Cùng Tổng Tài Daddy Cưng Chiều Mẹ

Chương 151



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 151: Lệ Hữu Tuấn, tôi muốn ly hôn với anh!

Người bạn cùng phòng La Minh Khiết thấy bộ dạng của Tô Kim Thư như vậy liền đỡ cô lên giường: “Kim Thư, cậu không sao chứ?”

Tô Kim Thư lắc đầu và nói nhỏ: “Tôi không sao cả, ngủ một giấc là khỏe ấy mà”

Nói xong, cô leo lên giường và bắt đầu trùm chăn kín đầu, ngủ say.

Ngày hôm sau, Lê Duyệt Tư rút đơn kiện và Lâm An Nguyên được ra tù Buổi chiều, Lâm Thúy Vân đứng chờ ở cửa đồn cảnh sát, cô ấy đang vô cùng sốt ruột chờ đợi Từ xa, cô ấy đã thấy Lâm An Nguyên với khuôn mặt bầm dập, sưng tấy, toàn thân nhếch nhác, thảm hại đi ra ngoài “An Nguyên”

Lâm Thúy Vân kêu to một tiếng, vội vàng chạy đến.

Lâm An Nguyên cứ tưởng là sẽ được chị gái ôm vào lòng thật chặt, nhưng ai ngờ rằng, Lâm Thúy Vân vừa đến gần đã cho cậu ta một cái cốc đầu.

“Cái thẳng này, xảy ra chuyện gì thế? Em đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn đi đánh nhau với người ta chứ, em có bị làm sao không vậy?”

Đánh nhau?

Lâm An Nguyên hơi sững sờ một chút: Chẳng lẽ chị Kim Thư không nói rõ tất cả những chuyện đã xảy ra cho Lâm Thúy Vân sao?

“Cái đồ đàn bà thô lỗ này, nhẹ nhàng một chút đi! Chỉ là một vài chuyện nhỏ thôi, làm sao chị phải gọi chị Kim Thư đến vậy? Để chị ấy nhìn em xấu hổ quá”

“Em còn không biết xấu hổ hay sao mà nói thế, nếu không phải là em của chị Kim Thư, em tưởng hôm nay em còn có thể ra đây một cách bình an vô sự sao?”

Mặc dù khi nói chuyện, Lâm Thúy Vân vẫn rất dữ tợn và hẳn học, nhưng đôi mắt của cô ấy lại đỏ hoe.

Hai chị em vừa lên xe vừa nói cười rôm rả.

Mãi cho đến khi chiếc xe Bentley màu đen từ từ đi xa, ở bên kia đường, cửa sổ của một chiếc xe Bugatti mới từ từ hạ xuống.

Phía sau tấm kính cửa xe kia hiện ra một khuôn mặt đẹp trai, đường nét rõ ràng là vô cùng tuấn tú.

Người đàn ông đẩy gọng kính trên mặt, ánh mắt sâu thảm: “Ông chủ, cậu nhóc vừa mới đi ra kia chính là người đã đẩy cô Lê, chúng ta còn cần bám theo sau không?”

Lục Mặc Thâm nhàn nhạt thu ánh mắt về: “Không cần”

Phòng bệnh VIP của bệnh viện trung ương.

Lệ Hữu Tuấn sải bước đi vào, thần thái lạnh lùng, u ám, hung ác và nham hiểm bao trùm khắp cả người.

Vừa nhìn thấy anh, ánh mắt của Lê Duyệt Tư lập tức sáng lên: “Hữu Tuấn?”

Bước chân của người đàn ông dừng lại trong nháy mắt, đôi mắt của anh cũng trở nên cực kỳ u ám, tối tăm: “Lê Duyệt Tư, có phải anh đã cảnh cáo em là không nên xen vào chuyện của anh với cô ấy hay không?”

Lê Duyệt Tư?

Lệ Hữu Tuấn thậm chí còn gọi đầy đủ họ tên của cô Hơn nữa, lại còn dùng kiểu giọng điệu thiếu kiên nhẫn này.

 

Sau khi nghe những lời này, khóe miệng của Lệ Hữu Tuấn cong lên: “Bởi vì em đã đính hôn nên anh mới tùy ý tìm một người phụ nữ để trút giận sao? Anh tốn biết bao nhiêu tiền bạc và công sức như vậy để dụ dỗ một người phụ nữ, chỉ để chọc giận em thôi hay sao? Lê Duyệt Tư, anh hỏi em, rốt cuộc sự tự tin của em từ đâu tới vậy?”

Cả người Lê Duyệt Tư bị rùng mình, trong nháy mắt, khuôn mặt xinh đẹp kia lập tức tái đi, trắng bệch.

Thực sự cô ấy không thể tin được Lệ Hữu Tuấn vậy mà lại sẽ nói ra những lời như thế này với cô ấy.

Ánh mắt của Lệ Hữu Tuấn lạnh như băng: “Chắc hẳn em đã biết tính cách của anh rồi, vậy nên đừng thách thức giới hạn của anh”

Anh lạnh lùng buông ra những lời này, rồi xoay người rời đi Cửa vừa mở ra, anh liền thấy vẻ mặt mệt mỏi của Lục Mặc Thâm đang dựa vào cánh cửa.

“Lệ Hữu Tuấn, ai cho phép anh nói chuyện với người phụ nữ của tôi như thế?”

Lục Mặc Thâm uể oải nhìn anh.

Lệ Hữu Tuấn tiện tay đóng cửa lại, biểu cảm trên mặt hết sức ảm đạm: “Tôi có nói như thế nào cũng không ai được xen vào, lại còn anh, nếu rảnh rỗi quá thì hãy quan tâm, chăm sóc người phụ nữ của anh nhiều hơn đi, gần đây cô ấy có vẻ nhàn rỗi quá.”

“Tôi muốn chăm sóc người phụ nữ của tôi như thế nào cũng không cần anh phải quan tâm”

“Đương nhiên là tôi không rảnh rỗi để quan tâm, nhưng nếu như cô ấy làm phiền người phụ nữ của tôi, rất dễ chọc giận tôi, hiểu không?”

Lệ Hữu Tuấn lạnh lùng buông ra những lời này rồi quay người đi về phía thang máy.

Lục Mặc Thâm nhìn bóng lưng anh đang rời đi, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu, rồi anh †a quay người bước vào phòng bệnh.

Lê Duyệt Tư đang ngồi ở đầu giường, thế nhưng cả bát cháo mà Lục Mặc Thâm vừa mới đưa vào đã bị hất tung xuống đất.

Lục Mặc Thâm xoay người đi vòng ra chỗ ban công, ánh mắt u ám không thể hiểu: “Không hợp khẩu vị sao?”

Lê Duyệt Tư tức giận quay mặt đi, không nói gì Khóe miệng của Lục Mặc Thâm hiện lên một nụ cười giễu cợt: “Thế nào? Chỉ vì Lệ Hữu Tuấn nói vài câu nặng lời với em mà em tức giận đến mức ngay cả cơm cũng không thể ăn được nữa sao?”

“Hữu Tuấn vẫn luôn là kiểu đàn ông điềm đạm, chín chắn và khí chất. Em thực sự không thể hiểu được tại sao anh ấy lại bị một nữ bác sĩ nghèo túng mê hoặc, làm cho đầu óc rối mù cơ chứ. Thật sự là điên rồi mà!”

Dường như Lê Duyệt Tư vẫn còn đang đắm chìm trong nỗi buồn của chính mình, cô ấy không hề chú ý tới sắc mặt của Lệ Hữu Tuấn đã hoàn toàn xám xịt.

“Sở dĩ em làm tất cả những chuyện này đều là vì muốn tốt cho anh ấy, cho dù anh ấy có không cảm kích đi chăng nữa, vậy mà lại còn nói với em…”

Chưa kịp nói hết lời, khuôn mặt của cô ấy đột nhiên bị một người bóp chặt.

Cô ấy hơi kinh ngạc ngẩng đầu lên, liền va vào ánh mắt lạnh như băng của Lục Mặc.

Thâm: “Em có biết bộ dạng này của em trông như cái gì không? g như một người phụ nữ bị bỏ rơi đầy oán giận vậy.”

Lê Duyệt Tư hơi sửng sốt một chút, sắc mặt thay đổi.

Cô ấy bỏ tay của Lục Mặc Thâm ra: “Lục Mặc Thâm, anh nói vậy là có ý gì?

Anh đã đính hôn với em rồi, chẳng lẽ anh còn không tin em sao?”

Lục Mặc Thâm uể oải quay lại và dựa vào ban công: “Không phải là không tin em, mà là anh không tin vào chính bản thân mình”

Giọng anh ta trầm xuống, như thể là đang tự nói với chính mình.

Thế nhưng cũng lọt vào tai Lê Duyệt Tư khiến cho cô ấy hơi chột dạ.

Sau khi do dự, chần chừ một lúc, cô ấy vén chăn lên, bước ra ban công.

Từ phía sau, cô ấy vươn tay ôm eo Lục.

Mặc Thâm, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng, dịu dàng: “Mặc Thâm, ngày mai em sẽ xin nghỉ phép. Chúng ta cùng nhau đi chọn nhãn cưới nhé, có được không?”

Lục Mặc Thâm không nói gì, ánh mắt anh ta có chút thay đổi, đúng lúc đó anh ta nhìn thấy bóng dáng mảnh mai bước xuống từ chiếc xe Bentley ở cách đó không xa Khóe miệng anh ta hơi nhếch lên: “Hiện tại anh có chuyện cần giải quyết, ngày mai anh sẽ tới đón em.”

“Được.”

Trong thang máy của bệnh viện, dường như khuôn mặt tuấn tú của Lệ Hữu Tuấn được bao phủ bởi một lớp băng lạnh lẽo.

Xung quanh anh toát ra một luồng khí lạnh mà không ai có thể đến gần được.

Anh đưa tay, lấy điện thoại trong túi ra.

Trượt đầu ngón tay, xuất hiện một tin nhắn đã xem.

“Lệ Hữu Tuấn, những lời anh nói ngày hôm qua khiến tôi rất đau lòng, cho nên, tôi quyết định phải ly hôn với anh”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.