Liên Tống thở hổn hển chửi nhỏ một câu, hai chân chạy đã mỏi nhừ. Thấy phía trước có một ngôi chùa liền cắn răng chạy vào, đạe tung cửa, cả người té nhào trên đất.
Nàng thật sự không thể chạy nổi nữa.
“Ha ha, rốt cục cũng bị ta bắt được.”
Một đôi chân đầy bùn đất nhảy tới trước mắt nàng.
Ăn mày thối này không biết một năm qua có tắm hay không, tóc đầy mỡ và rận. Liên Tống nhăn mặt nhăn mũi xê dịch người, nàng không thể ngửi được cái mùi này.
Ăn mày nghĩ nàng sợ liền nhe răng cười: “Muốn sống thì mang bí tịch giao ra đây, ta tha ngươi một mạng.”
“Ngươi có lòng thương xór thì giết ta đi.” Liên Tống không kiên nhẫn che lại cái mũi: “Cả người ngươi thật thối, hun ruột gan cô nãi nãi ta đảo lộn, sống không bằng chết a.”
“Ngươi, ngươi, yêu nữ này...” Tên ăn mày bị khinh khi tức giận không nói nên lời, giơ gậy định đánh chết Liên Tống.
Đến giờ phút này, Liên Tống đã vào đường cùng, khó tránh khỏi cái chết. Nhưng nàng trong lòng vẫn có việc cần lo lắng, nàng không thể chết, ít nhất là hôm nay. Liên Tống dùng toàn lực né tránh, lăn đến dưới tượng phật, nhanh chóng nắm lấy giá nến muốn cùng hắn liều mạng.
“Yêu nữ! Ách...” Đang muốn hạ xuống gậy thứ hai thì tên ăn mày bỗng nhiên trợn mắt, tư thế hung hăng trở nên bất động rồi ngã xuống đất.
A, được cứu rồi. Liên Tống để nến xuống đất, cái mũi của nàng cũng cần được cứu nha.
“Ngươi còn dám gọi đồ nhi của ta một tiếng yêu nữ, ta liền phế đi tay chân của ngươi.”
Tiếng nói thanh nhã nhưng sắc bén như kiếm vang lên.
Nếu không phải trong lúc nguy cấp, nàng thật muốn mở miệng khen ngợi một câu: Sư phụ của nàng vẫn rhơm ngào ngạr, vui vẻ hòa thuận, đẹp mặt như trước a.
“Hừ, thì ra là Lưu Phương công tử Kim Nhật Lãng. Trên giang hồ đều biết Huyền Tông Môn của ngươi dạy dỗ ra loại nghịch đồ khinh sư diệt tổ này, ngươi còn muốn che chở nàng?” Tên ăn mày không nghe được động tĩnh gì ở phía sau, trong lòng thầm biết võ công người này rất nguy hiểm. Hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ, mở miệng kéo dài thời gian.
“Đồ nhi của ta có sai phạm thì đã có ta dạy dỗ nàng, không cần người ngoài lo lắng.”
Tuy nói với tên ăn mày nhưng ánh mắt lại dừng trên mặt Liên Tống.
Liên Tống bị ánh mắt sâu thẳm kia nhìn chăm chú, trong lòng nàng có chút hít thở không thông.
Tên ăn mày nhìn thấy Liên Tống cùng người phía sau đứng đối diện, trong mắt nàng lóe lên ánh sáng kì lạ, hắn cười lạnh một tiếng: “Người ta nói, Lưu Phương công tử thanh tâm quả dục (tâm trong sáng) không tranh với đời bị nữ đồ đệ câu dẫn (quyến rũ), phá hủy rhanh danh, say mê đến mức tính tình thay đổi, chẳng lẽ là thật?”
“Tất nhiên không phải sự thật.” Kim Nhật Lãng khẽ nhíu mày.
Liên Tống ngồi trên đất cười khổ một tiếng, toàn thân vô lực.
“Nếu không phải sự thật, giờ phút này ngươi rút kiếm giúp nàng ta là như thế nào?”
Tên ăn mày cố ý kéo dài giọng nói, đột nhiên vùng lên nhấc tay đánh trả.
Một trận gió mang theo hương thơm lướt qua, tên ăn mày chưa kịp thấy người phía sau đã toàn thân đau đớn, cúi đầu chỉ thấy hai bàn tay bị chặt đứt.
Hắn tự nhận mình là anh hùng mà cắn răng nuốt đau đớn, mắt nhìn hai bàn tay đã rời ra tuôn máu đỏ, khàn giọng nói: “Thật độc ác…” Lại đem cánh tay đã cụt, chỉ về phía Liên Tống đang được Kim Nhật Lãng chăm sóc nói: “Bảo vệ thế này…Ngươi còn dám nói không bị yêu nữ này câu dẫn!”
“Ta vẫn chưa được nàng câu dẫn.” Kim Nhật Lãng nhẹ nhàng đem tóc ẩm ướt trên trán Liên Tống hất ra sau tai.
Tên ăn mày thấy thế lập tức quát mắng.
Liên Tống đối với lời nói của hắn là mắt điếc tai nghe, híp mắt cảnh giác nhìn Kim Nhật Lãng.
“Đừng...”
Không chờ nàng mở miệng, Kim Nhật Lãng thở dài một tiếng, điểm huyệt đạo Liên Tống, bàn tay che lại hai mắt nàng.
Hắn nhìn về phía tên ăn mày đang không ngừng nhục mạ, đôi mắt trầm tĩnh như nước đột nhiên phát ánh sáng băng giá, sát khí xuất hiện.
“Là sư phụ ta đây câu dẫn nàng, sao nào?”
Kiếm xẹt qua tai Liên Tống, nàng chỉ nghe tên ăn mày kêu lên một tiếng thảm thiết, sau đó không còn tiếng động.
Trạch sư hội
* Trạch sư hội: buổi lễ chọn sư phụ
Trên đỉnh núi Cao Ngạo quanh năm mây mù không tiêu tan.
Truyền thuyết từng nói có tiên nhân ở đây đã vứt bỏ thế gian mà bay vào hư không, hóa thành mưa, tiên khí lượn lờ bao phủ. Từ đó ngọn núi này quanh năm đều phủ sương.
Ánh nắng xuyên mây xuất hiện, bốc lên một chút hơi nước. Trên đỉnh núi dần dần hiện ra hình dáng mờ ảo, mái nhà cong, uy nghiêm, to và rộng.
Đây là nơi gần với bầu trời nhất, ánh nắng luôn chiếu sớm hơn một chút.
Hôm nay là ngày tiểu đệ tử mới nhận của Huyền Tông Môn lựa chọn sư phụ. Ngày mới vừa lên, hơn một ngàn đệ tử ngồi ngay ngắn trong điện, cung kính cúi đầu chờ đợi sư tôn chỉ dạy.
Phóng tầm mắt nhìn quanh một lượt, mọi người đều mặc y phục màu đen, thắt lưng buộc một đoạn lụa màu trắng, mang theo một miếng ngọc bội, phong cách nho nhã, so với võ sinh danh môn thì không giống, giống văn sĩ phong lưu hơn.
Trống cổ ngoài điện vang lên ba hồi, trong đại điện yên tĩnh truyền đến âm thanh của một nam nhân.
“Hôm nay là lễ chọn sư, sư tôn có ba vấn đề hỏi các ngươi. Các ngươi không cần suy nghĩ nhiều, cứ trả lời thành thật.”
Người nói chuyện chính là đại đệ tử Viên Thương Châu của thế tôn (người đứng đầu) Huyền Tông Môn – Hồng Mộ. Người này mặt mũi sáng sủa, tu vi cao, mặt lạnh giọng trầm rất có uy nghiêm.
Tân đệ tử trong điện đều cúi người xưng vâng.
Hồng Mộ sư tôn mặt đỏ tóc bạc ngồi ngay ngắn trên tấm đệm lộng lẫy, vuốt bộ râu dài, trắng như tuyết, khuôn mặt hiền hòa nói: “Câu hỏi thứ nhất, vì sao các ngươi đến đây học võ?”
Đệ tử đầu tiên đáp: “Đại trượng phu tập võ là vì diệt gian trừ ác, giúp đỡ chính đạo.”
Người thứ hai đáp: “Đệ tử là vì muốn thi đỗ võ trạng nguyên làm rạng rỡ tổ tông.”
Còn lại theo thứ rự nói ——
“Đệ tử học võ là vì muốn thân thể khỏe mạnh, bảo vệ người thân.”
“Bởi vì ngưỡng mộ uy danh Huyền Tông phái, đệ tử không ngại ngàn dặm đến bái sư!”
“Đệ tử cũng thế!”
“Đệ tử cũng thế!”
“Đệ tử...”
Bỗng nhiên toát ra một âm thanh nữ, mọi người đều nhìn qua. Chỉ thấy trong đám đệ tử mới có một bé gái mặc áo xanh khoảng chín tuổi, mặc nam trang. Bé gái này mặt mày xinh đẹp, nếu không nghe âm thanh mọi người sẽ nghĩ đây là một bé trai.
Bé gái cúi đầu suy tư. Mọi người thấy nàng do dự, nghĩ rằng đáp án của nàng sẽ không giống những người khác.
Một lát sau, nàng ngẩng đầu, thật tự nhiên nói: “Đệ tử vốn là con của ngư dân. Mẫu thân lúc còn sống có nói, lấy tướng mạo của đệ tử tương lai không phải gả cho ngư dân, sẽ gả cho rhợ săn trên núi. Từ nhỏ đệ tử đã không thông minh, tính tình không mềm mại, chỉ sợ ta không có duyên với cuộc sống phu thê hạnh phúc tôn trọng lẫn nhau, từ đó mà phu thê khắc khẩu. Không bằng đệ tử học võ công, tương lai nếu cùng tướng công đánh nhau sẽ không bị mất mặt.”
Vừa dứt lời, một tiếng xì vang lên, chỉ thoáng sau, mọi người đều cười.
Một đệ tử mập mạp cười đến lăn lộn trên mặt đất.
Hai má Liên Tống ửng đỏ, nàng không biết mình nói gì sai, thấy mọi người cười, nàng cũng cười, khóe miệng tươi cười thoát ra một chút ngu đần, quả nhiên là không thông minh.
“Khụ...” Viên Thương Châu ho nhẹ một tiếng. Tiếng cười tắt dần, các đệ tử cũng như vậy.
Hồng Mộ sư tôn vẫn hiền hòa không thay đổi, đợi đến khi trong điện không còn tiếng động, không đả động gì đến đáp án của các đệ tử mà hỏi câu thứ hai: “Vì sao các ngươi nhất định đến Huyền Tông Môn học võ, trừ bỏ ngưỡng mộ còn nguyên nhân nào khác không?”
Như vừa nãy, đệ tử đầu tiên đáp: “Huyền Tông Môn vì võ lâm diệt trừ ma giáo nổi danh thiên hạ, có thể vào làm đệ tử thật không uổng phí.”
Một đệ tử khác đáp: “Huyền Tông Môn tụ tập anh tài của thiên hạ, toàn là cao thủ võ lâm, nếu ta có thể thông qua thử luyện tiến vào, cuộc đời này xem như không uổng phí!”
Lại một người khác đáp: “Gia phụ (cha) rất khâm phục nhân phẩm ngay thẳng cao thượng của Viên sư phụ, muốn đệ tử đến Huyền Tông Môn bái sư.”
“Đệ tử đối với Mạc sư phụ hàng long phục hổ rất khâm phục, lần này đến là vì muốn bái kiến Mạc sư phụ.”
“Đệ tử muốn đến bái kiến Tư sư phụ. Người trong thiên hạ đều biết Tư sư phụ là đại sư sống lâu nhất, nếu có thể bái Tư sư phụ làm thầy, đệ tử quả là cả đời may mắn.”
Mọi người vội vàng đối với các vị sư phụ của Huyền Tông Môn bày tỏ lòng kính phục, Liên Tống một chữ cũng không bỏ sót, nghe cẩn thận.
Đến phiên nàng trả lời, nàng nhìn lén một vị sư huynh đang ngồi nghe mà ngủ gà ngủ gật, bên môi dính một chút nước miếng trong suốt làm nàng rất sốt ruột. Cho đến khi một tiểu đệ bên cạnh nhắc nhở, nàng mới hồi phục tinh thần, suýt chút nữa sư tôn hỏi cái gì nàng cũng không nhớ.
Cũng may nàng không phải là ngu dốt lắm, theo câu trả lời của tiểu đệ kia cũng đại khái nhớ lại được câu hỏi.
Nàng nhắc nhỏ bản thân không thể lơ đãng như vậy nữa, nhưng cẩn thận nghe thế nào nàng cũng không hiểu. Ngay cả những vị sư phụ của Huyền Tông Môn nàng cũng không biết.
Nàng âm thầm lo lắng cho mình, Hồng Mộ sư tôn nhìn về phía nàng, cảm thấy hứng thú hỏi: “Ngươi là nữ nhân duy nhất ở đây, không biết ngươi đến Huyền Tông Môn là vì nguyên nhân gì?”
Nàng thành thành thật thậr đáp nói: “Đệ tử đến Huyền Tông Môn là vì người quen giới thiệu.”
Chung quanh có vài tiếng cười nhạo, tiếng cười không vang nhưng ánh mắt hiện lên tia mỉa mai.
Hồng Mộ sư tôn nhíu mi cười nhạt: “Đúng là người ngu ngốc.” Hắn không hề nhìn nàng, nhìn về phía Ja khoát tay áo chậm rãi nói: “Muốn học võ công thượng thừa, chăm chỉ thôi là không đủ, cần phải có tư chất trời sinh. Phải học tập tâm pháp, nếu không đủ tư chất thì học cả đời cũng không thành. Câu hỏi cuối cùng muốn hỏi các ngươi, nếu tương lai học tập không thành thì thế nào?”
Mọi người lúc đầu đều “Thành danh lập vạn “, “Làm rạng rỡ tổ tông”, căn bản chưa nghĩ tới sư tôn hỏi vấn đề này là muốn diệt uy phong của bản thân. Sau một lúc mới nhận ra vấn đề, không còn ai lên tiếng.
Đệ tử đầu tiên cắn răng một cái mà thề nói: “Đệ tử sẽ cố hết sức học tập làm vinh danh môn phái. Nếu học không thành cũng quyết không bôi nhọ uy danh Huyền Tông Môn, lấy chết tạ tội!”
Có người đã làm mẫu, mọi người đều noi theo, cúi đầu dập người cùng nói: “Đệ tử cố gắng hết sức không làm nhục sư môn!”
Tiếng gầm đánh xuống, Liên Tống chỉ cảm thấy đất trời bỗng nhiên tươi sáng.
Dáng người nàng nhỏ bé, bị các sư huynh che hết, không thấy gì ehía trước. Cho tới bây giờ mới nhìn rõ, Hồng Mộ sư tôn, còn có một, hai, ba…tám vị sư phụ ngồi ở hai bên. Các sư phụ mặc dù quần áo không giống nhau nhưng khí chất quả nhiên là bất phàm.
Nhưng nàng không có tâm trạng xem xét. Tại sao các sư huynh không nói lời nào với nàng đã đột ngột quì xuống, nháy mắt chỉ còn mình nàng đứng thẳng tắp.
Nàng đương nhiên trở thành tiêu điểm của mọi người.
Hồng Mộ sư tôn hỏi nàng: “Có phải ngươi có đáp án khác không?”
“Ta...” Hai lần liên tiếp bị sư tôn gọi tên, Liên Tống rất là sợ hãi, đem lời trong lòng nói ra: “Trước khi lên núi đệ tử đã quan sát. Núi này cao nhưng ở dưới sông nước rất dồi dào. Nếu đệ tử học không thành tài liền xuống núi đánh cá, khi đánh nhiều sẽ mở một quán cá. Sau này hàng ngày sẽ đưa cá lên hiếu kính các vị đồng môn.”
Mọi người còn chưa kịp châm biếm, nàng lại chân chất bổ sung thêm một câu: “Được không?”
Sư tôn cười mà không đáp, vài vị sư phụ mặt không thay đổi, cũng không nhìn nàng.
Cõi lòng nàng đầy thất bại, chợt có giọng cười vang lên, nói: “Rất tốt, rất tốt.”
Liên Tống theo tiếng nhìn lại, một vị sư phụ ngồi bên rrong, thân mình nhàn nhã, mặt mày mỉm cười.
Nhìn kĩ người này mặc y phục bằng lông vũ, tướng mạo tuấn tú, toàn thân mang theo sự xuất trần tao nhã. Đoán tuổi cũng chỉ mới hai mươi.
Liên Tống nghĩ, a, Huyền Tông Môn sao có sư phụ trẻ như vậy?
Vị sư ehụ này ngồi tại vị trí khuất bên sườn, mặc y phục trắng mộc mạc nên không được chú ý. Hiện nay tất cả mọi người đều nhìn hắn, hắn thản nhiên ngồi thẳng rhân mình, vạt áo theo động tác mà tỏa hương.
“Ngươi tên là gì?” Hắn ôn nhu hỏi.
“Ta gọi là Liên Tống. Liên trong núi Kỳ Liên, Tống trong tống (tiến) quân ngàn dặm.” Nàng cao giọng đáp.
“Tốt, Liên Tống, ta nhận, ngươi có bằng lòng hay không?”
Hắn tươi cười như gió xuân tháng ba.
Liên Tống mở rộng mồm, nam nhân anh tuấn này sẽ làm sư phụ của nàng?
“Nguyện ý!” Nàng vui vẻ ra mặt, nhanh đáp ứng.
Mọi người khe khẽ nói nhỏ. Liên Tống đến mười tuổi được ông trời ban cho một lễ vật – sư phụ duy nhất của cuộc đời nàng.