#Cap riêng: Nhật ký tiêu tiền của Hoàng My.
- [ Này 28, em...!]
Cô mèo béo màu cam quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt của hai người anh lớn.
Máy tính chủ vừa thấy đã đột ngột tức giận, hệ thống cảnh báo nhiệt độ lập tức kêu lên ầm ĩ.
Cả hai hệ thống 29 và cũng phải tắt âm lượng đi để tránh việc sóng âm phá vỡ lớp màn hình.
- [ Mẹ kiếp! Ta không ngờ là hắn dám động đến các ngươi ]
Mèo béo cam 28 từ lúc nào mà đã trở nên gầy nhom, nhìn xinh xắn hơn trước, cùng với việc giọng nói trưởng thành hơn.
Máy tính chủ thể hiện rằng mình cảm thấy rất kinh khủng với chuyện này, nhất định anh ta sẽ giết chết kẻ dám làm ra cái loại chuyện khiếp đảm thế này.
Hệ thống 281647: "..." Tôi mong mình có thể giết chết máy tính chủ.
Đến khi Hoàng My tỉnh lại, đôi mắt màu đỏ máu rực rỡ cũng đã trở lại là màu đá quý Sapphire, nhưng ký ức về những chuyện cô làm trong khi bị bắt cóc thì hoàn toàn không đọng lại chút gì trong đầu.
Bây giờ Hoàng My chỉ còn biết mình đã bị bắt cóc và Vương Lịch đã đến cứu cô, còn chuyện gì xảy ra hay làm cách nào cô có thể đến bệnh viện thì không có ấn tượng gì.
Hoàng My sảng khoái uốn người, thật may khi cô vẫn còn sống.
Dù sao cô cũng rất khó chết khi nhiệm vụ công lược của hệ thống còn chưa được thực hiện xong.
- Tiểu thư!
Đúng là Hoàng My có nằm mơ cũng không nghĩ đến rằng người đầu tiên vào thăm cô dưỡng thương sau chuyến đi trải nghiệm cảm giác bị bắt cóc lần thứ không nhớ, lại là cô thư ký của cha mình, kiêm tình địch - Lan Hân.
Điều này làm cho tâm trạng phấn khởi của Hoàng My phút chốc tan thành mây mưa bão tố.
Bây giờ cô chhỉ muốn dội một trận lốc xoáy càn quét vào Lan Hân - Người đã cả gan phá vỡ sự hạnh phúc của cô sau thảm hoạ.
Lan Hân: "..." Phận làm con ghẻ...!
Tác giả: "Thì đừng đòi hỏi"
- Tiểu thư có sao không? Có bị xây xước ở đâu không?
- Cha đâu ạ?
Hoàng My dường như dập tắt tâm trạng lo lắng vội vàng của Lan Hân chỉ bằng một câu nói chẳng liên quan gì đến những câu hỏi của cô ta cả.
Trong khi Lan Hân đang ngơ đi vài giây thì một giọng nói đặc biệt khác đã vang lên đánh thức sự vui vẻ của Hoàng My.
- Ta ở đây.
Con đã tỉnh rồi.
Vương Lịch mặt lạnh xuất hiện cùng với Trí Hoà đang có tâm trạng phức tạp nhưng vẫn trưng ra bộ mặt vui tươi, cầm một giỏ trái cây và trà bánh bước vào phòng.
Lan Hân ngại ngùng đặt hộp cháo lên bàn rồi dọn dẹp mọi thứ quanh quanh.
Ba người lớn này vẫn luôn như vậy, luôn chăm lo cho cô con gái nhỏ Hoàng My.
Thế là cô bé mồ côi chẳng những có được một người cha vừa có tiền vừa có quyền mà lại còn được khuyến mãi thêm một người cha và một người mẹ.
Thì cả ba người coi như là hai cha một mẹ chăm sóc một cô bé rồi.
Mặc dù cô bé có vẻ chỉ yêu quý mỗi người cha có chứng nhận là Vương Lịch, và coi hai người ngộ nhận còn lại là tôi tớ mà sai khiến.
Dù thế nhưng trên tâm lý là bậc cha mẹ thì sau từng ấy năm thì ai trong số họ cũng biết những món yêu thích nhất của Hoàng My là:
Trà thượng hạng.
Bánh kẹo mứt ngọt.
Cuối cùng là trái cây...do Vương Lịch gọt.
Đi thăm bệnh thì đương nhiên phải mang món yêu thích của bệnh nhân theo (để dụ dỗ) rồi.
Miễn sao nó không hại cho sức khoẻ người bệnh là được.
Sau khi Vương Lịch cởi vest ngoài và ngồi xuống ghế, anh nghiêng đầu nhìn sang Hoàng My đang ngồi dựa vào thành giường bệnh, giống như cô bị bệnh nặng lắm vậy.
- Có chuyện gì đã xảy ra vậy ạ?
Hoàng My nhìn Lan Hân đang sắp xếp đồ ăn, không biểu lộ ra vẻ chán ghét, chỉ để ý về việc tại sao mình có thể đến được đây.
- Con không nhớ?
Gương mặt của Vương Lịch và Trí Hoà chợt biến đổi, còn Hoàng My và Lan Hân thì khó hiểu ra mặt.
- Có chuyện gì với con bé sao?
Lan Hân giặt khăn tay, nghiêng đầu hỏi.
Vương Lịch và Trí Hoà không đáp, chỉ im lặng.
Khiến cho không khí lập tức trở nên trầm lặng.
Hoàng My suy nghĩ một lúc, cô thật sự không mong có chuyện gì không tốt xảy ra khiến cho công sức làm nhiệm vụ của mình đổ sông đổ biển đâu.
Định dùng ý thức gọi hệ thống, cô mới chợt nhớ ra là khi đó mình đã nói nó đi bảo trì.
Trong vô thức, Hoàng My đang suy nghĩ thì nhíu mày, cắn móng tay của mình mà không để ý đến các "bậc cha mẹ" đang chú ý đến mình.
- Đang suy nghĩ gì vậy?
Nhận một cú đánh vào tay, Hoàng My ngẩn đi rồi mới nhận ra mình đã thất thố.
Vương Lịch nhìn thấy biểu cảm đáng yêu của con gái mình, xoa xoa bàn tay vừa bị mình đánh của Hoàng My rồi đặt tay mình lên đầu cô.
- Đừng nghĩ ngợi nhiều.
Con vẫn nên nghỉ ngơi đi, còn lại cứ để ta lo.
Chuyện này khiến con sợ hãi rồi.
- Đừng nghĩ ngợi nhiều.
Con vẫn nên nghỉ ngơi đi, còn lại cứ để ta lo.
Chuyện này khiến con sợ hãi rồi.
Hoàng My nhu thuận gật đầu, cũng không hỏi gì thêm.
Chuyện đi học của Hoàng My cũng bị gác lại một thời gian dài, nên cô cũng không phải gặp mặt nữ chủ.
Cuộc đời còn gì sung sướng hơn thế.
Mặc dù không biết cô có thể bị lưu ban hay không, nhưng dù sao cô cũng chẳng quan tâm lắm đến chuyện đó.
Vào một ngày đẹp trời, Hoàng My đang ngồi xem phim trên sofa thì chợt cánh cửa nhà mở ra.
- Con gái! Mẹ đến thăm con đây.
Mẹ Vương với một tâm tình vui vẻ tiến vào căn biệt thự rộng lớn, vừa thấy Hoàng My thì liền lao đến ôm cô.
- Mẹ?
- Lâu quá không gặp.
Con lại lớn thêm rồi.
Mẹ Vương giống như người mẹ hiền dịu phải xa con gái cưng của mình một thời gian dài.
Như nhớ ra chuyện gì, bà cẩn thận buông cô ra, nhìn Hoàng My từ trên xuống dưới.
- Mẹ nghe bảo con bị bắt cóc, con có sao không!? Cái thằng bé kia làm gì mà lại để con bị bắt cóc!? Ngốc thế chứ! Đợi nó về xem mẹ có cho nó một trận không!
Mẹ Vương miệng thì khiển trách nhưng thật sự trong lòng rất thương yêu đứa con nhỏ của mình.
Sau bao nhiêu thời gian thì một người mẹ như bà không thể không nhớ con được.
Chỉ có một điều là từ khi Vương Lịch còn bé thì bà đã không thể yêu chiều anh theo kiểu bình thường được, vậy nên bà muốn đối xử với "đứa con thứ hai" của mình một cách yêu thương nhất của một người mẹ dành cho con của mình.
- Mẹ? Sao mẹ lại đến đây?
Hoàng My có chút bất ngờ về sự xuất hiện của mẹ Vương, không phải bà ấy là phu nhân nên bị quản rất chặt sao?
- Cha và ông đang bận rộn rất nhiều, mẹ ở nhà cũng buồn nên đi sang đây thăm con và thằng bé Vương Lịch.
Hoàng My tâm tình phức tạp, cuối cùng cũng chỉ ngoan ngoãn im lặng.
Mẹ Vương mỉm cười hiền từ, đưa mắt ngồi xem phim chung với cô.
- Mẹ, tại sao mẹ đến mà không báo trước với con?.