Cùng Ta Qua Từng Thế Giới

Chương 447: Công lược Người Dị Biệt (9)



#Cap riêng: Bổn công chúa muốn ôm!

- Chắc hẳn cô đã có muộn phiền gì trong cuộc sống nhỉ?

Kha Hồ từ trong quầy bếp cũng đã bước ra. Mọi người đều tụ họp xung quanh người phụ nữ, cô ấy dường như rất ngạc nhiên khi thấy nước mắt mình rơi lã chã, nhưng cảm xúc thật sự dâng trào khi nghe người đàn ông lớn tuổi trước mắt hỏi trúng tim đen của mình.

Hoàng My đứng sát rạt Ân Bạch, nhẹ nhàng tình cảm chen giữa Phương Tuệ Mẫn và cậu. Không khí dù sâu lắng lại, cần có sự thông cảm và tôn trọng nhưng đối với cô thì quan trọng vẫn là chồng mình.

Bảo vệ chồng vẫn là yếu tố quan trọng nhất.

Sau vài giây trầm mặc, lau nhưng giọt nước mắt không thể ngừng rơi kia người phụ nữ bắt đầu trút bầu tâm sự của mình.

Người phụ nữ ấy là Hoài Tâm, từng có hai đời chồng. Cô ấy vốn là con của một gia đình bình thường, chỉ có ngoại hình xinh đẹp mà bị bố mẹ ép gả cho chàng trai nhà giàu cô không yêu, cho dù trước đó cô đã đem lòng yêu một người đàn ông khác.

Người chồng đầu tiên của cô ấy là Thông Hùng, sau khi cưới được cô ấy về được nửa năm thì đã nhận ra cô ấy không thích mình. "Ăn không được thì phá cho hôi", anh ta đã sử dụng bạo lực và khinh miệt, chì chiết, đay nghiến cô gái ấy. Anh ta còn ngoại tình, nhưng có lẽ là vì nghiệp báo, anh ta không biết mình đã ngoại tình với một người đã có chồng, và rồi anh ta bị chồng của người kia sát hại. Từ khi Thông Hùng chết, tài sản tất cả đều thuộc về Hoài Tâm, nhưng cô không thấy vui mà còn rất đau khổ sau khi trải qua một cuộc hôn nhân tệ hại như vậy.

Chính lúc đó, người mà cô thật sự yêu ngày xưa đã tìm đến, anh ấy đã thành công và anh ấy vẫn chờ cô, vẫn yêu cô như ngày đó. Cô ấy động lòng, nhớ về thuở còn hạnh phúc ngày ấy, hai người bắt đầu lại và sau một thời gian thì tiến đến hôn nhân.

Người chồng thứ 2 này là Trường Lâm, hai người ngày xưa gặp nhau trong một quán ăn, bén duyên thân thiết và yêu nhau khi cả hai đều là nhân viên phục vụ. Sau bao nhiêu năm bên nhau thì họ đã thề hẹn cùng cố gắng và dự định sẽ cưới nhau, nhưng cuối cùng gia đình Hoài Tâm đã ngăn cản điều đó, chia cắt cô với Trường Lâm và ép cô đến với Thông Hùng.

Chắc đó cũng là lý do Hoài Tâm đã đưa ánh mắt trìu mến khi nhìn Phương Tuệ Mẫn và Ân Bạch đang lau dọn ở gần nhau.

Hoàng My mặc dù rất ứa gan khi nghe đến đây nhưng cô vẫn cố nhịn.

Đang cảnh cảm xúc, bình tĩnh nào!

Tiếp tục câu chuyện, Hoài Tâm vốn đã rất hạnh phúc bên cạnh Trường Lâm, nhưng biến cố lại ập đến khi sau đêm tân hôn, Trường Lâm đột nhiên trở bệnh nặng, phải nhập viện điều trị. Dù đã dùng các phương pháp điều trị tốt nhất, chi trả khoản viện phí khổng lồ và phải ở bệnh viện chăm sóc cho Trường Lâm 24/7, nhưng cuối cùng Trường Lâm đã mãi mãi ra đi. Hai người đã thật sự rất hạnh phúc, chỉ tiếc là duyên chưa trọn thì đã âm dương đôi đường.

Sau cái chết của người chồng thứ hai, mọi người xung quanh đều bàn ra tán vào rằng Hoài Tâm là người có số mệnh sát phu, lấy ai thì sẽ hại chết người đó, khiến cho cô tổn thương tâm lý nặng nề và muốn tìm đến cái chết để giải thoát bản thân cũng như cùng đi với người mình yêu.

Nhưng đã có một thứ xuất hiện dập tan ý nghĩ đen tối đó, chính là đứa con trong bụng của cô, đứa con được kết tinh từ tình yêu của hai người.

Hiện tại đứa con nhỏ trong bụng cô ấy đã được 3 tháng, cuộc sống sau khi mất chồng tuy còn nhiều khó khăn nhưng thật sự cũng may mắn hơn khi Hoài Tâm vẫn còn có tài sản của 2 người chồng để lại.

Nghe tâm sự của người phụ nữ, lão nhân Kha Hồ chỉ thở dài, sau đó nhìn sang hai đồ đệ của mình.

- Cô Hoài, chắc cô không biết, người chồng đầu tiên của cô đã trở thành một oán linh, hắn đã bám theo cô và có ý định hại con của cô.

Kha Hồ mặt không biến sắc, nói qua tình hình cho Hoài Tâm nghe. Cô ấy sững sờ nhìn ông lão trước mặt, dường như có chút bán tín bán nghi.

- Có phải dạo gần đây sức khoẻ cô không tốt không?

Dự Lân mỉm cười dịu dàng, ân cần hỏi han. Hoàng My nhìn, chỉ có thể cảm thấy là anh ta thật sự biết sử dụng gương mặt đẹp trai của mình.

- Đúng vậy, tôi chỉ nghĩ là do mang thai nên sức khoẻ yếu là chuyện bình thường, có vấn đề gì sao?

Dự Lân hỏi thêm vài câu, mọi thứ dường như đang rất tốt, vì Hoài Tâm đã có duyên đến được đây nên họ đương nhiên sẽ giúp đỡ.

Chợt lướt qua trong khoé mắt, Hoàng My nhìn thấy một bóng đen ở ngoài cửa, lập tức cô nhăn mày, vụt qua mọi người, ra ngoài đuổi theo.

- Hoàng My!

Ân Bạch giật mình, vội vã gọi tên cô rồi chạy theo ra ngoài, Kha Hồ nhăn mặt, lập tức ra hiệu cho Dự Lân chạy theo, Phương Tuệ Mẫn đứng đờ người ra, đến khi trong nhà hàng chỉ còn mỗi 3 người thì cô ấy mới ngơ ngác hỏi chuyện Kha Hồ.

- Không vấn đề gì, chúng ta tiếp tục đi.

Hoàng My là một cái bóng trắng dồi dào linh lực, còn cái bóng đen kia lại rất nặng oán khí. Một trắng một đen lao đi vun vút không nhìn rõ người.

Ân Bạch đuổi theo được vài mét thì đã mất dấu cả hai, Dự Lân cau mày, lấy ra một lá bùa rồi làm phép gì đó, lập tức lá bùa bay về phía trước, anh ta nhìn Ân Bạch rồi chạy theo lá bùa. Ân Bạch cũng đã hiểu ra, lập tức đuổi theo.

Hoàng My và cái bóng đen chạy đuổi nhau một vòng thành phố cho đến khi chạy vào sân của một căn nhà thì hắn ta biến mất.

Cô nhìn căn nhà trước mắt, căn nhà này như những căn nhà bình thường khác, âm khí không nhiều, cũng chẳng có gì đặc biệt, nhưng Hoàng My lại cau mày.

Lúc này thì Ân Bạch và Dự Lân cũng đã chạy đến ở hướng ngược lại, lá bùa đó đã không phải dẫn họ chạy theo Hoàng My và bóng đen, mà là dẫn họ đến thẳng nơi bóng đen ấy sẽ biến mất.

Ân Bạch vừa chạy đến đã nắm lấy vai Hoàng My xem xét, anh dường như thật sự rất lo sợ cô xảy ra chuyện, cho dù bây giờ cô chỉ là một bóng ma, điều này khiến cô rất ngạc nhiên.

- Cô có sao không?

- Tôi không sao...

Dự Lân có vẻ không quan tâm lắm đến hai người kia, anh ta nhìn căn nhà, sau đó liền lấy điện thoại ra gọi điện.

- Vâng...con biết rồi.

Kết thúc cuộc điện thoại, Dự Lân quay sang nói với Ân Bạch và Hoàng My bằng một giọng điệu khá thờ ơ:

- Đây đúng là căn nhà hiện tại cô Hoài đang cư trú.

Ân Bạch có vẻ khá ngạc nhiên, còn Hoàng My thì dường như đã biết trước được.

Ba người trở về nhà hàng Mạch Tử, về đến nơi thì mới biết là Hoài Tâm cũng vừa đi về sau khi được Kha Hồ trao đổi và dặn dò một số chuyện.

- Cậu Ân và...cô gái kia, hai người đã nhìn thấy gì sao?

Kha Hồ vuốt râu, nghiêm túc nhìn Ân Bạch và cái bóng trắng kè kè bên cạnh anh.

- Tôi nhìn thấy một người đàn ông đã đứng lấp ló ở trước cửa nhà hàng, có vẻ như là đi theo cô Hoài.

Hoàng My lên tiếng nói thay cho Ân Bạch. Gương mặt của lão nhân Kha Hồ hơi trầm tư, ông ta dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó, sau đó liền nói:

- Cậu Ân, xem ra đêm hôm nay chúng ta không thể ngủ ngon được rồi.

...____________________...

Dạo này bắt đầu bí mạch truyện quá mọi người ới!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.