Cùng Thuyền Chung Gối

Chương 41-2: Trung thu đoàn viên (9)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Diệp Thánh Phi đã sớm biết rằng Hà Thanh Huy không phải là người tầm thường, anh ta không những nghe từ miệng Vương Tâm Du rất nhiều sự tích của Hà Thanh Huy, mà khi trở về còn nghe được những việc phát sinh gần đây của bất động sản Bách Niên, biết chuyện Bách Niên nhận được hạng mục cải tạo Nguyệt Đàn, còn có đuổi được Viên Minh Tuấn, vai trò của Hà Thanh Huy ở đó tác dụng cực kỳ quan trọng. Lúc này nếu anh đã đứng ở đây nói ra những lời như vậy thì đương nhiên Diệp Thánh Phi không dám mang tâm lý may mắn, hiểu rõ Hà Thanh Huy tất nhiên đã biết hết chuyện anh ta đã làm ở Tứ Xuyên, thay vì chờ Hà Thanh Huy nói ra thì không bằng chính mình chủ động nói cho Hà Tâm Vũ biết.

Diệp Thánh Phi đứng ở trước mặt Hà Tâm Vũ, cúi đầu nói: "Hà tiên sinh, việc sạt lở đất ở Tứ Xuyên là do tôi cố ý tìm người gây ra."

Hà Thanh Huy kinh ngạc, không ngờ Diệp Thánh Phi lại chủ động nói ra, lúc này anh mới phát hiện trình độ giảo hoạt của Diệp Thánh Phi vượt xa khả năng tưởng tượng của anh.

Hà Tâm Vũ đột nhiên đứng lên, lớn tiếng: "Cái gì?"

Diệp Thánh Phi vội vàng nói: "Xin lỗi, Hà tiên sinh. Tôi đồng chấp nhận bất kỳ sự trừng phạt nào."

Hà Tâm Vũ nhìn anh ta mấy giây lại đột nhiên ngồi xuống, nhìn Hà Thanh Huy: "Chuyện anh muốn nói là chuyện này sao?"

Hà Thanh Huy: "Đúng."

Hà Tâm Vũ cười: "Anh nói cho tôi biết chuyện này là muốn tôi đá Diệp Thánh Phi đi? Cậu ta đã chọc gì tới anh sao? Cho dù tôi muốn đá cậu ta đi thì bây giờ đối với anh mà nói cũng không phải là thời cơ tốt đâu."

Hà Thanh Huy không nói gì.

Hà Tâm Vũ nói tiếp: "À, tôi biết rồi, nghe nói Vương Tâm Du tự sát? Cho nên anh đem hết tất cả lỗi lầm đổ hết lên đầu Diệp Thánh Phi, muốn cho cậu ta trả giá đắt. Giống như trước đây mẹ anh tự sát, anh cũng đem hết tất cả lỗi lầm ném lên người tôi. Tôi nói có đúng không?"

Diệp Thánh Phi quay đầu nhìn Hà Thanh Huy, thấy vẻ mặt anh cố chấp mà căm hận. Lời của Hà Tâm Vũ đã nhắc nhở Diệp Thánh Phi, anh ta lúc này mới ý thức được, vốn dĩ Hà Thanh Huy cũng không biết người Vương Tâm Du thích chính là mình. Cô ấy thích Hà Thanh Huy gần mười năm trời thế mà Hà Thanh Huy lại không biết! Đây là người đàn ông vô tình đến cỡ nào, lại còn dám xuất hiện với bộ mặt chính nghĩa nữa chứ. Anh ta càng đau lòng thay Vương Tâm Du hơn.

Hà Thanh Huy nghe Hà Tâm Vũ có thể tuỳ tiện nhắc tới sự việc đau thương trong lòng anh thì toàn thân liền run rẩy, nắm tay lại thật chặt. Hà Thanh Huy hiểu rất rõ Hà Tâm Vũ, biết chắc ông ta sẽ không tha cho Diệp Thánh Phi. Anh không muốn tiếp tục ở lại nơi làm anh khó chịu chịu thêm nữa liền xoay người rời đi.

Hà Tâm Vũ quát lớn tiếng: "Đứng lại! Hà Thanh Huy, tôi cho anh biết, trên thế giới này không một ai phải có trách nhiệm cả đời với người nào hết. Cho dù là mẹ anh, hay là Vương Tâm Du, đều là do chính họ tính cách quá nhu nhược, quen ỷ lại vào người khác, chẳng thể trách người khác được. Anh không nên lúc nào cũng bày ra bộ dạng muốn vì người khác lấy lại công bằng, anh là con trai của tôi, nếu như tôi là một tên khốn kiếp thì anh cũng không khá hơn chút nào đâu."

Trước mắt Hà Thanh Huy lập tức hiện lên dáng vẻ dịu dàng ân cần của mẹ, cảm thấy trong lòng vô cùng hận, anh xoay người, cách một cái bàn khom lưng xuống kéo lấy cổ áo của Hà Tâm Vũ. Mấy người bên cạnh đều xông lên kéo anh ra, Hà Tâm Vũ lại xua tay, cổ áo của ông ta bị Hà Thanh Huy siết chặt, hai cha con mặt đối mặt, kề sát nhau, Hà Tâm Vũ cười nhạo nhìn vào ánh mắt của con trai: "Chắc anh đã mơ về ngày này từ rất lâu rồi phải không? Đánh cho tôi một trận nhừ tử? Nhưng tôi cho anh biết, hơn mười năm trước anh đánh không lại tôi, hiện tại anh cũng sẽ không đánh lại đâu. Tôi vung tay lên, hôm nay, ở nơi này người phải chịu khổ chính là anh. Thanh Huy, chừng nào thì anh mới có thể nhận thức được sự thật đây, tôi là bố của anh, khi anh được sinh ra thì tôi đã mạnh hơn anh gấp nhiều lần rồi. Ngoại trừ tuân theo tôi, anh không còn con đường khác để đi."

Hà Thanh Huy đối diện với bố của mình, hai mắt chợt đỏ bừng, hàm răng cắn chặt vào nhau, quai hàm cứng ngắc run rẩy, nỗi căm hận trong lòng suýt nữa hủy hoại anh, không thể nói được câu gì.

Mấy người bên cạnh khuyên bảo: "Thanh Huy, mau buông ra! Ông ấy là bố của cậu."

Hà Thanh Huy không nhúc nhích, Hà Tâm Vũ cũng không động đậy, hai người giằng co, trong phòng không khí ngột ngạt như muốn nổ tung, không người nào dám nói năng gì nữa.

Cuối cùng qua thật lâu sau, Hà Thanh Huy đột nhiên buông tay ra, bất ngờ Hà Tâm Vũ không kịp đề phòng suýt chút nữa té lên trên bàn, may mà người ở bên cạnh nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy ông ta.

Hà Thanh Huy đứng thẳng người lên, cúi đầu chỉnh sửa lại ống tay áo của mình, từ từ để cho thân thể thả lỏng. Khi ngẩng đầu lên, vẻ mặt đã bình tĩnh trở lại, anh nhìn Hà Tâm Vũ lạnh lùng nói: "Ông là bố tôi, không sai, nhưng ông rồi cũng sẽ già đi, rồi cũng sẽ chết. Tôi chờ." Nói xong xoay người đi ra ngoài.

Một câu nói của anh nhanh chóng làm sắc mặt của Hà Tâm Vũ trắng bệch, tuy rằng cơ thể ông ta so với người bình thường tráng kiện hơn, ngoài ra còn có một khối tài sản rất lớn, nhưng đứa con trai của ông ở ngay trước mặt ông nói: "Ông sẽ chết!" Toàn thân ông ta liền giận run, trơ mắt nhìn Hà Thanh Huy mở cửa, nghênh ngang bước đi, ông ta như một ngọn lửa không có chỗ lan ra, ngẩng đầu nhìn Diệp Thánh Phi, đi tới trước mặt anh ta, đạp cho anh ta một cú ngã xuống đất, căm ghét nói: "Thông minh. Để cứu tôi, ai ngờ lại sử dụng phương thức này!" Vừa nói vừa đá vào bụng Diệp Thánh Phi.

Diệp Thánh Phi quỳ trên mặt đất, mím chặt môi, anh ta biết cơ thể mình chịu đựng giỏi hơn người bình thường. Chỉ cần anh ta chịu đựng qua ngày hôm nay thì cho dù là Hà Thanh Huy hay là Hà Tâm Vũ, một ngày nào đó, anh ta sẽ đem tất cả bọn họ giẫm nát dưới chân.

Hà Tâm Vũ thấy anh ta không biện hộ, cũng không né tránh thì cơn tức giận giảm đi không ít. Quay lại ngồi trên ghế salon, nhìn Diệp Thánh Phi: "Cậu còn gạt tôi chuyện gì nữa?"

Diệp Thánh Phi lắc đầu: "Không có!"

"Cậu có thù với bất động sản Bách Niên phải không? Tại sao lại cứu tôi?"

"Tôi với Bách Niên không có thù gì cả. Tôi ở nơi này là bởi vì ngài đã thu nhận tôi. Tôi chỉ là một nhân vật nhỏ bé, cần nhất chính là một cơ hội, cho dù là cơ hội gì đi chăng nữa."

Hà Tâm Vũ cười to: "Đây mới là những lời một người đàn ông phải nói. Không giống với đứa con khốn nạn của tôi, cả ngày chỉ nhớ đến tình tình ái ái."

Trong lòng Diệp Thánh Phi liền buông lỏng, không ngờ lại qua cửa dễ dàng như vậy.

***

Hôm nay trời mưa lớn, đến buổi tối mưa cũng không ngừng, trong không khí có cảm giác mát lạnh, là mùa thu sắp tới.

Viên Minh Nguyệt làm xong công việc ở công ty khi về đến nhà trời đã sắp khuya, nóc nhàđã được đóng lại, trong nhà tối đen, chỉ có Trương Tỷ ở trong bếp nên đèn sáng. Cô đứng ở cửa thay giày, hỏi Trương Tỷ: "Thanh Huy chưa về sao?"

(* Cái phần được đóng lại là lỗ hổng ở giữa nhà của tứ hợp viện)

Trương Tỷ: "Hôm nay tiên sinh đi về thì liền đến gian phòng phía đông, bây giờ còn chưa đi ra."

Viên Minh Nguyệt kinh ngạc, gian phòng phía đông không phải là cho tới nay cũng không được mở ra sao. Cô mở đèn ở hành lang lên, ánh sáng lờ mờ chiếu sáng dọc theo hành lang, đi tới phòng khách nối với gian phòng phía đông, quả nhiên là thấy cánh cửa gỗ đã mở ra. Cô đi qua cánh cửa gỗ, đi vào trong dọc theo hành lang, đến trước cửa của phòng chính, cửa cũng đã mở, bên trong cũng tối như mực. Cô muốn bật đèn nhưng không tìm thấy công tắc ở đâu. Đành phải dựa vào chút ánh sáng ngoài hành lang để đi vào bên trong. Bố cục ở đây giống với gian phòng phía tây, cô thấy cửa ở hai bên gian phòng đều đóng, Hà Thanh Huy chắc là đang ở trên lầu. Cô lại mò mẫm đi lên lầu, tay cầm ở cầu thang vừa trơn vừa trợt, khá là sạch sẽ.

Lên trên lầu, thông qua hành lang bên ngoài thấy cửa phòng được mở rộng ra, ánh đèn dưới lầu chiếu không tới trên này, bên trong không nhìn thấy gì cả, cô mò mẫm ở trên tường rốt cuộc cũng tìm được công tắc, nhấn một cái tất cả đèn ở hành lang đều sáng lên. Lần này thì cô nhìn thấy rất rõ, Hà Thanh Huy đang ngồi ở trên ghế gỗ căn phòng phía bên trái, thân thể cứng đờ, không nhìn rõ vẻ mặt, không biết đã ngồi ở đây bao lâu rồi. Những vật dụng trong phòng đều được phủ lên một tấm vải trắng, chỉ có cái ghế Hà Thanh Huy đang ngồi là không bị phủ lại, có một tấm vải trắng rớt ở bên cạnh.

Viên Minh Nguyệt đoán chắc là bởi vì chuyện của Vương Tâm Du nên anh lại nghĩ đến mẹ của mình, cô đi tới bên cạnh anh ngồi xổm xuống, nắm lấy tay anh khẽ gọi: "Thanh Huy."

Hà Thanh Huy không nhúc nhích, chỉ nói: "Em về rồi à? Ăn cơm tối chưa?"

Viên Minh Nguyệt kéo đôi bàn tay lạnh lẽo của anh áp lên má mình: "Em ăn rồi. Nhưng anh còn chưa ăn, tay sao lạnh thế này!"

Hà Thanh Huy kéo cô từ dưới đất lên, chừa một khoảng trống trên ghế cho cô ngồi xuống, sau đó ôm chặt lấy cô, khe khẽ gọi: "Minh Nguyệt, Minh Nguyệt."

Giọng nói của anh yếu ớt mà thương cảm, Viên Minh Nguyệt thấy cực kỳ khó chịu, hiểu rằng nhất định là anh đang nhớ tới rất nhiều chuyện cũ không vui. Cô nghẹn ngào, mũi chua xót, ôm lại anh: "Em ở đây."

Hà Thanh Huy đặt cằm lên đầu vai của cô, một lúc sau mới nói: "Minh Nguyệt, mẹ anh cũng là tự sát."

Đương nhiên Viên Minh Nguyệt đã sớm nghe Hà Tâm Vũ nói qua, nhưng cô không nói gì, chỉ ôm anh thật chặt, cố gắng dùng cơ thể của mình giúp anh bớt thấy lạnh lẽo.

Hà Thanh Huy tiếp tục nói: "Mẹ là người Tô Châu, gia đình là phần tử trí thức, sau lên đại học rồi giảng dạy ở Thượng Hải. Khi đó Hà Tâm Vũ không có một xu dính túi, chỉ là một nhà kinh doanh ở Bắc Kinh, trong một lần vô tình đến Thượng Hải chạy hàng thì quen biết mẹ, rồi theo đuổi mẹ rất quyết liệt. Rất nhanh mẹ đã thích ông ta, bỏ lại cha mẹ của mẹ, theo ông ta tới Bắc Kinh."

"Khi họ kết hôn thì sống trong tạp viện của Hà gia, bà ấy vừa giúp ông ta chăm sóc cha mẹ bệnh nặng, vừa muốn đi làm kiếm tiền sinh hoạt. Cho dù điều kiện sống nghèo nàn, công việc hằng ngày rất nặng nhọc nhưng bà ấy vẫn làm được, không hề oán hận."

"Sau đó bọn họ có anh, Hà Tâm Vũ đột nhiên phát đạt rất nhanh, Hà Tâm Vũ cho rằng là anh mang đến vận may cho ông ta. Vì vậy muốn cảm ơn mẹ đã sinh ra anh liền mua số 17 Nguyệt Đàn. Thế nhưng khi đó ông ta không thể về nhà bởi vì phải lo làm ăn buôn bán, nhất là bởi vì ông ta có những người phụ nữ khác ở bên ngoài. Mà mỗi lần ông ta về nhà là mẹ rất nhẹ nhàng, không ầm ĩ không làm khó, đối với ông ta hỏi han ân cần, giúp ông ta chuẩn bị quần áo và đồ dùng hàng ngày."

"Khi anh đã hiểu chuyện một chút thì chỉ biết là mẹ không vui. Nhưng vẫn đối rất tốt với ông bà nội của anh cho đến khi bọn họ qua đời. Mẹ là một người mẹ rất hiền hậu, mỗi ngày đưa anh đi học, chuẩn bị cho anh các món ăn ngon, chỉ dạy cho anh làm bài tập, trước khi đi ngủ thì kể chuyện cho anh nghe, chưa bao giờ ở trước mặt anh nói xấu Hà Tâm Vũ. Khi đó anh muốn chọc cho mẹ vui vẻ, nhưng chỉ vô dụng. Chỉ khi bà ấy thấy Hà Tâm Vũ thì trên mặt mới lộ ra dáng vẻ tươi cười cuốn hút. Hà Tâm Vũ chỉ biết cho mẹ tiền, đối với tiền thì ông ta luôn hào phóng, nhưng không biết cái mẹ muốn không phải là tiền."

"Cuối cùng một ngày kia, là ngày kỷ niệm 15 năm kết hôn của mẹ và Hà Tâm Vũ..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.