Cùng Thuyền Chung Gối

Chương 46: Đồng sàng dị mộng (4)



Ngày hôm sau, Thành Phát và Bách Niên bắt đầu mở hội nghị về dự án Thạch Lão Nhân ở Thanh Đảo, thảo luận về vấn đề khoản tiền vốn đầu tiên. Diệp Thánh Phi đến trước khi hội nghị bắt đầu, anh ta không gõ cửa mà trực tiếp đi vào phòng làm việc của Viên Minh Nguyệt, cô vừa nhìn thấy anh ta liền cau mày: "Hội nghị sau một tiếng nữa mới bắt đầu, bây giờ anh tới đây làm gì?"

Diệp Thánh Phi nở nụ cười vui vẻ: "Anh nghe nói Bách Niên khủng hoảng về tài chính? Tới sớm một chút xem thử bây giờ các người rối bời thành cái dạng gì rồi."

Viên Minh Nguyệt: "Khủng hoảng tài chính gì cơ? Tôi chưa nghe thấy bao giờ! Anh có được thông tin này ở đâu?"

Diệp Thánh Phi nhìn vẻ mặt đầy hốt hoảng của cô thì bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác rất thỏa mãn. Từ khi trở về gặp lại cô đến nay, cô luôn mang theo vẻ mặt tràn đầy tự tin, bộ dạng bây giờ thật là hiếm thấy. Anh ta dựa vào kệ sách bên cạnh, nhàn hạ thoải mái nhìn cô: "Lý Xuân Lâm nói với anh. Em mới vừa cãi nhau với anh ta phải không? Anh ta nói hết chuyện lộn xộn của Bách Niên cho anh nghe. Mới đầu anh còn tưởng rằng muốn đánh đổ bọn em thì phải tốn rất nhiều công sức, nhưng bây giờ phát hiện ra chuyện này rất dễ dàng."

Viên Minh Nguyệt đột nhiên đứng lên: "Diệp Thánh Phi, Bách Niên không có bạc đãi anh, trước đây anh lấy đi năm trăm vạn chúng tôi không truy cứu nữa, tại sao anh phải làm như vậy hả?"

Diệp Thánh Phi bất thình lình đấm một cái vào giá sách, lạnh lùng nói: "Con mẹ nó, lần nào cũng nói đến chuyện năm trăm vạn, tôi bán mạng cho Bách Niên lâu như vậy chẳng lẽ không đáng nhận được số tiền đó sao?"

Viên Minh Nguyệt nhìn anh ta: "Diệp Thánh Phi, rốt cuộc anh muốn thế nào?"

Diệp Thánh Phi đi tới trước bàn nhìn Viên Minh Nguyệt: "Vào hội nghị chiều nay, Thành Phát sẽ tuyên bố không tiếp tục bỏ vốn vào hạng mục Thanh Đảo nữa. Em nghĩ lại xem, Bách Niên đã rơi vào tình trạng khủng hoảng tài chính, lại thêm việc này nữa, tiếp theo sẽ như thế nào đây?"

Sắc mặt Viên Minh Nguyệt thoáng trắng bệch: "Cái gì? Nhưng mà chúng đã ta ký hợp đồng, nếu như các anh rút vốn về thì phải chịu trách nhiệm trước pháp luật!"

Diệp Thánh Phi nghĩ cô vẫn còn ngây thơ lắm: "Bọn em vẫn có thể kiện Thành Phát, chúng tôi không ngại theo vụ kiện này vài năm đâu."

Viên Minh Nguyệt ngã ngồi trên ghế, không nói nên lời.

Diệp Thánh Phi tiến đến gần cô, hai tay chống ở hai bên ghế, cúi người nhìn cô, bày ra vẻ mặt cười như không cười mà Viên Minh Nguyệt vô cùng ghét: "Hà tiên sinh kêu anh chuyển lời với em, nếu như trước kia em đồng ý điều kiện của ông ấy thì bây giờ sẽ chẳng phát sinh ra chuyện này."

Viên Minh Nguyệt bật dậy đẩy anh ta ra: "Các người cảm thấy uy hiếp người khác như vậy rất thú vị sao?"

Diệp Thánh Phi đứng thẳng dậy: "Anh thật tò mò, rốt cuộc là Hà Tâm Vũ muốn em đồng ý làm chuyện gì cho ông ta? Không phải là sinh cho ông ta một đứa cháu trai đấy chứ!" Anh ta vừa giễu cợt vừa cười lớn.

Viên Minh Nguyệt không nói gì, cô biết bây giờ càng ít nói thì càng ít bị lộ sơ hở.

Diệp Thánh Phi lại cúi đầu suy nghĩ một lát rồi ngẩng đầu cười: "Anh biết rồi, hẳn là để em khuyên Hà Thanh Huy đừng đối đầu với ông ta nữa, thật là tuyệt vời nếu như anh ta trở thành một đứa con trai ngoan phải không?"

Viên Minh Nguyệt tiếp lời: "Diệp Thánh Phi, anh chỉ là một con cờ của Hà Tâm Vũ mà thôi, tôi không biết anh đứng ở đây mà đắc ý cái gì chứ!"

Lòng Diệp Thánh Phi chùng xuống, dĩ nhiên là bởi vì bị cô nói trúng, nhưng anh ta tự nói với bản thân mình, anh ta sẽ không là một con cờ vĩnh viễn. Trên mặt anh ta duy trì nụ cười không thay đổi: "Minh Nguyệt, bởi vì anh hận em. Trước kia anh yêu em nhưng bây giờ lại rất hận em. Hận em đến nổi muốn Bách Niên sụp đổ, muốn đẩy em vào bước đường cùng. Cho dù là làm một con cờ anh cũng không ngại."

Viên Minh Nguyệt tức giận, chỉ ra cửa nói: "Diệp Thánh Phi, anh cút đi cho tôi!"

Mặc dù cô lớn tiếng như vậy nhưng Diệp Thánh Phi lại nghe được một loại cảm giác vô lực, anh ta rất hài lòng, vẻ mặt của anh ta không bị ảnh hưởng chút nào bởi động tác của cô, sửa lại cà vạt, cười với Viên Minh Nguyệt: "Lát nữa gặp!"

Đến giờ bắt đầu hội nghị, ở trong phòng họp, nhân viên của hai bên bắt đầu công việc theo đúng tiến độ, Diệp Thánh Phi không chờ nổi liền tuyên bố thắng lợi của mình, anh ta ngồi đối diện với Viên Minh Nguyệt: "Thành Phát quyết định dừng đầu tư hạng mục Thạch Lão Nhân ở bờ biển Thanh Đảo!"

Tất cả nhân viên bên phía Bách Niên sững sốt, phía bên Thành Phát cũng bối rối hỏi nhau, trước đó bọn họ cũng không biết cái quyết định này.

Viên Minh Nguyệt nhìn Diệp Thánh Phi hỏi: "Anh chắc chứ?"

Diệp Thánh Phi đã đứng lên, hướng về phía những người mà anh ta dẫn tới, nói: "Chúng ta đi."

Nhân viên bên phía Bách Niên mãi đến khi thấy những người kia đi ra khỏi phòng họp mới phản ứng lại được, rối rít kêu la: "Chuyện này là thế nào?"

Phản ứng mạnh mẽ nhất là Mã Quang Viễn ở bộ phận kỹ thuật: "Tại sao lại như vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Bây giờ công trình đã bắt đầu xây dựng, bọn họ không đầu tư nữa thì chúng ta biết làm thế nào?"

Bỗng nhiên Viên Minh Nguyệt có một loại cảm giác quái dị, mặc dù cô biết mình đang diễn trò nhưng mà nhìn dáng vẻ của Diệp Thánh Phi không giống như là làm thật. Nhưng loại cảm giác này chỉ tồn tại trong nháy mắt, cô không kịp ngẫm nghĩ, đứng lên nói với mọi người trong phòng họp: "Mọi người đừng hoảng hốt, tôi sẽ nghĩ cách giải quyết!"

Nhưng mọi người hoài nghi nhìn cô, họ không cảm thấy cô sẽ nghĩ ra cách gì được, gần đây đang lan truyền tin đồn về khủng hoảng tài chính của công ty, bây giờ lại xuất hiện chuyện này. Rất nhiều người trong lòng đã thầm tính toán nhảy việc.

***

Những chuyện như vầy thì không gạt được ai, tất cả thành viên hội đồng quản trị đều tức giận, nhao nhao yêu cầu tổ chức khẩn cấp họp hội đồng quản trị. Bởi vì thân thể Viên Khánh Niên không khỏe nên vẫn ở nhà nghỉ ngơi, rất ít khi tới công ty. Khi nghe được thông tin này, thiếu chút nữa là té từ trên cầu thang nhà mình xuống. Ông ta vội vội vàng vàng gọi Trần Hiểu Vân lấy quần áo cho ông ta thay để đến công ty. Lúc thay đồ xong thì Viên Minh Nguyệt đã xuất hiện ở cửa.

Viên Khánh Niên thấy cô thì vô cùng tức giận, lớn tiếng hỏi: "Không phải là bảo cô theo dõi Diệp Thánh Phi sao, tại sao lại đột nhiên phát sinh ra chuyện này?"

Viên Minh Nguyệt cuống quýt nói: "Bố, bố đừng nóng giận, nghe con nói ạ! Chuyện này vẫn ở trong vòng kiểm soát!"

Viên Khánh Niên cau mày, "Cái gì gọi là vẫn trong vòng kiểm soát? Ai ở trong vòng kiểm soát?"

Gần đây Trần Hiểu Vân rất lo lắng cho bệnh tim của Viên Khánh Niên, thấy ông nổi giận như vậy trong lòng rất sợ hãi, vội vàng đỡ ông ngồi xuống ghế: "Đừng tức giận như vậy, nghe Minh Nguyệt nói cái đã."

Viên Minh Nguyệt ngồi xuống đối diện bố mẹ, kể đầu đuôi kế hoạch của cô và Hà Thanh Huy cùng vạch ra, cách bịa ra khủng hoảng tài chính như thế nào, làm thế nào để Diệp Thánh Phi nhanh chóng ra tay, tiền vốn bên phía Hà Thanh Huy cũng đã chuẩn bị theo lời Viên Khánh Niên.

Sắc mặt Viên Khánh Niên càng lúc càng u ám, "Thật không?"

Viên Minh Nguyệt gật đầu.

"Tại sao trước đó không nói cho bố biết?"

Đột nhiên Viên Minh Nguyệt cảm giác rằng cô không có cách gì trả lời được câu hỏi này, bởi vì Hà Thanh Huy nói với cô, tạm thời không nên để cho Viên Khánh Niên biết, cũng không nói rõ nguyên nhân. Thậm chí cô cũng không hỏi Hà Thanh Huy nguyên nhân mà đã đồng ý với anh, đương nhiên cô cũng có mục đích của riêng mình.

Cuối cùng cô đành phải chọn lựa cách tiếp cận của trẻ con, cô cúi đầu nói: "Chính là lúc đó sợ bố cảm thấy chúng con quá liều lĩnh, không đồng ý kế hoạch của chúng con ạ."

Viên Khánh Niên trầm tư, công ty không thực sự rơi vào khủng hoảng tài chính, quả là một tin tức làm cho người ta thoải mái. Nhưng cách làm việc của con gái, làm cho ông không thể không suy tính một lần nữa. Ông hỏi: "Bên Huy Đạt lúc nào chuyển tiền?"

"Nếu bố không yên tâm, hôm nay tiền sẽ được chuyển vào tài khoản. Nhưng trước tiêng chúng ta không nên tuyên bố chuyện này ra ngoài, chủ yếu là muốn xem bên phía Diệp Thánh Phi có động thái gì không."

"Khoản tiền này của Huy Đạt là cho chúng ta mượn hay là trực tiếp nhập cổ phần?" Giọng của ông hời hợt nhưng làm cho người ta sợ hãi.

Lòng Viên Minh Nguyệt chùng xuống, cô biết mình đã bị hoài nghi, e rằng sau này không thể nói dối bố được nữa: "Đương nhiên là cho chúng ta mượn rồi."

"Cho chúng ta mượn? Như vậy đối với Huy Đạt thì có ích lợi gì?"

Động cơ của Hà Thanh Huy làm cho người ta không thể tìm được lời giải thích hợp lý, bởi vì yêu Viên Minh Nguyệt nên mới làm như vậy? Điều đó rất khó tin được. Tuy nhiên không thể nói cho Viên Khánh Niên biết việc cha con họ Hà bất hòa. Cô chỉ có thể nói một phần của sự thật, "Thanh Huy vẫn cho rằng Diệp Thánh Phi còn thích con, cho nên anh ấy muốn đuổi Diệp Thánh Phi đi."

Trần Hiểu Vân ngồi ở bên cạnh cả buổi, giờ nghe được câu này mới có thể chen vào, nói với Viên Khánh Niên: "Chắc là đúng rồi đấy, Thanh Huy rất quan tâm Minh Nguyệt của chúng ta mà."

Viên Khánh Niên cũng mệt rồi, lần đầu tiên ông phát hiện, thì ra đứa con gái này mới là đối thủ của ông. Ông khoát tay một cái nói: "Họp hội đồng quản trị ngày hôm nay con chủ trì đi, nói là bố bị bệnh."

Viên Minh Nguyệt: "Vâng ạ. Vậy bố nghỉ ngơi cho khỏe, chú ý thân thể!"

***

Lần đầu tiên Viên Minh Nguyệt ngồi ở vị trí chủ tịch để bắt đầu cuộc họp hội đồng quản trị, cảm giác không giống với khi ngồi ở phía dưới trước kia. Tầm mắt của vị trí này rất tốt, bạn không cần làm gì cũng có thể thấy rõ sắc mặt của mỗi cá nhân ngồi bên dưới.

Thành viên ban quản trị đều vô cùng lo lắng, hơn nữa mọi người phát hiện ra hôm nay Hà Thanh Huy chưa có tới, dù sao thì trong mắt bọn họ Hà Thanh Huy cũng là một loại tồn tại đặc thù, hôm nay anh chưa đến, bọn họ càng ngờ vực nhiều hơn.

Cho dù Viên Minh Nguyệt có ngồi lên được vị trí chủ tịch kia, thì bọn họ cũng không coi cô là chủ tịch, họ hỏi: "Minh Nguyệt, bố cháu đâu?"

Viên Minh Nguyệt nói to mà trầm ổn: "Bố cháu không khỏe, cuộc họp hôm nay do cháu chủ trì."

Có thành viên hội đồng quản trị nổi lên: "Không khỏe là thế nào? Chuyện lớn như vậy mà chủ tịch hội đồng quản trị không đến gặp chúng tôi, chúng tôi phải làm sao chứ?"

"Đúng vậy, chúng tôi góp vốn vào Bách Niên, chủ tịch phải có trách nhiệm với chúng tôi!"

Viên Minh Nguyệt không để ý tiếp tục nói: "Bây giờ công ty đang ở thời điểm khủng hoảng, các vị là thành viên hội đồng quản trị, có cách gì giúp công ty thoát khỏi tình trạng này thì xin hãy nói ra, đừng ngại."

Có người lập tức la lên, "Công ty là do bố cô quản lý, bây giờ lại hỏi chúng tôi cách giải quyết, vậy thì các người làm cái gì?"

Có người nghe không lọt tai, lập tức phản bác, "Công ty là của mọi người, mọi người hằng năm đều được hưởng huê hồng, nói như vậy thì thật không công bằng!"

Viên Minh Nguyệt chứng kiến những chú những bác này tranh cãi, không biết lúc đầu đám người này làm sao có thể gặp nhau để lập nên hội đồng quản trị, chắc là trong giai đoạn Viên Khánh Niên gây dựng sự nghiệp, bọn họ đưa ra một số tiền, sau đó thì được ở lại công ty. Cô nói: "Các chú các bác chớ nên cãi nhau, chuyện này chúng ta sẽ nghĩ cách, chẳng qua là bố cháu tạm thời không được khỏe, hẳn là ngày mai sẽ trở về công ty, đến lúc đó hiển nhiên sẽ cho mọi người một câu trả lời."

Những người đó căn bản không thèm nghe cô nói, nói tới nói lui, cô chẳng qua chỉ là một cô gái trẻ tuổi, Viên Khánh Niên đẩy cô ra chỉ để làm lá chắn mà thôi. Người bọn họ muốn gặp là Viên Khánh Niên, nhưng bây giờ Viên Khánh Niên không ra mặt thì bọn họ cũng không có biện pháp gì, bây giờ chỉ còn cách là mỗi người trở về nhà suy nghĩ ra biện pháp của mình. Những năm này bọn họ ở Bách Niên kiếm được không ít, cũng coi như là có một khoản tiết kiệm kha khá, cho dù Bách Niên thật sự xảy ra vấn đề, tổn thất của bọn họ không phải là không thể chấp nhận được. Cho nên khi Viên Minh Nguyệt nói để mọi người cùng nhau nghĩ cách, với vị trí của bọn họ, xem đó chỉ là một câu nói đùa mà thôi.

Viên Minh Nguyệt nhìn đám người này, trong lòng lại có những tính toán riêng, vì kế hoạch của riêng mình mà cô càng lúc càng cảm thấy hưng phấn.

***

Viên Minh Nguyệt tiễn bọn họ đi rồi vội vàng trở về số 17 Nguyệt Đàn, Hà Thanh Huy và Dương Thận đang ở phòng ăn chờ cô. Dương Thận thấy cô liền hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Hà Thanh Huy sợ cô trải qua quá nhiều chuyện trong một ngày nên mệt mỏi, liền ân cần nói: "Ngồi xuống ăn trước một chút đi rồi nói sau."

Viên Minh Nguyệt cả người rất hăng hái, cô nói: "Quả nhiên hôm nay Diệp Thánh Phi tuyên bố không đầu tư vào dự án ở Thanh Đảo nữa. Em nói với bố kế hoạch của chúng ta, chúng ta cũng muốn xem thử Diệp Thánh Phi sẽ còn hành động gì nữa, phải không?"

Dương Thận: "Không phải xem Diệp Thánh Phi có hành động gì, mà là xem lão gia có hành động gì. Tôi có thể khẳng định, lão gia tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ như vậy đâu."

Hà Thanh Huy: "Cậu suy nghĩ nhiều rồi, tôi đã nói qua với cậu, ông ta luôn luôn tin rằng chỉ cần một cú là trúng đích. Sẽ không làm đến lần thứ hai đâu."

Dương Thận nghe anh nói như vậy, không khỏi kinh hãi. Những lời như thế này trước kia anh cũng đã nói, nhưng trước kia là giọng điệu chắc chắn, còn bây giờ là chán nản mất hứng. Trạng thái của Hà Thanh Huy quả thực không giống như đang đánh giặc, mà ngược lại thì Viên Minh Nguyệt đang ở trong trạng thái này.

Dương Thận hỏi: "Vậy lúc nào chúng ta chuyển tiền?"

Hà Thanh Huy: "Bây giờ cậu đi làm đi, đừng để cho Minh Nguyệt khó xử."

Trong lòng Dương Thận vẫn nhớ đến mảnh đất Tây Tứ Hoàn kia, anh ta nói: "Thanh Huy, tôi có chuyện muốn nói với anh!"

Hà Thanh Huy biết anh ta muốn nói cái gì, nhưng bây giờ là đang ở số 17 Nguyệt Đàn, trong phòng ăn ánh đèn màu vàng chiếu sáng, thức ăn ở trên bàn tỏa ra hương thơm mê người, từ phòng ăn nhìn ra cửa sổ có thể thấy khoản sân, ánh trăng màu trắng chiếu xuống hoa lá trong sân, lay động trong ánh sáng màu bạc rực rỡ. Mà anh bây giờ đang ngồi bên cạnh Viên Minh Nguyệt, anh chỉ muốn được ngồi như thế này mãi mãi bên người phụ nữ này. Anh không nỡ phá vỡ hết thảy mọi thứ.

Viên Minh Nguyệt cũng nghe ra ý tứ trong lời nói của Dương Thận, cô đứng lên: "Tôi về phòng thay quần áo đây, hai người cứ trò chuyện đi."

Hà Thanh Huy đè lại bàn tay của cô: "Dương Thận, cậu đem tiền chuyển cho Minh Nguyệt đi, để cô ấy tùy tình huống mà quyết định. Minh Nguyệt, em ngồi xuống, ăn cơm với anh. Hôm nay đừng nói chuyện công việc!"

Dương Thận rất tức giận, anh ta đứng lên đập bàn ăn một cái: "Thanh Huy, tôi hy vọng anh sẽ không hối hận vì quyết định của ngày hôm nay!" Nói xong nhanh chóng rời đi.

Viên Minh Nguyệt kinh ngạc, "Sao hôm nay anh ta lại nổi giận vậy?" Ở trong ấn tượng của cô, Dương Thận luôn luôn là một người rất hiền lành.

Hà Thanh Huy cầm bàn tay của Viên Minh Nguyệt đang để trên bàn: "Không có gì." Nói rồi gọi Trương Tỷ, để cho chị ta đem vài món ăn Viên Minh Nguyệt thích đi hâm nóng lại rồi mới bưng lên dùng.

Trong đầu Viên Minh Nguyệt vẫn còn cảm giác như đang ngồi trên chiếc ghế chủ tịch ở phòng họp, cô hỏi Hà Thanh Huy, "Thanh Huy, anh nói xem em có thể làm một người quản lý tốt không?"

Hà Thanh Huy: "Bây giờ em đã là một người quản lý tốt rồi, mỗi lần đến đều thấy đám người của bộ phận tiêu thụ đối với em vừa thân thiết vừa phục tùng."

Viên Minh Nguyệt không phải muốn cùng anh thảo luận về vấn đề này, nhưng mà cô lại không muốn nói đến những chuyện khác. Không thể làm gì khác hơn, cô đáp: "Cơm nước xong chơi bida nhé, hôm nay em nhất định có thể phát huy hết khả năng!"

Hà Thanh Huy cười gắp thức ăn cho cô: "Được!"

Hai người cơm nước xong liền đến phòng giải trí, Viên Minh Nguyệt khai bi trước, một gậy thuận lợi đánh ra hơn phân nữa, sau đó liền xuất hiện sơ xuất. Hà Thanh Huy cầm gậy đánh bida, lúc đi ngang qua cô, anh bóp vào hông cô một cái, cô cười né tránh: "Hôm nay không cho phép anh nhường em!"

Hà Thanh Huy sững sốt một chút, liều chết không thừa nhận: "Anh có nhường em lúc nào đâu!"

Viên Minh Nguyệt dựa vào bàn, cầm cây gậy đánh bida của anh, nhìn anh bình tĩnh nói: "Từ lần đầu tiên em thắng anh, anh vẫn nhường em."

Hà Thanh Huy buông cây gậy xuống, kéo cô vào lòng, mũi anh chạm vào mũi cô, cười nói: "Hả? Khi nào thì trở nên thông minh vậy?"

Viên Minh Nguyệt khoác tay lên cổ anh, hôn một cái vào môi của anh: "Em vốn thông minh mà, là do anh lúc nào cũng nói em ngốc."

Khuôn mặt vui vẻ của cô ở ngay trước mắt Hà Thanh Huy, hơi thở hai người hòa quyện vào nhau, anh nhìn chằm chằm đôi đồng tử đen láy của cô: "Làm cách nào để thông minh lên vậy, nói cho anh nghe xem nào?"

Cô lấy tay vuốt ve tóc mai của anh, rất cứng, có một chút xíu đâm vào tay, nhưng cảm thấy rất thú vị, cô nói: "Em biết, anh thích đọc "Ông già và biển cả" của Hemingway, thích ăn chè trôi nước đậu đỏ hoa quế, thích đồ vật có màu tím, ghét ồn ào, ghét xã giao, không thích người khác chống đối lại anh. Em còn biết, lần đầu tiên anh gặp em liền có chút thích em. Còn có lúc chúng ta ở Trần gia trấn ở Tô Châu, anh còn cõng em về nhà, nếu như không có cảm tình với em thì anh nhất định sẽ không làm như vậy, có đúng không? Vào lần Phạm Hân Hân hại em rớt xuống nước, anh thật lòng lo lắng cho em. Sau đó anh ngủ trong phòng quần áo của em, mỗi sáng sớm sẽ nhìn dáng vẻ lúc ngủ của em. Lần đó anh đi Thanh Đảo tìm em, là thật sự thích em, có đúng không? Anh không để ý nguy hiểm đến tính mạng cứu Minh Lãng, cũng là vì em..."

Hà Thanh Huy không đợi cô nói xong đã hôn lên đôi môi của cô, trên mặt hai người đều mang theo ý cười, nhẹ nhàng liếm mút lãn nhau, lúc tách ra một chút mơ hồ nghe được anh nói: "Thì ra là rất thông minh, trước kia đều là giả bộ ngốc nghếch sao? Còn hỏi anh tại sao lại không thích Phạm Hân Hân?"

Viên Minh Nguyệt chống lại đầu lưỡi khẽ cắn môi dưới của anh, mềm mại, ấm nóng, khuấy lên hương vị đặc biệt, mỹ vị nhân gian cũng không sánh bằng, tinh tế thưởng thức sau đó mới buông nhau ra: "Gần đây em mới phát hiện ra. Chơi bida cũng vậy, hôm kia, anh nhường cho em quá rõ ràng nên mới bị em phát hiện. Để làm những điều đó cho em, có phải rất cực khổ hay không?"

Anh hôn tai của cô, ở bên tai thì thầm: "Không cực gì cả, có thể làm cho vợ anh vui vẻ, anh rất hạnh phúc."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.