Cùng Tổng Tài Daddy Cưng Chiều Mẹ

Chương 313



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 313: Có phải là cố ý chơi cô không vậy?

Tô Kim Thư không nói chuyện.

Lệ Hữu Tuấn lười biếng dựa vào mép bàn làm việc, đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn.

Khóe miệng anh nhếch lên thành một độ cong tràn ngập vui sướng: “Tôi đã nói rồi mà, em ấy là người phụ nữ mà tôi đã chọn”

“Tóm lại, anh muốn tôi làm cái gì?”

“Tôi muốn anh dùng dùng mạng lưới của mình ở Lạc Sam, Khuê Cốc, điều tra rõ xem trước đây Tô Duy Nam đã từng có qua lại với ai “Tô Duy Nam? Chính là cái vị thiên tài đầu tư mà anh đã từng nhắc tới đó hả?”

“Anh ấy là anh trai của Tô Kim Thư, trước.

đây anh cũng là dân giao dịch chứng khoán ở phố Kim An, hẳn là đã từng nghe qua tên của anh ấy”

Lục Mặc Thâm nhếch môi, nghĩ tới gương mặt kiêu ngạo, vừa nhã nhặn nhưng cũng không kém phần vô lại kia “Đâu chỉ có từng nghe qua, lúc trước ở phố Kim An, sự tồn tại của người kia được ví như thần thoại, chỉ cần là người trong giới chứng khoán, không có ai là không quen biết anh ấy”

“Cho anh thời gian là ba ngày”

Cô còn phải làm bộ như mình không biết, không quan tâm gì cả.

Tô Kim Thư vừa mới đến trường học, điện thoại trong túi đã vang lên.

Cô móc điện thoại ra nhìn, người gọi đến là Lệ Hữu Tuấn.

“Alô?”

“Tan học rồi à?”

“Ừm, em vừa mới tan học”

“Buổi tối anh phải tham gia một buổi tiệc, trở về tương đối trễ, em về nhà ăn cơm cho đàng hoàng đấy”

Giọng của Lệ Hữu Tuấn khàn khàn và trầm thấp, rất êm tai.

Đặc biệt là khi anh dùng chất giọng mê người đó khuyên mình phải ăn cơm đầy đủ, Tô Kim Thư theo bản năng cười cười: “Ừm, em biết rồi”

“Lục Anh Khoa đang chờ sẵn ở cổng trường, em muốn đi đâu cứ để anh ấy đưa em đi”

“Biết rồi mà anh Lệ! Anh có thấy hôm này mình hơi dài dòng không vậy? Có gì đó sai sai à nha, có phải anh lỡ làm chuyện gì trái với lương tâm không hả?”

“Anh Lệ chưa bao giờ làm chuyện trái với lương tâm, cho nên bà Lệ có thể yên tâm”

Trong giọng nói của Lệ Hữu Tuấn xen lẫn ý cười nhẹ nhè, cực kỳ dễ nghe.

Tô Kim Thư tin tưởng anh, nhưng ở trong.

lòng vẫn mơ hồ có cảm giác bất an.

Bởi vì cô vẫn không biết, người phụ nữ xuất hiện ở phòng VIP kia ai.

Sau khi cúp điện thoại, Tô Kim Thư dùng sức lắc lắc đầu: “Thôi, đừng suy nghĩ mấy thứ này nữa”

Ra khỏi trường học, Lục Anh Khoa chở Tô Kim Thư thẳng về nhà Tô Kim Thư ngồi ở bên ban công, mở laptop để trước mặt, trong đó đang chiếu bản phim thô chưa chỉnh sửa của bộ phim “Đại Mộng Vô Song”

Cô chống cäm, xem một cách vô cùng nghiêm túc.

Không thể không nói, ở phương diện lựa chọn kịch bản, Phương Trí Thành rất chịu bỏ công sức sàng lọc Lời thoại trong “Đại Mộng Vô Song” đều rất kinh điển, từ trang phục, đạo cụ cho đến thiết kế cảnh trí đều cực kỳ cẩn thận và khắt khe.

Chờ đến đến giai đoạn sau thêm nhạc nền vào, hiệu quả nhất định sẽ càng tốt.

Tô Kim Thư đang xem say sưa, đột nhiên điện thoại cô vang lên.

Cô duỗi tay cầm điện thoại lên, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt trên màn hình, không muốn bỏ lỡ bất kỳ hình ảnh nào: “Alô”

Phương Trí Thành nghe được lời thoại truyền đến từ đầu dây bên kia: “Bà tổ nhỏ ơi, chăm chỉ vậy luôn đó hả! Vẫn còn đang xem bản phim thô chưa chỉnh sửa à?”

“Sao đấy? Nể tình tôi chăm chỉ như vậy, có phải đạo diễn Phương nên suy xét tăng thêm chút tiền thưởng cho tôi không?”

Ở đầu dây bên kia, Phương Trí Thành nhếch miệng cười: “Tối hôm nay có một bữa tiệc, nhà làm phim, đạo diễn, và cả nhà đầu tư đều có mặt, cho nên bắt buộc phải dẫn theo bạn nhảy nữ, cô có thể giúp tôi không?”

Tô Kim Thư không để ý đến anh ấy: “Đạo diễn Phương mà còn thiếu bạn nhảy nữ à?”

“Chậc!”

Phương Trí Thành bất đắc dĩ thở dài một hơi: “Nói cái gì đó! Bên tôi muốn tìm thì chắc chắn là có! Nhưng lúc này, “Đại Mộng Vô Song” đã làm tôi đứng ra chịu mũi sào rồi cô không nhớ sao? Tôi không muốn làm các.

minh tinh nữ hiểu lầm. Cho nên, tôi chỉ có thể tìm cô còn gì! Mọi người đều biết cô là người của ông chủ, sẽ không hiểu lầm”

Tô Kim Thư cau mày, có chút do dự.

Làm bạn nhảy nữ của người khác, chuyện này nếu bị Lệ Hữu Tuấn biết, liệu anh ấy có giận hay không?

Dù sao lần trước mình chỉ đi ăn một bữa cơm với Khúc Thương Ly, anh ấy đã tức giận đến mức đẩy mình vào bãi đỗ xe, thiếu chút nữa đã này nọ mình ngay tại chỗ.

“Kim Thư, cô có thể yên tâm! Tôi đã theo.

thủ tục bình thường của công ty, gửi báo cáo lên Thấy Phương Trí Thành làm xong thủ tục, Tô Kim Thư cũng ngại từ chối nữa: “Vậy được rồi, chút nhớ gửi tôi thời gian và địa điểm đó.”

“Đã biết, cảm ơn bà chủ!”

“Biến đi!”

Buổi chiều khoảng sáu giờ rưỡi, Tô Kim Thư trang điểm nhẹ, cô xõa tóc ra, thay một bộ váy dạ hội đơn giản phóng khoáng, sau đó nhờ Lục Anh Khoa đưa mình tới điểm hẹn.

Khách sạn Arlan.

Tô Kim Thư cầm túi xách, đứng ở cửa phòng tiệc nhìn xung quanh.

Nghe âm thanh vọng ra từ bên trong, có vẻ như buổi tiệc đã bắt đầu rồi.

Nhưng sao cái tên Phương Trí Thành kia còn chưa tới?

“Cái tên này, chẳng đáng tin cậy chút nào cải”

Tô Kim Thư lấy di động ra, chuẩn bị gọi cho Phương Trí Thành.

Nhưng cô còn chưa kịp nhấn nút gọi, phía sau đã truyền đến một giọng nói đây kinh ngạc: “Cô Tô đấy à?”

Tô Kim Thư quay đầu lại, phát hiện người đứng ở phía sau mình không ngờ lại là Khúc Thương Ly.

Anh ấy mặc một bộ tây trang đen thuần, thần thái phấn chấn.

Cả người đều tản ra một loại khí chất của người đàn ông trưởng thành.

Tô Kim Thư cảm thấy trước mắt sáng ngời: “Anh Khúc, sao anh lại ở đây?”

Khúc Thương Ly nhìn lướt qua di động của cô, giống như đột nhiên hiểu ra vấn đề: “Là Phương Trí Thành gọi cô đến đây à?”

Tô Kim Thư sửng sốt một chút: “Đúng.

vậy, nhưng anh ấy còn chưa đến nữa”

“Đừng chờ nữa, anh ấy vừa mới gọi điện thoại cho tôi, bảo là cấp trên muốn mở họp, có thể là có liên quan đến chuyện Mộ Mẫn Loan té xuống nước bị thương.”

Khúc Thương Ly một tay cắm vào túi quần, thản nhiên nhìn cô: “Cho nên, bạn nhảy nam hôm nay của cô… Là tôi.”

“Cái gì?”

Tô Kim Thư lập tức trợn tròn hai mắt, Phương Trí Thành có phải cố ý chơi cô hay.

không vậy?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.