Cùng Tổng Tài Daddy Cưng Chiều Mẹ

Chương 206



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 206: Không muốn làm phiền anh ấy nữa

Uống nhiều loại thuốc đó khiến cơ thể tổn thương rất nghiêm trọng, vậy nên không phải Liễu Mộng Ngân không muốn giúp Cố.

Đức Hiệp sinh con, mà là cơ thể cô ta bây giờ vốn đĩ không thể sinh con được nữa rồi.

Nhưng mà muốn cô ta trơ mắt nhìn Cố Đức Hiệp cùng với người phụ nữ khác, cô ta thật sự không làm được.

“Tao biết mày sẽ không tin, vậy nên lúc anh ấy gọi điện thoại, tao đã ghi âm lại rồi”

Liễu Mộng Ngân trực tiếp lấy điện thoại di động của mình ra: “Nếu như mày không tin, nghe xong cái này mày sẽ hiểu ngay”

Trong nháy mắt Tô Kim Thư nhìn thấy điện thoại di động, mắt cô phát sáng.

Có điều trên mặt cô phải giả bộ căng thẳng, sợ hãi, hoảng loạn.

Cô không ngừng lùi về phía sau “Tôi không nghe, tôi không nghe”

Sắc mặt Liễu Mộng Ngân tái xanh, cô ta bước mấy bước qua đó, kéo Tô Kim Thư lại, trực tiếp làm cô té ngã trên mặt đất.

Cô ta nhìn từ trên cao xuống, lạnh lùng ném điện thoại di động đến trước mặt Tô Kim Thư: “Trong chiếc điện thoại này cũng không chỉ có một đoạn ghi âm, mày cứ từ từ nghe đị”

Đúng lúc đó, bên ngoài truyền đến một tràng âm thanh gõ cửa.

Âm thanh này khiến hai người Tô Kim Thư và Liễu Mộng Ngân lập tức cứng đờ cả người lại “Cô Tô, ngoài sân bên kia có một chút chuyện gấp, anh Cố đang xử lý khẩn cấp, có khả năng cô phải chờ thêm nửa tiếng”

Người nói chuyện là cô người hầu đã phục vụ cô trước đó.

Liễu Mộng Ngân lập tức hung tợn trừng.

cô một chút.

Tô Kim Thư sợ hãi mở miệng: “Tôi biết rồi, không sao cả”

Cô ngã ngồi trên mặt đất, nhìn điện thoại di động ở trước mặt, tuyệt vọng che mặt khóc nức nở.

Sau khi Liễu Mộng Ngân đi ra ngoài, còn cố ý dán sát vào cánh cửa nghe lén một hồi.

Bên trong vẫn có thể nghe được tiếng nức nở mơ hồ của Tô Kim Thư.

Khoé môi cô ta nổi lên nụ cười gẵn vì đã đạt được mục đích, cô ta quay người rời đi: “Tô Kim Thư, chờ sau khi mày nghe xong những đoạn ghi âm kia, chắc chản sẽ tìm cách chạy trốn. Chỉ cần mày vừa rời khỏi ngôi biệt thự này, tôi tự nhiên sẽ có biện pháp khiến mày chết không có chỗ chôn”

Tối hôm qua, cô ta nhân lúc Cố Đức Hiệp đang ngủ, đã lén lút đi câu dẫn hai tên vệ sĩ.

Một người hầu hạ hai người, chuyện như vậy đối với cô ta mà nói là đã quen tay từ lâu rồi Hai tên vệ sĩ được. a hầu hạ cả đêm, chuyện gì cũng đồng ý rồ Chỉ cần cô ta nghĩ cách khiến Tô Kim Thư chạy ra khỏi lâu đài. Bọn họ sẽ dựa vào việc đuổi theo nằm lấy cơ hội giết chết cô ta.

Hết thảy đều được lên kế hoạch hoàn hảo.

Tô Kim Thư ở trong phòng vẫn luôn đợi tiếng bước chân của Liễu Mộng Ngân đi xa, cô mới đưa tay cầm điện thoại lên, nhanh chóng nhấn mở khoá Hiện tại điều duy nhất cô có thể làm chính là cầu cứu mà thôi.

Đầu ngón tay xinh xắn của cô khẽ run rẩy, trong đầu nhanh chóng xoay chuyển.

Ban đầu phản xạ có điều kiện, cô nhấn số điện thoại của Lệ Hữu Tuấn.

Nhưng mà trong đầu cô đột nhiên nhớ tới, hiện tại anh đang ở vùng biển quốc tế, điện thoại di động không cách nào gọi được.

Động tác ngừng một giây.

Tô Kim Thư nhớ lại trước khi quen biết Lệ Hữu Tuấn, dãy số điện thoại mà cô nhớ rõ nhất trong đầu là của Lâm Thuý Vân Rất nhanh cô lập tức bấm dãy số đó, điện thoại vang lên bảy tám tiếng, căn bản không có ai nhận Bình thường thời điểm Lâm Thuý Vân đang chụp ảnh, cô ấy sẽ không mang điện thoại di động trên người “Đàn anh, đàn anh…”

Bằng vào trí nhớ của mình, Tô Kim Thư nhấn một chuỗi con số.

Sau khi điện thoại vang lên ba tiếng, đường dây được kết nổi.

Tô Kim Thư mừng như điên: “Đàn anh, là tôi, tôi là Tô Kim Thư. Tôi đang bị Cố Đức Hiệp bắt cóc, hiện tại tôi cũng không biết mình đang ở đâu, anh tới nhanh một chút cứu tôi.”

Cô nôn nóng nói xong lời này, nhưng mà đầu bên kia điện thoại là một trận yên tĩnh, căn bản không có bất kỳ hồi âm nào.

“Đàn anh, anh nghe được không?”

Tô Kim Thư gấp gáp đến mức ngón tay cũng bắt đầu run.

Mà điều cô không biết chính là, ngay lúc một tiếng trước, Nhan Thế Khải nhận được điện thoại của Liễu Minh Hoa.

Cô ta đồng ý gặp mặt cùng anh.

Tô Kim Thư lập tức ngẩn người: “Tôi không có, tôi không có quấy rầy anh ấy, chỉ là tôi…”

“Hiện tại Nhan Thế Khải không muốn gặp lại cô, cô đừng có dùng thủ đoạn gì ở đây, loại lý do đổi số điện thoại rồi bị bắt cóc.

này thật sự rất ngây thơ, cũng rất buồn nôn”

Sau khi dùng giọng nói the thé nói xong lời này, Liễu Minh Hoa dập máy.

Chỉ chốc lát sau, cô ta lại nhận được một cái tin nhắn cầu cứu của Tô Kim Thư.

Người phụ nữ này thật sự là bám dai như đỉa đói mà.

Lạnh lùng xoá bỏ toàn bộ lịch sử cuộc gọi và tin nhắn, Liễu Minh Hoa trực tiếp bỏ.

số điện thoại này vào trong danh sách đen Sau khi làm xong tất cả những chuyện này, cô ta nhấn tắt màn hình, đặt điện thoại vào vị trí cũ.

Đúng lúc đó, Nhan Thế Khải bưng hai ly đồ uống đi tới: “Minh Hoa, chuyện hôm đó.

Liễu Minh Hoa cúi thấp đầu xuống: “Bác.

sĩ Nhan, tôi cho rằng tờ giấy hôm đó tôi để lại đã nói rất rõ ràng”

‘Säc mặt Nhan Thế Khải cực kỳ do dự: “Nhưng m “Bác sĩ Nhan, tôi biết vị trí của Kim Thư trong lòng anh. Tôi cũng biết rõ anh đã thích cô ấy trong suốt mười năm. Tôi vốn dĩ không có cách nào so được với cô ấy, vậy nên tôi chỉ muốn làm em gái anh mà thôi. Chỉ cần anh để tôi chờ đợi ở bên cạnh anh là được, chuyện hôm đó xin anh cho rằng chưa từng xảy ra gì cả, mong anh hãy để lại cho tôi một chút tôn nghiêm đi.”

Nhan Thế Khải nhíu mày: “Cô… thật sự nghĩ như vậy sao?”

Viền mắt Liễu Minh Hoa hơi đỏ, cô ta dùng sức gật đầu.

“Bây giờ tôi mới biết, thực ra thích một người cũng không nhất định là phải giữ lấy, chỉ cần nhìn anh ấy hạnh phúc vậy thì được.

rồi. Tô Kim Thư và anh đều là những người quan trọng nhất, bạn bè tốt nhất của tôi, tôi hi vọng hai người sẽ có thể hạnh phúc”

Trái tìm Nhan Thế Khải vốn dĩ căng thẳng rốt cuộc cũng thả lỏng, trên mặt anh lộ ra nụ cười: “Minh Hoa, cảm ơn cô”

Liễu Minh Hoa cẩn thận từng li từng tí ngẩng đầu nhìn anh “Anh Thế Khải này, tôi có thể gọi anh như vậy không? Tôi có thể được xem như em gái anh không?”

Nhan Thế Khải gật đầu: “Đương nhiên, bắt đầu từ hôm nay tôi nhất định sẽ bảo vệ cô thật tốt, sẽ không để cho bất cứ người nào bắt nạt cô.

“Quá tốt rồi, anh Thế Khải.”

Trên mặt Liễu Minh Hoa lộ ra nụ cười đơn thuần.

Ánh mắt nham hiểm của cô ta đảo qua điện thoại của Nhan Thế Khải, đáy mắt có một vệt độc ác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.