Ngày thứ hai, bọn họ trang bị xong, một hàng hơn trăm người khiêng cờ thổi kèn, chậm rãi chuẩn bị xuất phát.
Nhưng khi thật sự xuất phát chỉ còn năm người
Những người khác không phải lâm trận lùi bước, mà là Liên Tống bảo họ trở về. Thương Thiên Giáo gây thù khắp nơi, mang lá cờ của họ đi trên đường không phải là nói với mọi người “mau tới giết ta” sao. Sợ là bọn họ phải mở một đường máu mới có thể đến Cao Ngạo sơn.
Diêu Kim hung hăng nhéo mặt mình nói: “Vì sao ta muốn cải trang thành bà già!”
“Đỡ mất công.” Cầu Hải giả trang thành thư đồng nói thành thực.
Diêu Kim giơ chân. Nội đấu bắt đầu.
Liên Tống lắc đầu đi ở phía trước.
Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của nàng, Hiên Viên Bất thu hồi đội người danh dự hơn trăm người kia, chỉ để Ngàn Vạn Lý cải trang cho bọn họ ra ngoài, mang theo ít hành lý.
Dọc theo đường đi không ngừng nghe được rất nhiều tin đồn. Rất nhiều chuyện về Huyền Tông Môn. Sau nhiều lần đổi chủ, Huyền Tông Môn đã bị tổn thất nghiêm trọng, trừ bỏ vài vị sư tôn không còn để ý đến thế sự, trong Huyền Tông Môn không còn nhân tài nào có thể đảm đương môn phái. Các môn phái đều chú ý đến Cấp Điển Các.
Lại nói, Cấp Điển Các chẳng qua là một căn phòng chứa sách của Huyền Tông Môn, nhưng đối với giang hồ nó không thua gì bách khoa toàn thư. Huyền Tông Môn từ khi sáng lập tới nay có thời gian hơn trăm năm thu thập các điển tịch trân quý mọi nơi. Nói là sưu tập, nhưng làm sao có thể dễ dàng có được những bí tịch võ công này? Hơn một nửa là do cướp đoạt mà có. Chỉ là Huyền Tông Môn thực lực hùng hậu, khinh thường các môn phái khác trong thời gian dài, do đó vẫn không có người dám đến đòi các bí tịch võ công.
Thật vất vả mới đợi đến khi Huyền Tông Môn gặp nạn, sao bọn họ có thể buông tha cơ hội tốt thế này.
Sư phụ Liên Tống cũng vì chuyện này mà lo lắng cho Huyền Tông Môn.
Diêu Kim lại liên tục tán thưởng, nói: “Bọn họ náo loạn như vậy, chúng ta thừa dịp cứu sư phụ của ngươi. Thuận tiện…” Thuận tiện giết vài cái danh môn chính phái không vừa mắt, giải phóng sự tức giận bị nghẹn đến vài năm này.
Liên Tống không biết chủ ý này của hắn. Nàng chỉ một lòng thầm nghĩ mau đến Cao Ngạo sơn, khi dừng lại nghỉ ngơi thì cũng luyện công. Võ công trong đầu nàng rất hỗn hợp, tất cả đều tập trung một chỗ, phải mất thời gian vài ngày mới có thể ngộ ra.
Cầu Hải thấy nàng luyện công thì liên tục cảm thán: “Hậu sinh khả úy hậu sinh khả úy…”
Liên Tống không biết chính mình luyện tới trình độ nào, liền đưa ra ý muốn cùng Diêu Kim thử sức một phen. Diêu Kim bĩu môi, vẫy Lâm Thiên Hàn nói: “Ngươi chơi đùa với nha đầu kia đi, ta đi đánh một giấc.”
Trước khi đi giáo chủ đã dặn phải chăm sóc cho nha đầu kia thật tốt, mặc dù Lâm Thiên Hàn không muốn nhưng phải mang theo cây quạt đánh với Liên Tống một hồi.
Cây quạt theo hắn mười mấy năm, lần đầu tiên có người đánh bay nó ra khỏi tay hắn.
Hắn nhìn cái tay trống trơn, tròng mắt sắp rớt xuống. Tô Triều Sinh kinh ngạc chốc lát, cười nói: “Thiên Hàn, không phải võ công của ngươi lùi đi rồi chứ, ngươi rất khinh địch.”
Diêu Kim nghe nói Lâm Thiên Hàn bị đánh rớt quạt, hưng phấn lao tới, nhìn vẻ mặt xanh mét của Lâm Thiên Hàn, hắn cười đến chụp đùi.
“Ta đến đánh với ngươi.” Cầu Hải nhảy ra.
Liên Tống cùng hắn đánh một hồi, lại thắng.
Diêu Kim kinh hỉ nói: “Nha đầu đem ngươi đả bại, nếu ta đem nha đầu đả bại, không phải chứng minh ta hơn ngươi sao?”
Hắn gấp rút muốn cùng Liên Tống đánh một hồi. Tô Triều Sinh gọi hắn nói: “Cho dù muốn so, cũng đợi ngày mai. Hôm nay nàng đã đánh hai trận, sao thể lực có thể thắng ngươi được.”
Diêu Kim ngẫm lại cũng đúng. Liên Tống cảm kích nhìn Tô Triều Sinh một cái. Diêu Kim thể tráng lực cường, ra tay lại không nhẹ, nếu đánh thực không chừng nàng sẽ thất bại.
Từ sau đó, Diêu Kim chỉ cần có cơ hội là muốn cùng Liên Tống đánh nhau. Cầu Hải không còn ai đấu với hắn thì lại không quen, tìm cơ hội cũng tham gia vào. Liên Tống bị hai người thay phiên đánh lén, khiến công phu tiến bộ lên không ít.
Đi hơn nửa tháng cuối cùng cũng đến chân núi Cao Ngạo.
Những ngày gần đây liên tiếp có người lên núi gây chuyện, Huyền Tông Môn đã tăng cường người bảo vệ. Ngay cả chân núi họ cũng không thể đi lên. Liên Tống chưa kịp buồn rầu, bốn người đã bắt vài Danh đệ tử, lột quần áo của họ thay vào. Lừa người ngoài một phen, nhìn từ xa xa năm người họ rất giống đệ tử Huyền Tông Môn. Xem ra áo trắng thật là phù hợp với tất cả mọi người, ngay cả Diêu Kim cũng trở nên thư sinh hơn.
Bốn người bàn bạc một phen rồi quyết định, Lâm Thiên Hàn công phu yếu nhất ở dưới chân núi canh chừng. Diêu Kim cùng Cầu Hải ẩn nấp tiến lên Huyền Tông Môn, Tô Triều Sinh cùng Liên Tống đến địa lao cứu Kim Nhật Lãng.
Mặc dù đổi chủ, nhưng Huyền Tông Môn vẫn không thay đổi nhiều lắm, Liên Tống nhắm mắt cũng có thể đi. Nhưng địa lao nàng chưa tới bao giờ. Chỉ biết đó là nơi từng giam giữ Hiên Viên Bất. Đem sư phụ nhốt ở nơi này, hắn chắc chắn chịu không ít cực khổ.
Liên Tống nóng vội, tìm vài chỗ đều không được, nếu không phải Tô Triều Sinh cảnh giác kéo nàng trốn lên cây, suýt nữa họ đã đụng vào Đinh Chiết Nhu đang tuần tra.
Đinh Chiết Nhu là nữ tử, tuy rằng năng lực công phu không yếu, nhưng vẫn không chiếm được trọng dụng. Hiện tại Tư Phóng làm chưởng môn, lại trọng dụng đệ tử không thuộc môn hạ của mình, có chút kỳ quái.
Liên Tống kinh ngạc trong chốc lát, cũng không quản. Nàng quay đầu kêu Tô Triều Sinh chuẩn bị cùng nhảy xuống, khi cúi đầu mới phát hiện nàng vì căng thẳng mà vẫn nắm lấy tay người ta. Nàng hoảng quá thả tay ra, nói lời xin lỗi hắn.
Tô Triều Sinh hào phóng khoát tay.
Bọn họ dạo qua một vòng Huyền Tông Môn, cuối cùng cũng tìm được địa lao. Thì ra nó ở ngay dưới Vân Điện.
Đánh hôn mê đệ tử trông coi, Liên Tống rón ra rón rén đi tìm từng gian.
Địa lao tuy có ít phòng giam nhưng rất sâu, càng vào sâu càng tối, bọn họ phải dựa vào cây đuốc trên tường mà nhìn đường đi.
Ngẩng đầu không thấy nhật nguyệt luân phiên, cúi đầu không thấy cỏ hoa thay đổi, đây là một nơi khiến người ta thấy rất áp lực, sư phụ nhất định rất khó chịu.
Liên Tống thu tâm, khi tia sáng cuối cùng không còn nữa, tay của bọn họ đã đụng đến vách tường, không còn đường để đi.
Cuối cùng là một cái cửa đá, Liên Tống tìm không được cơ quan. Nàng chụp bức tường kêu to: “Sư phụ, người ở bên trong sao?”
Tô Triều Sinh giơ cây đuốc thay nàng xem chừng có người tới hay không.
Kêu ba bốn tiếng mới nghe được tiếng đáp trả mỏng manh, Liên Tống dán tai vào tường, nghe được thanh âm ôn nhuận nhưng yếu ớt của sư phụ: “Tống nhi, sao lại là ngươi…”
“Sư phụ, là đồ nhi. Đồ nhi tới cứu người.” Liên Tống vỗ mạnh vào vách tường.
Xác định được sư phụ ở bên trong, nàng lui ra sau một bước dùng hết lực toàn thân vận công thử đánh nát cửa đá. Nhưng cho dù nàng có cố gắng thế nào thì cánh cửa cũng không có sứt mẻ gì.
Giọng của Kim Nhật Lãng lại tuyền tới, rõ ràng hơn chút, hắn nói: “Tống nhi, cơ quan là khe đá dưới chân ngươi.”
Liên Tống làm theo lời sư phụ thật tìm được cơ quan. Cửa đá mở ra được một nửa nàng đã nghiêng thân mình lọt vào.
Trong phòng đá, ngăn cả một ngọn nến cũng không có. Nhưng nàng vẫn có thể thấy được tóc sư phụ rối tung, một thân toàn máu chưa khô, quần áo rách nát, tay chân bị xích sắt cột vào vách tường, cả người, cả người như đóa thủy tiên bị hái ra khỏi nước.
Nàng nâng mặt sư phụ, thật khó thở. Sao họ có thể đối với hắn như thế này! Lần đầu tiên, cảm xúc thù hận xuất hiện trong lòng nàng.
Quyết đoán chém hai kiếm vào xích sắt. Liên Tống đỡ Kim Nhật Lãng. Thân hình Kim Nhật Lãng rất nặng, ngay cả hô hấp cũng trở nên rất nhanh. Liên Tống võ công không thấp, nàng nghe ra tiếng hít thở của Kim Nhật Lãng như giống người không có nội lực. Kinh ngạc dò xét kinh mạch của hắn, nếu không phải diện mạo cùng mùi hương trên người hắn giống như trước, nàng thật hoài nghi người mà nàng cứu không phải là sư phụ
“Bọn họ phế võ công của người sao?” Liên Tống cả kinh hỏi.
Kim Nhật Lãng lắc đầu nói: “Liên tiếp trọng thương, nội lực hao tổn quá nhiều, không có việc gì. Đi mau.”
Cảm xúc hận thù kia lại nhảy lên
Kim Nhật Lãng cùng Tô Triều Sinh nhìn nhau, không có thời gian giải thích, bọn họ lập tức từ tử địch biến thành đồng bạn.
Tư Phóng sớm đã chờ ở cửa ra.
“Ngươi cho là các ngươi có thể thoát được sao?”
Liên Tống cùng Tô Triều Sinh trao đổi một cái liếc mắt. Bọn họ nhận thức không lâu, nhưng ăn ý mười phần.
Tô Triều Sinh ở trước mở đường. Dọc đường đi gặp thần giết thần, gặp phật giết phật. Liên Tống che chở sư phụ, chắn mọi người tấn công. Kim Nhật Lãng kinh ngạc. Liên Tống đánh lui ba người xong thì giải thích: “Một tháng này đồ nhi cố gắng luyện võ công, rốt cuộc cũng có chút thành tựu.”
Ánh mắt Kim Nhật Lãng phức tạp, cười gật đầu.
Huyền Tông Môn tuy người đông, nhưng không có phượng trượng Thiếu Lâm trợ giúp, Liên Tống cùng Tô Triều Sinh hợp lực đã nhanh chóng mở ra một con đường.
Ngay khi sắp nhìn thấy thắng lợi, trước cửa Huyền Tông Môn lại có thêm ba người.
Ba người kia hạc phát đồng nhan (già nhưng vẫn tráng kiện), tiên phong đạo cốt, như ba bức tượng tôn quý đứng ở cửa ra Vân Điện.
“Sư tôn...” Thanh âm Kim Nhật Lãng lại có chút tuyệt vọng.
Phàm Biến, Phàm Sinh, Phàm Diệt, ba lão thần của Huyền Tông Môn, vì năm mươi năm trước phạm phải sai lầm khiến nhiều người vô tội bị giết hại, vài chục năm nay vẫn ở trong Hư Không điện ăn năn, chưa từng rời đi nửa bước.
Nay vì Kim Nhật Lãng, lại ra khỏi Hư Không điện.
“Bọn họ là người nào?” Tô Triều Sinh hỏi.
“Ta không biết.” Liên Tống lắc đầu nói: “Nhưng ta biết, chúng ta khẳng định đánh không lại.”
“Làm sao bây giờ?”
“Lại đánh!”
Liên Tống, Tô Triều Sinh, Diêu Kim cùng Cầu Hải, bốn người cùng nhau xông lên.
Ba vị sư tôn bất động như núi, lấy chưởng tiếp chưởng. Sau ba chiêu, bốn người liên tiếp bị đánh bay ra. Quả nhiên là đánh không lại.
Thanh âm đắc ý của Tư Phóng truyền đến: “Các ngươi buông tay chịu trói đi. Không cần chống cự vô ích.”
Liên Tống thật muốn tát một cái lên mặt Tư Phóng. Có ý tưởng này, nàng sợ run một chút. Trước kia nàng chưa bao giờ như vậy…
Bốn người lui đến bảo vệ bên người Kim Nhật Lãng, suy nghĩ đối sách.
Kim Nhật Lãng nhẹ giọng nói: “Công lực của ba người họ sâu không lường được. Năm đó ở trước mặt Thái Sư tổ họ đã thề, làm thì phải làm đến nơi đến chốn, do đó họ không biết dùng khinh công. Các ngươi tận lực hướng những chỗ cao mà bay qua, có thể bay qua khỏi người họ thì thoát.”
“Sư phụ, ngươi bị thương, như vậy rất khó!” Liên Tống nói.
Kim Nhật Lãng trầm mặc một lát. Kỳ thật, khi cứu nàng đến rừng cây lúc đó, hắn đã phát hiện nội lực của mình đang chậm rãi tiêu tan. Nếu chỉ là vì bị thương thì không thể thế này, nhưng hắn không tìm ra nguyên nhân. Nay hắn đã thành phế nhân, không bao giờ có thể làm sư phụ bảo vệ nàng như trước kia nữa.
Nhưng hắn không nghĩ để nàng biết, hắn muốn giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng của mình.
Kim Nhật Lãng nói: “Ta dùng khinh công không thành vấn đề. Như thế này đi, ta đếm tới ba, chúng ta cùng nhau hành động.”
Sau khi quyết định. Bốn người nhanh chóng tản ra. Kim Nhật Lãng đếm: “Một, hai... ba!”
Khi đếm tới ba, có bóng người xẹt qua bên cạnh hắn. Hắn cúi mắt xuống, bỗng nhiên, cánh tay và chân đều được nhắc lên.
“Tống nhi?!”
Liên Tống kéo cánh tay hắn cố sức mang hắn bay lên.
Sức nặng của hai người, Liên Tống không thể bay cao như bình thường được.
Bọn họ đã chậm một bước, mọi người sớm đã tiến tới. Ba vị sư tôn lấy dây xích sắt ra khỏi tay, đánh lên trên trời. Bụng Liên Tống bị trúng một kích, rơi thẳng xuống. Đang lúc chỉ mành treo chuông, Tô Triều Sinh dùng khinh công cuốn lấy hai người kéo lại.
Mọi người đuổi tới ngoài cửa. Bọn họ liều mạng chạy. Phàm Biến nhìn sau lưng họ, sau đó bắn xích sắt từ trong tay ra. Xích sắt nhằm hướng Diêu Kim, Cầu Hải nhìn thấy nó bay tới, hắn không kịp thông báo, đem Diêu Kim đẩy ra.
Xích sắt nhắm thẳng vào ngực Cầu Hải.
“Cầu lão quái!” Diêu Kim nắm lấy vạt áo của Cầu Hải, cõng hắn lên lưng vội vàng chạy trốn.
Chạy mãi đến chỗ Lâm Thiên Hàn, phía sau vẫn có người đuổi theo. Tô Triều Sinh hét lên với Lâm Thiên Hàn: “Chạy!”
Lâm Thiên Hàn xoay người, nắm chặt lấy Kim Nhật Lãng cùng Liên Tống chạy chậm nhất.
Một đường chạy hết sức, cuối cùng họ gục trên một chiếc thuyền nhỏ đã chuẩn bị từ trước.
Trước khi lên núi họ đã có chuẩn bị sớm, để lại ở bờ biển một con thuyền. Vạn nhất bị người ta đuổi giết, bọn họ còn có đường lui.
Mọi việc nghĩ nhiều bước thì luôn có ích.
Diêu Kim ngã nhào vào trên sàn thuyền, miệng thở hồng học, nói đứt quãng: “May quá, may quá…”
Nhưng trong đầu lại hiện lên một cái tên, hắn ngồi dậy đi đến bên cạnh Cầu Hải.
“Lão Cầu! Ngươi...”
Máu như suối từ bên miệng Cầu Hải chảy ra, Diêu Kim một chữ cũng không nói nên lời.
Những người khác cũng chạy lại, thấy dáng vẻ của Cầu Hải thì không nói được gì.
Bản thân Cầu Hải chỉ nở một nụ cười, chảy quá nhiều máu ở yết hầu khiến lời hắn nói ra có chút khó nghe: “Trận chiến hôm nay…Thật kích thích…Tốt a…”
“Lão Cầu...” Diêu Kim rơi lệ nam nhi.
Cầu Hải nhìn về phía hắn, sau đó đôi mắt vô thần nhìn trên mặt những người khác, cuối cùng dừng lại ở Kim Nhật Lãng. Hắn run run bắt lấy tay của Kim Nhật Lãng, một hơi cuối cùng thoát ra, hỏi: “Ngươi nói cho ta biết, ở Cấp Điển Các…trên Thái Huyền Kinh kia, là Thiên…Địa Huyền Hoàng, hay là Thiên…Huyền Địa Hoàng…”
Kim Nhật Lãng bắt lấy tay hắn, trịnh trọng nói: “Là Thiên Huyền Địa Hoàng.”
“Ha ha, ha...” Cầu Hải nhìn trời cười to ba tiếng, trừng mắt, không còn thở nữa.
“Lão Cầu a, lão Cầu, ta không bao giờ cãi với ngươi nữa, ngươi đừng chết a, lão Cầu...” Diêu Kim khóc giống như đứa nhỏ.
Liên Tống lau nước mắt. Kim Nhật Lãng nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay của nàng đang đặt trên sàn tàu.