Cùng Ta Qua Từng Thế Giới

Chương 309: Quay Về Thiên Giới 1





Hoàn thành nhiệm vụ:
Công lược Nam chủ Nguyên Vĩ
Đánh giá nhiệm vụ: S
Nhận: 10.000 tích phân, 10.000 exp, 20% điểm, 0 điểm đức hạnh, 100 điểm ác nhân.

Bảng số liệu:
Tên: Minh Hoàng My
Tuổi: (Là nỗi đau của một người phụ nữ đẹp nên…) Không có
Nghề nghiệp: Tử Thần
Hệ Thống: Hệ thống Công lược số 29147
Cấp: 35
Exp: 10.000/5.000.000
Thú: Chó (Ma thú)
Đạo cụ: Chủy thủ (vĩnh viễn), Lưỡi hái (vĩnh viễn)
Vật phẩm: Sao chép linh hồn (vĩnh viễn), Thẻ rút tiền vô hạn (vĩnh viễn), Thế giới thu nhỏ (vĩnh viễn), Tình dược (vĩnh viễn), Dương nhãn tinh thông (vĩnh viễn)
Điểm đức hạnh: 300
Điểm ác nhân: 510
Tích phân: 5.152.587
Hoàng My mệt gần chết, chẳng buồn đôi co điểm ác nhân với hệ thống.

Cô biết dù cô có cố gắng làm người tốt, nếu có cưu mang một con kiến hoặc ở im một chỗ thì điểm ác nhân của cô vẫn max thôi!
- [ Vì sự thay đổi của toàn bộ dữ liệu hệ thống nên số liệu của tiểu thư sẽ lập tức bị quy đổi, thay đổi và chuyển đổi! Tiểu thư sẽ có một phần thời gian bị đình trệ.

]
Mặc dù Hoàng My nghe thì không hiểu gì nhưng thấy mấy chữ "đổi" liên tục phát ra từ hệ thống là biết không ổn rồi.


Hoàng My nằm trên giường, mắt nhắm tịt lại.

Hình ảnh giờ đây tựa như một cô công chúa đang ngủ say giấc nồng trong căn phòng màu hồng chói mắt.

Trong phòng vang lên những tiếng động chói tai, như thể còi báo động có kẻ xâm nhập, kêu inh ỏi vài phút rồi tắt ngủm.

Một bóng dáng kì dị xuất hiện.

- [ Ngươi là ai!? ]
Hệ thống 29147 đang bị đình chỉ thi công nhưng đôi lúc vẫn biết chú ý xuất hiện để còn bảo vệ kí chủ của mình.

Nó nhìn bóng dáng kì dị trước mắt, khí tức này hoàn toàn khác với chủ nhân của nó.

- 29147, ta là Andrew!
Bóng dáng kì dị cười khúc khích.

Hệ thống 29147 co rút toàn bộ mạch điện, chưa kịp nói thêm tiếng nào đã bị ngắt kết nối.

Chết tiệt! Không ngờ chủ nhân lại cử hắn đến!
29147 tức đến chập mạch, dữ liệu hỏng gần một nửa, máy tính chủ biết sơ qua chuyện cũng chỉ im lặng sửa giúp cho nó.

Hoàng My mở mắt ra, mơ màng ngồi dậy nhìn lướt qua.

Đây không phải căn phòng màu hồng của cô! Thân thể của cô cũng không nhỏ thế này! Hệ thống dởm ném cô sang vị diện mới rồi à!?
Ủa từ từ! Sao tóc cô lại màu vàng!??
- "Hệ thống dởm! Ngươi lăn ra đây, chúng ta đàm đạo chuyện nhân sinh!"
Cô định bụng sẽ chửi hệ thống một trận hả dạ không kịp trốn nhưng lại chẳng thấy tiếng của 29147 đâu.

Thầm nghĩ chắc là nó sợ quá nên trốn cô rồi, nhưng chợt khung cảnh xung quanh khiến cho Hoàng My bất chợt cứng đờ.

Đây chẳng phải là...!
Cung điện Thiên giới!??
- "Hệ thống! Hệ thống!"
Mọi sự kêu gọi hệ thống của Hoàng My dường như vô vọng, hệ thống chợt biến mất như thể chưa từng tồn tại.

Dần dần cô cũng tỉnh táo lại, và biết rằng, mình đã trở về nơi này rồi...!
Thiên đàng của những ác quỷ!
Nhưng tại sao...!
- Chị My! Chị My! Dậy đi, giờ này còn ngủ cái gì!?
Cánh cửa to lớn của phòng Hoàng My chợt mở tung ra, một bóng dáng nhỏ nhắn bước vào.

Đồng tử Sapphire của Hoàng My co rút lại, ngạc nhiên không thốt lên lời.

- Ủa dậy rồi hả?
Yên Hoàng Phát cười khà khà, bước vào phòng Hoàng My.

Các người hầu đi theo sau cậu nhóc cũng tất bật lo lắng.

- Chị mau đi đánh răng đi rồi ra chơi game với em.

Nhìn Hoàng My vẫn đờ người ở đó, Yên Hoàng Phát bước đến sofa trong phòng, ngồi xuống bấm điện thoại.


Hoàng My tạm thời gác chuyện này qua một bên, dựa theo trí nhớ của bản thân mà vào phòng tắm.

Cũng đã mấy năm cô chưa về nơi này rồi.

Nhìn người trong gương, Hoàng My bị sốc tinh thần.

Đây không phải chính là cô lúc bé sao!? Mắt to, má phúng phính, thân thể còn chưa trổ hết, bụng hơi cong cong, bộ váy dài ngang đầu gối ở nhà quen thuộc trên người.

Hình như bộ dáng của cô là lúc 10, 11 tuổi thì phải.

Nhưng rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra!?
Cô cố gắng dội nước vào mặt để thanh tỉnh bản thân, nhưng dường như càng dội thì lại càng rõ mồn một rằng, đây là sự thật!
Hoàng My nhìn vào cổ, sợi dây chuyền của mình vẫn còn.

Ánh mắt cô thay đổi, liền trở nên sắc bén hơn.

Khi Hoàng My trở ra, đã thấy Yên Hoàng Phát đang nằm trên sofa chơi game bắn súng rất oanh liệt.

Cô từ tốn ngồi xuống sofa đối diện.

Hoàng My nhìn thằng bé bằng ánh mắt phức tạp.

Nếu cô nhớ không nhầm thì Hoàng Phát năm nay cũng đã phải 15, 16 tuổi rồi.

Sao bộ dáng của nó lại...!
Suy dinh dưỡng à!?
Đâu có.

Mập như heo thế kia cơ mà!
- Thua nữa rồi!
Yên Hoàng Phát tức giận, xém xíu nữa là đập luôn cả điện thoại.

Lại nhìn thấy Hoàng My đã ngồi bên kia từ lúc nào, liền nguôi cơn giận xuống.

Cô nhân lúc này mà hỏi chuyện:
- Năm nay Phát mấy tuổi rồi?
- Em 8 tuổi.

Chị My mấy tuổi nhỉ?
- Chị hơn em 3 tuổi mà, thì là bao nhiêu?
- 11 tuổi!
Cuộc nói chuyện kì cục qua đi, Hoàng My ngày càng hoang mang.

Cô đã mất kí ức thì ngày sinh nhật 12 tuổi trở xuống, và cô đương nhiên cô không có bất kì ấn tượng nào về ngày về Thiên giới này.

Yên Hoàng Phát trẻ con nhanh chán nên liền rủ rê Hoàng My:
- Chị My, đi rủ anh Đức với chị Hà chơi game với em đi.

Thấy thằng bé níu áo mình thì Hoàng My cũng chậm rãi sải bước đi theo.


Điều cô cần làm bây giờ là nhận biết tình hình hiện tại!
Đi trên hành lang dài và rộng, một bên là cửa sổ lớn hướng về ánh mắt trời chói loá, một bên là những gian phòng với những cánh cửa to lớn.

Bên cạnh mỗi gian phòng đều có gắn tên đàng hoàng, vì gian phòng của các anh chị em đều gần nhau nên có thể dễ dàng tìm kiếm.

Đôi lúc sẽ có người hầu đi ngang qua và cúi đầu chào hai người khiến cho Hoàng My đang ngu ngơ cảm thấy có chút không thoải mái.

Chợt có một người khoác áo choàng kín cả người bước ngang qua, gương mặt đã bị che đi hoàn toàn bởi chiếc mặt nạ dày.

Tạo cho Hoàng My một cảm giác thân quen đến khó tả, nhưng cô không biết tại sao tâm trí của mình vừa cảm thấy ấm áp, lại vừa cảm thấy kinh sợ khi nhìn thấy người này.

Chỉ muốn chạy đến ôm lấy anh ta, nhưng cũng muốn chạy thật xa để thoát khỏi anh ta.

Người khoác áo choàng như nhận ra Hoàng My, tiến về phía cô.

Trong khi Hoàng My đang cúi đầu đấu tranh tư tưởng thì một bàn tay đã đặt lên đầu cô.

- Sao hôm nay dậy sớm vậy?
Hoàng My hơi ngước lên nhìn, mới nhận ra người này cao hơn cô nửa cái đầu.

Bàn tay không quá lớn, là một cậu thiếu niên.

Lại nhìn sang Yên Hoàng Phát vốn tính tình sôi nổi đã rụt người đứng nghiêm túc ở một bên, cô không biết nên nói gì, chỉ biết im lặng nhìn cậu thiếu niên thần bí trước mặt.

- Có chuyện gì sao? Bình thường anh hỏi em đều trả lời mà...tiểu bảo bối?
Giọng nói của cậu thiếu niên ngân ngọt, thân thể của Hoàng My bất giác run rẩy, ánh mắt trợn trừng nhìn mặt đất.

- Anh muốn nói chuyện với Hoàng My, Tiểu Hoàng Phát sẽ không phiền nếu đi chơi một mình chứ?
- Vâng...!
Yên Hoàng Phát hơi run, liếc nhìn Hoàng My một cái rồi sải bước đi, thi thoảng còn quay đầu nhìn lại.

- Chúng ta về phòng của em nói chuyện.

Cậu thiếu niên lịch sự đưa tay ra khỏi áo choàng, hướng về phía ngược hướng của Hoàng My.

Cô bất giác nghe lời mà quay người, chậm rãi đi theo bước chân của cậu thiếu niên.

Vừa về tới phòng mình, Hoàng My chưa bao giờ cảm thấy việc có mấy người hầu phiền phức vào phòng của cô ngay lúc này thì thật tốt biết bao.

____________________
Minh hoạ Hoàng My lúc bé: (Picrew)
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.