành không quan tâm phụ nữ lẳng lơ, một người đàn ông tốt.
- Chị Khả Quỳnh có sao không? Nếu được thì để em gọi xe, đưa chị đến bệnh viện.
Ý Hoàng My muốn nói là: "Có sao không? Có sao thì tôi gọi xe cứu thương đưa cô đi khám não! Nữ chủ mà ngốc nghếch như thế, không có nam chủ thì thành bình hoa di động thế này.

Bổn công chúa không ưa nhá!"
- Không...không sao! Tôi xin phép đi trước..
Đương nhiên không ai nhận ra cái ẩn ý của Hoàng My.


Khả Quỳnh mềm yếu cũng lấy cớ mà chạy đi.

Tuệ Dung và Tuệ Trúc bị bơ cũng không biết nói gì nữa.
- Không có gì nữa thì chúng ta về thôi.
Lôi Y xoa đầu Hoàng My, cô cười cười rồi cùng anh vào lại xe.

Hai người đi về, bỏ lại Tuệ Dung và Tuệ Trúc đang tức tối ở đó.
Ngày kia cũng đến, Hoàng My cũng chọn ra được người phụ trách cho dự án hợp tác cùng Lôi Thị.

Cô vừa sang nhà Lôi Y để bàn bạc thì đã thấy gương mặt của anh âm trầm đến kì lạ.
- Lôi Y ca ca, anh không khoẻ sao?
- Anh không sao.
Lôi Y tránh né, điều này làm Hoàng My vô cùng không vui.

Anh cảm nhận được điều đó liền nắm lấy tay cô rồi nói.
- Anh...điều tra ra được manh mối liên quan đến  cái chết của cha mẹ chúng ta rồi.
Từng câu từng chữ của Lôi Y đánh qua đầu Hoàng My, cô càng nghĩ lại càng tức.

Từng ấy năm trôi qua, cô vẫn không hiểu tại sao cha mẹ của nguyên chủ lại cũng chịu phận chết chung cơ chứ!? Sự thay đổi lớn này khiến cho Hoàng My lập tức phải bẻ lái kế hoạch của mình.

Làm sao không khó chịu cho được.
- Em ổn chứ?
- Em ổn...!
Lôi Y cảm thấy được sự thay đổi trong thái độ của Hoàng My.

Cô cười cười, nắm chặt lấy tay anh.
Kết quả điều tra được là chiếc máy bay gặp sự cố hôm đó là có người cố tình động tay vào động cơ máy bay, khiến cho máy bay gặp vấn đề và rơi xuống.
Có người nói rằng, một nhân viên sửa chữa máy bay đã nhận một cái gì đó từ một người phụ nữ.

Khả năng cao đó chính là tiền để làm hư hại động cơ.
Điểm đặc biệt là cũng có một người phụ nữ giống như vậy chết trong vụ tai nạn máy bay.

Có nhiều người ở thị trấn gần đó nói rằng đã thấy bà ta xách theo một cái túi lớn và đứa con gái của mình đi trước cái ngày bà ta chết.
Và con gái của người phụ nữ đó chính là Khả Quỳnh.

Cô ta cũng vừa được Lôi Y giao phó phụ trách dự án hợp tác giữa Minh Thị và Lôi Thị.
- Là chị Khả Quỳnh sao!?
Hoàng My nheo mắt nghĩ ngợi, không phải là quá sơ hở sao? Càng nghĩ càng thấy chuyện này có vấn đề.
- Đúng vậy! Hôm đó cũng có một con chó chạy loạn ở sân bay.

Các nhân viên vì lo để ý đến nó nên không mấy ai để ý người phụ nữ kia.
- Chó?

Hoàng My hơi nhíu mày, hình như trong nguyên tác không có cái tình tiết kì lạ này.

Lôi Y gật đầu, chứng nhận là có chó.
Khoan đã!
Chó!?
Hoàng My như trèo lên được cột đỉnh tức giận.

Được lắm! Con bạch cẩu đó dám chơi xỏ bổn công chúa.
- Vậy chúng ta phải làm sao đây? Em thấy chuyện này không có liên quan đến chị Khả Quỳnh.
Hoàng My cố gắng áp chế sự tức giận.

Cô sẽ xử lý con chó trắng đấy sau.

Cứ cầu phúc cho mình đi, bạch cẩu yêu dấu ~
- Nhưng mẹ làm thì con chịu.

Anh phải trả thù cho cha mẹ chúng ta.
Lôi Y dường như cũng rất mất bình tĩnh, bàn tay nắm chặt đến mức nổi gân xanh.

Hoàng My nắm chặt lấy tay của anh, coi như an ủi.
Cô dễ gì để cho cốt truyện chạy theo đúng nguyên tác.

Lôi Y rước nữ chủ về nhà rồi cô ra rìa à!? Mơ đi.
- Hai người nói gì vậy!? Chuyện đó là không thể!
Khả Quỳnh đứng bật dậy mà hét lên, may mắn là đây là phòng ăn riêng, không thì cô ta có đào mười cái hố cũng không hết nhục.
- Cô cứ xem đi.
Lôi Y không hề hà giọng mình có bao nhiêu khó nghe, bộ dạng mình có bao nhiêu đáng ghét mà đập tập tài liệu xuống bàn.

Hoàng My quay sang liếc một cái thì anh mới ngồi thẳng lại.
- Không...không phải! Mẹ tôi không phải như vậy!
Khả Quỳnh càng đọc tập tài liệu càng không tin vào thực tại.

Hoàng My biết có nói cũng vô dụng nên xách Lôi Y đi về, mặc kệ nữ chủ đang ngồi bàng hoàng ở đó.
Trên đường đi bộ về, thấy Lôi Y cứ có tâm trạng giận dỗi thì Hoàng My áp hai tay vào má anh, đưa mặt của Lôi Y đối diện mình.
- Nghe em! Chuyện cha mẹ đã qua rồi! Anh và em đều sống rất tốt.

Chúng ta đã chấp nhận nó đến giờ rồi, sống trong thù hận không tốt đâu.

Anh còn có em mà...không phải sao?
Hoàng My nở nụ cười nhẹ nhàng, câu nói cuối cùng này quen thật.

Hai người ôm lấy nhau, xả được thù hận đi thì chẳng còn gì vướng bận nữa.


Chúng ta vẫn đang sống mà, thà sống vui vẻ còn hơn là sống trong cảnh phải thủ đoạn mưu mô, đúng không?
Mấy tuần sau đó, dự án có sự hợp tác của hai tập đoàn lớn thành công mỹ mãn.

Cũng thật bất ngờ khi nhà Tuệ và nhà Luân hợp tác với nhau cũng để có thể hoàn thành dự án này.

Chỉ tiếc đối thủ của họ không phải là người khác thôi!
Khả Quỳnh làm việc rất tốt, đôi lúc gặp Hoàng My với Lôi Y thì lại bày ra bộ mặt ngại ngùng, hối lỗi.

Cô với anh thì đương nhiên không có vấn đề gì với cô ta nữa nên cũng chẳng mấy khi để ý mà chỉ lo rắc cẩu lương thôi.
Chị em nhà Tuệ sau thất bại của công ty chính thì an phận hơn hẳn.

Luân Phúc cũng tự nhiên đổi hướng sang hợp tác với Lôi Y, lý do đơn giản là vì...thích Khả Quỳnh.

Cốt truyện gần như vẫn đi đúng hướng của nó rồi.
- Phá vui chưa?
Hoàng My đứng ở trong một con hẻm nhỏ đen tối, dưới chân là một cục bông màu trắng đã tèm lem bụi bẩn.

Ánh mắt con chó long lanh nhìn Hoàng My như cầu xin tha thứ.
- Tôi ghét kẻ phá hoại kế hoạch của mình, và tôi cũng đã nói, tôi không giúp được chính là không giúp được!
Ánh mắt Hoàng My như phát ra ánh sáng mờ, đỏ rực đến đáng sợ.

Con Bạch Cẩu sợ hãi run run cả người.
- Lần này tôi tha cho cô, nếu còn lần sau, đừng trách tôi đánh đến cha mẹ cô nhận không ra.
Hoàng My đạp một cước vào con chó trắng.

Cục bông chó xoay vòng vòng rồi đập vào tường.
Bỏ lại con chó, Hoàng My thong dong đi về nhà.
_________Tiểu Kịch Trường
Tác giả: Thế giới này không có ngoại truyện!
Hoàng My: Vậy sao?
Đoàn Huy: Tốt! Vậy tôi không cần diễn thêm nữa!!
Tác giả: Ta giỡn thôi!
Hoàng My/Đưa kịch bản cho Đoàn Huy/: Kịch bản ngoại truyện này, đọc cho kĩ chút.
Đoàn Huy:....



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.