Cùng Tổng Tài Daddy Cưng Chiều Mẹ

Chương 312



Chương 312: Cám dỗ cực lớn

Tô Kim Thư không nhịn được muốn trêu chọc cô ấy: “Mình nghĩ giáo sư Lục rất vui vẻ!

Bằng không, cậu cứ để mặc anh ta đi! Nói thế nào anh ta cũng là nam thần mới của Lan Ly đi u là quá đủ rồi!”

“Thôi đi! Mình vô phúc hưởng.”

Đồng tử Lâm Thúy Vân chuyển động, đột nhiên lộ ra vẻ ngượng ngùng: “Hơn nữa, mình đã có người trong lòng rồi!”

“Cái gì?”

Tô Kim Thư sững sờ: ‘Lâm Thúy Vân, cậu không phải rất muốn cùng với Liễu Minh Hào…”

“Phi! Phi!”

Lâm Thúy Vân khinh bỉ: “Nói lung tung cái gì vậy chứ?”

Tô Kim Thư bối “Là bạn gái tốt nhất của cậu, sao mình lại không biết cậu nhìn trúng ai chứ?”

Trên mặt Lâm Thúy Vân lộ ra vẻ ngượng ngùng, cô lén lút dựa vào tai cô: ‘Ngày hôm đó, trong nhà vệ sinh ở Hilton…”

“Không phải chứ, Lâm Thúy Vân! Mình thấy bình thường là một cô gái cởi mở như vật, chẳng lẽ còn định dùng cách cổ đại đó sao? Ngày đó cậu bị người ta hãm hại, thêm thuốc vào rượu, cho dù thất thân cũng không cần không phải anh ta không gả chứt “Không không không không không…”

Lâm Thúy Vân lắc lắc ngón tay, đặt tay lên ngực: “Thật ra, mình vẫn còn chút ký ức mơ hồ ngày ấy. Người đàn ông đó rất cao lớn cường tráng, hơn nữa đẹp trai đến cả thân và quỷ đều tức giận! Toàn thân tràn đầy hoocmon kích thích, trêu chọc trái tim người ta mềm nhữn rồi! Mình nghĩ đó nên được gọi là nhất kiến chung tình! Nếu không, làm sao mình có thể với anh ta bạch bạch bạch được.

chứ? Dù có bị đánh thuốc mê trong rượu, mình nghĩ mình vẫn có khiếu thẩm mỹ cơ bản”

Tô Kim Thư nhìn cô chăm chăm không nói nên lời: “Vậy thì cậu có chắc răng, cậu có thể gặp lại người đó không? Hoặc là, nếu gặp anh ta thì cậu có thể nhận ra anh ta không?”

“Đương nhiên! Cậu không biết đâu để tìm được người đó, mình cố ý tìm thầy bói một quẻ, trên quẻ tượng nói…”

Tô Kim Thư tò mò nghiêng người: “Quả nói cái gì? Có manh mối sao?”

Nghĩ đến nội dung trên quẻ, Lâm Thúy Vân cũng cau mày: “Trên quẻ nói cái gì mà xa tận chân trời gần ngay trước mắt. Mình cũng không hiểu rõ nó rốt cuộc là có ý Nhưng mình đã đến hỏi thầy, thầy chỉ nói cứ thuận theo tự nhiên là được!”

Tô Kim Thư không khỏi trợn to hai mắt: “Cậu chắc chắn không bị lừa chứ? Cái con nhóc này, không phải là cậu tìm đến thầy bói ở bên đường đó chứ? Có phải bị lừa tiền rồi không?”

“Khụ khụ khụ… Cũng không bị lừa bao nhiêu, chỉ là sáu trăm ngàn mà thôi.”

“Đúng là ngốc nghếch!”

Tô Kim Thư có chút không nói nên lời.

Ngay khi hai người đang trò chuyện, cửa phòng làm việc đột nhiên bị mở ra.

Tô Kim Thư và Lâm Thúy Vân nhanh chóng đứng lên “Cái đó, A Thâm này! Chúng ta lần này sẽ không ở lâu nữa, cháu dạy lên lớp đi nha, không làm phiền cháu nữa”

Mẹ Lâm bước ra với nụ cười tươi như hoa cúc.

Lục Mặc Thâm lúc này vẫn mang vẻ mặt ôn nhu: “Vậy cô đi thong thả ạ.”

Mẹ Lâm hài lòng gật đầu: “Ừ! Được rồi”

Nhưng họ chỉ bước được hai bước lại quay đầu: “Đúng rồi, A Thâm, sau này Thúy Vân ở trường mong cháu quan tâm nhiều hơn. Nếu nó không đạt điểm cao hoặc mắc lỗi, cháu ngàn vạn lần đừng khách khí! Nên chỉnh đốn thế nào thì chỉnh đốn, đánh đòn cũng được!”

“Mẹt…

Lâm Thúy Vân lập tức chết lặng.

Đây có thực sự là mẹ ruột không?

Lục Mặc Thâm cười không để lộ dấu vết, ánh mắt liếc qua Lâm Thúy Vân có ý khác: “Cháu sẽ làm vậy ạ.”

“Được, tốt tốt!”

Mẹ Lâm mỉm cười xoay người, kéo Lâm Thúy Vân đi về.

Tô Kim Thư cũng quay đầu chào Lục Mặc Thâm, chuẩn bị rời đi.

Có điều, lúc này Lục Mặc Thâm ngăn cô lại: “Tô Kim Thư”

Tô Kim Thư dừng lại quay đầu nhìn anh 1a: “Giáo sư Lục, còn chuyện gì không?”

Lục Mặc Thâm ưu nhã dựa vào cửa, hếch căm hướng bên trong phòng làm việc nói: “Có rảnh không nói chuyện một lúc?”

Tô Kim Thư tròn mắt ngạc nhiên, cô do.

dự một lúc: “Vậy để tôi sẽ gửi tin nhắn cho Thúy Vân nhắn một tiếng”

Lục Mặc Thâm quay người trở lại văn phòng.

Tô Kim Thư gửi xong tin nhắn cũng đi vào theo.

Lục Mặc Thâm đang đứng bên cửa sổ.

Từ góc độ của anh ta nhìn ra bên ngoài, là một sân bóng đá.

Có rất nhiều học sinh đang chơi bóng ở đó.

Đầu óc Tô Kim Thư quay cuồng mấy vòng, nhưng không nghĩ ra được chính mình sẽ nói cái gì, liền hỏi thẳng: “Giáo sư Lục, thầy tìm tôi có chuyện gì sao?”

Lục Mặc Thâm đút hai tay vào túi, bình tĩnh xoay người đi tới bàn làm việc, từ trong ngăn kéo lấy ra một túi hồ sơ, đưa cho Tô Kim Thư: “Xem cái này đi.”

Tô Kim Thư tò mò cầm nó lên.

Bên trong túi hồ sơ là một vài bức ảnh.

Cô lấy ra xem thử, phát hiện tất cả ảnh đều chụp cùng một chiếc vòng ngọc, chỉ là thay đổi một góc độ khác.

Chiếc vòng ngọc này có màu đỏ sãm, trông trong như pha lê, rất lộng lẫy.

Một trong số chúng có một bức được chụp dưới ánh sáng mạnh, và dường như có thể tìm thấy những mảnh lụa bên trong.

“Giáo sư Lục, chiếc vòng ngọc này có ý nghĩa gì đặc biệt không?”

Lục Mặc Thâm co giật khóe miệng: “Chiếc vòng ngọc huyết này là vật yêu thích nhất của bà cụ Lệ khi còn sống, và nó cũng là vật chứng minh tình yêu giữa bà cụ và ông lão. Sau đó, bà cụ đã mất trong một vụ tai nạn, đến gần lúc lâm chung bà cụ vẫn lẩm bẩm về chiếc vòng này”

Trái tim Tô Kim Thư loạn nhịp: “Tại sao giáo sư Lục lại nói với tôi điều này?”

“Nếu cô muốn trở thành con dâu được nhà họ Lệ công nhận, ý kiến của cha mẹ Lệ Hữu Tuấn không quan trọng lắm. Điều quan trọng nhất là ông cụ Lệ.”

Tô Kim Thư rất thông minh, khi Lục Mặc.

Thâm nói điều này, cô ấy đã hoàn toàn hiểu.

Tô Kim Thư cúi đầu đặt tấm ảnh lên bàn, giọng điệu có phần không hiểu: “Nhà họ Lệ không có cách nào tìm được chiếc vòng này trước khi bà cụ mất, anh nhĩa dựa vào cái gì mà tôi có thể tìm thấy?”

“Với thực lực của bản thân cô, đương nhiên không tìm được manh mối về chiếc vòng này, nhưng nếu tôi có nó thì sao?”

Lục Mặc Thâm khoanh tay trước ngực, khi nói những lời này vẫn rất tự tin.

Tô Kim Thư nhìn anh ta chằm chảm, cố gắng tìm câu trả lời trong mắt anh ta, nhưng ánh mắt của Lục Mặc Thâm lại rất bình tĩnh.

Tô Kim Thư cau mày, bối rối.

“Giáo sư Lục, dựa theo giao tình của anh với nhà họ Lệ, nếu có manh mối này, anh nên trực tiếp nói cho Lệ Hữu Tuấn, đúng không?

Tại sao lại muốn nói cho tôi biết?”

Tô Kim Thư không hiểu ý định của anh ta, nhưng luôn lờ mờ cảm thấy rằng Lục Mặc Thâm đang tính toán khác.

Lục Mặc Thâm là người thế nào chứ?

Chỉ cần nhìn thoáng qua, anh ta có thể nhìn thấu sự nghỉ ngờ trong mắt Tô Kim Thư: Khóe miệng anh ta hơi nhếch thành một đường cong: “Đừng lo lắng, tôi không có ác ý.

Tôi chỉ muốn sau khi sự việc kết thúc, xin một ân tình từ Lệ Hữu Tuấn.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.