Cùng Thanh Mai Trúc Mã Chơi Trò Yêu Đương

Chương 9



"Chiếc máy tính này rất an toàn, sao dữ liệu lại bị mất được chứ?"

"Chắc là do vốn dĩ chưa nhập xong, sợ bị mọi người phát hiện, nên mới nói dối là dữ liệu bị mất thôi."

Lần này, cuối cùng tôi cũng không nhịn được nữa. 

"Dữ liệu em đã nhập xong hết rồi, mọi người có bằng chứng gì mà nói em lừa gạt mọi người?"

Một cô nàng lập tức phản bác: "Vậy em có bằng chứng gì chứng minh em đã nhập xong?"

Đúng vậy, không có.

Hôm đó là tôi rời khỏi văn phòng cuối cùng, camera ở cửa cả đêm hôm đó không quay được ai khác.

"Ôi, mọi người cũng đừng trách em gái nhỏ làm gì." Một nam sinh tên Lâm Lập đi tới, cười híp mắt nói, "Có lẽ người ta chỉ là đơn thuần không biết dùng máy tính thôi mà..."

"Lâm Lập..." Tô Ánh nhíu mày, "Những dữ liệu này..."

"Em sẽ nhập lại." Tôi nói. 

Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn tôi, một lúc sau, một nữ sinh nhún vai. 

"Vậy thì tốt quá, nhưng mà em biết đấy, ngày mai chúng ta phải làm mô hình rồi, em cố gắng lên nhé."

28.

Tối hôm đó, Tô Ánh chủ động ở lại cùng tôi.

"Đại học chính là có đủ loại người." Anh ấy vừa xem máy tính vừa nói, "Bọn họ đã dùng một phần dữ liệu trước đó để suy luận sơ bộ ra một mô hình, vốn tưởng rằng chỉ cần thêm một tháng nữa là dự án này có thể kết thúc, đột nhiên nghe nói dữ liệu bị mất, có hơi lo lắng sốt ruột."

"Không sao đâu đàn anh. Anh luôn đứng về phía em, cũng nguyện ý tin tưởng em, em rất cảm ơn anh."

"Em nói gì vậy, đương nhiên anh tin tưởng em rồi."

Hai người phân chia nhau sắp xếp dữ liệu, lại qua một lúc, Tô Ánh đột nhiên lên tiếng: "Đồng Uyển..."

"Đàn anh." Tôi cũng ngẩng đầu lên, "Anh có phát hiện ra, dữ liệu có gì đó không đúng không?"

Anh ấy sững người. 

"Dữ liệu? Sao lại không đúng?"

"Những dữ liệu này... không giống như được thu thập, mà giống như... là do người ta tạo ra."

"Em đang nói gì vậy?" Tô Ánh khó hiểu. 

"Những dữ liệu này chẳng phải là do mọi người chia nhau đi phát phiếu khảo sát sao? Đương nhiên là thu thập được rồi."

Tôi lắc đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cung-thanh-mai-truc-ma-choi-tro-yeu-duong/chuong-27-28.html.]

Nếu nói lần đầu tiên sắp xếp dữ liệu, là vì tôi nôn nóng và không hiểu nên mới không thể nhìn ra vấn đề của những dữ liệu gốc này, vậy thì lần sắp xếp thứ hai này, lại vừa vặn để tôi phát hiện ra vấn đề.

"Gần đây, để có thể nhanh chóng hòa nhập vào nhóm dự án, em đã xem rất nhiều mô hình tình huống tương tự, hôm nay mô hình mà bọn họ suy luận sơ bộ, rất giống với một mô hình tình huống thương mại năm ngoái của Z Đại mà tôi đã xem."

"Cái đó à..." Tô Ánh cười cười.

"Có một số thứ em vẫn chưa học, nếu là nghiên cứu về cùng một thứ, vậy thì khả năng mô hình giống nhau đương nhiên sẽ rất cao."

"Dữ liệu gốc cũng vậy sao?"

"Cái gì?"

Tôi mở phần phụ trợ của bảng câu hỏi điều tra trên máy tính.

"Những bảng câu hỏi điện tử này, đại khái đều tập trung trả lời trong khoảng thời gian nhất định, trước sau chênh lệch không quá 1 phút, hơn nữa địa chỉ IP của những khoảng thời gian liền kề đều giống nhau."

"Còn phiếu khảo sát giấy, tuy rằng đã xáo trộn thứ tự, nhưng nếu tìm kiếm kỹ càng, vẫn có thể tìm thấy rất nhiều phiếu khảo sát có nét chữ giống hệt nhau."

Không còn nghi ngờ gì nữa, những bảng câu hỏi này, đều là vì để phù hợp với kết quả mô hình đã biết, mà cố tình tạo ra.

Trong không khí yên tĩnh, hai người đều không ai lên tiếng.

"Nếu dữ liệu gốc đã là giả, vậy thì ý nghĩa tồn tại của dự án này là gì?" Tôi khẽ hỏi.

Tô Ánh im lặng một lúc. 

"Vì điểm cộng."

"Cái gì?"

[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Anh ấy bước tới, thở dài. 

"Đồng Uyển, em có biết tại sao trường học lại đưa những dự án nhỏ này cho sinh viên năm nhất năm hai chúng ta làm không?"

Tôi lắc đầu.

"Bởi vì, đây vốn dĩ là những dự án không đáng để làm."

"Dù là nhà trường, hay là giáo sư, đều không ai kỳ vọng chúng ta sẽ làm ra được thứ gì." Anh ấy dừng một chút. "Điều chúng ta cần làm, chính là cho bọn họ một kết quả, có được điểm cộng, sau đó dự án này sẽ bị vứt vào một góc trong tủ hồ sơ, không còn ai xem nữa, chỉ vậy mà thôi."

"Vì vậy... chúng ta vì điểm cộng, mà phải làm giả, phải đạo văn sao?"

"Đây là cách tốt nhất để tiết kiệm thời gian."

Đột nhiên tôi hiểu ra. 

Tô Ánh, anh ấy biết. 

Anh ấy biết dữ liệu là giả, mô hình là đạo văn, anh ấy vẫn luôn biết. 

"Nhưng em không cho rằng làm như vậy là đúng." Tôi nhìn anh ấy với vẻ khó tin.

"Làm chuyện có lợi cho mình, chẳng lẽ là sai sao?" Anh ấy bước đến gần, nhẹ giọng nói. "Đại học vốn dĩ chính là một xã hội thu nhỏ, em có biết có bao nhiêu người vì điểm cộng mà bất chấp thủ đoạn hay không? Em có biết, là một sinh viên năm nhất, nếu em có được điểm cộng này, em có thể bỏ xa đối thủ cạnh tranh bao nhiêu bước trên con đường phía trước hay không?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.