Cùng Tổng Tài Daddy Cưng Chiều Mẹ

Chương 354



Chương 354: Đừng lừa dối bản thân mình nữa

Mãi cho đến lúc này, ánh mắt của Lục Mặc Thâm mới nhìn đến cô ấy, cuối cùng anh ta cũng lên tiếng: “Duyệt Tư…”

Lê Duyệt Tư vẫn giữ nụ cười địu dàng trên môi, như thể cô ấy không nghe thấy những gì mà Lục Mặc Thâm nói: “Mặc Thâm, hôm nay em đã đặc biệt đi tìm một thầy bói giỏi, để xem ngày tháng chúng ta kết hôn”

“Anh có biết không? Ngày mùng hai đầu tháng sau sẽ là một ngày tốt, hay là chúng ta tổ chức lễ cưới vào ngày đó nhé?”

“Thực ra em muốn có một đám cưới theo phong cách phương Tây. Càng hoành tráng, càng long trọng càng tốt, có thể mời tất cả những người ở thủ đô cũng được.”

“Anh thấy thế nào…”

Lê Duyệt Tư vẫn định nói tiếp, nhưng Lục Mặc.

Thâm lại đáp lời bằng một câu rất hời hợt, như sét đánh giữa trời quang với Lê Duyệt Tư: “Chúng ta hãy hủy bỏ hôn ước”

Lúc này, biểu cảm trên khuôn mặt Lê Duyệt Tư vô cùng kỳ dị, bây giờ gần như nụ cười trên môi cô ấy đã không còn nữa Thế nhưng cô ấy vẫn phải ép buộc bản thân mình giữ nguyên hình tượng đoan trang, dịu dàng, vẫn tiếp tục nói lải nhải, lẩm bẩm: “Đến lúc đó, khi đám cưới của chúng ta diễn ra, anh có thể mời bất cứ ai mà anh muốn.”

“Lệ Hữu Tuấn, thậm chí là cả Tô Kim Thư cũng được, và bạn thân của cô ấy nữa, cái người tên là Lâm Thúy Vân ấy”

“Nếu anh đồng ý thì có thể mời tất cả bọn họ.

Ánh mắt của Lục Mặc Thâm nhìn chăm chẵm vào Lê Duyệt Tư, giọng nói của anh lạnh lùng nhất có thể: “Em thực sự định tiếp tục lừa dối bản thân mình như thế này sao?”

Khi anh ta vừa nói hết câu, Lê Duyệt Tư, ban nãy còn đang nói chuyện không ngừng, liến thoảng như chim hót, đột nhiên lại im lặng như tờ.

‘Vốn dĩ ban đầu, bàn tay cô ấy, còn đang buông thống bên người, đột nhiên lại nắm chặt thành nắm đấm.

Cô ấy dùng hết sức lực để nắm chặt tay vào, đến nỗi bàn tay bắt đầu trắng bệch ra.

Một lúc lâu sau, Lê Duyệt Tư tự giễu và cười nhạo bản thân: “Sao, lừa dối bản thân mình sao?

Haha..”

Lục Mặc Thâm đứng yên tại chỗ, lặng lẽ nhìn cô ấy.

Sau một lúc im lặng, đột nhiên Lê Duyệt Tư ngẩng đầu lên, hình như cả người cô run lên bần bật Trong đôi mắt của cô ấy như có cả ngọn lửa của sự phẫn nộ, giận dữ, cứ vậy nhìn chăm chăm vào Lục Mặc Thâm: “Lục Mặc Thâm, anh dựa vào cái gì mà lại ích kỷ như vậy chứ?”

“Nếu anh cho rằng hai người chúng ta là đang tự lừa dối bản thân, vậy thì tại sao lúc trước khi em theo đuổi anh, anh lại không từ chối em đi?

Đến bây giờ mới, anh mới nói với em là tự lừa dối bản thân?”

“Rốt cuộc anh có biết những gì hay không?”

“Sao anh có thể làm như vậy với em chứ?”

Từng câu từng chữ của Lê Duyệt Tư như nghẹn ngào, giọng cô ấy khàn đặc lại, vẻ mặt cô ấy vô cùng tuyệt vọng.

Lục Mặc Thâm vẫn nhìn cô với gương mặt vô Tình vô cảm, đợi khi cô ấy nói xong, anh ta mới bình tĩnh mở miệng: Lúc trước, khi ở bên cạnh em, quả thực là anh cũng có thích em. Nhưng thứ tình yêu đó, do em đứng núi này trông núi nọ và sự lung lay, không kiện định của anh, tất cả mọi thứ đều đã bị thời gian làm phai mờ vì anh mà em đã phải từ Lê Duyệt Tư nhạy cảm, chột dạ nghe được “Không sai, anh đã từng thích em”

“Lục Mặc Thâm, ý của anh là gì? Ý anh là bây giờ anh đã…”

Lục Mặc Thâm từ từ chậm rãi quay người ra ngoài, anh ta nhìn bầu trời đang tối dân bên ngoài cửa sổ: “Anh biết vì anh mà em đã phải từ bỏ những gì”

“Từ khi còn nhỏ, em và Lệ Hữu Tuấn đã được xem là một đôi, là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, cùng nhau trưởng thành”

“Nhưng em đã không chọn anh ấy, mà lại chọn anh, người đã từng chẳng thèm để ý đến em “Có lẽ lúc đó, căn bản em cũng không nhận ra rằng người em thực sự yêu, người vốn dĩ vẫn luôn ở trong trái tim em là Lệ Hữu Tuấn”

“Đối với anh, em chỉ là một thử thách đế anh chứng tỏ bản thân mình thôi.

“Sau khi anh đã chỉnh phục được em, sau khi trải qua loại cảm giác vui vẻ ấy, trái tim của em cũng bắt đầu không thể kìm nén được nữa, không thế không hướng về phía Lệ Hữu Tuấn.”

Nói hết câu, Lục Mặc Thâm lại quay người lại, nhìn Lê Duyệt Tư.

Ánh mắt của anh ta, nhìn qua tròng kính, như thể đang đâm thẳng vào trái tim của Lê Duyệt Tư.

Ánh mắt kiểu như thế này khiến cho Lê Duyệt Tư cảm thấy cô ấy không có chỗ nào để trốn tránh: Trái tìm cô ấy chưa bao giờ bị người ta phanh phui như thế.

Nếu như không phải vì sự xuất hiện của Tô Kim Thư thì có lẽ bản thân cô ấy cũng sẽ không biết răng sự phụ thuộc và lưu luyến của cô ấy với Lệ Hữu Tuấn trong từng ấy năm đã trở thành một sự quen thuộc không thể bỏ.

Sự quen thuộc đó thực sự là một thứ vô cùng đáng sợ.

Một khi đã ngủ quen giường rồ sang một ngủ chỗ khác, đương ni ngủ.

Một người đã quen thuộc với bản thân mình, sự quen thuộc đó sẽ lắng lặng thay đổi mọi thứ một cách vô tri vô giác, giống như cơn mưa xuân, khiến bản thân mình không có cách nào để rời xa được người ấy.

Đối với Lê Duyệt Tư, sự quen thuộc của cô ấy với Lệ Hữu Tuấn chính là như vậy.

Thậm chí đến tận khi cô ấy biết được Lệ Hữu Tuấn đã chấp nhận cố gắng, phấn đấu đến quên cả bản thân mình vì Tô Kim Thư, cô ấy mới bừng tỉnh ra: Cuối cùng thì ngay từ đầu, chính cô ấy đã bỏ lỡ một người đàn ông tuyệt vời như vậy.

Lục Mặc Thâm nhẹ giọng nói: “Thực ra, ngay từ ban đầu em đã yêu Lệ Hữu Tuấn rất nhiều rồi, đến lúc đối n là sẽ bị mất phải không?”

Giọng của anh ta nặng nề như búa bổ.

Tàn nhắn và không thương tiếc đâm thẳng vào trái tìm của Lê Duyệt Tư đau đớn đến nỗi thở không ra hơi “Đừng nói nhảm ở đây nữa, Lục Mặc Thâm, anh đừng ngụy biện cho sự vô trách nhiệm của mình nữa. Rõ ràng chính anh mới là người đã thay lòng đổi dạt”

“Em thật sự quá ngu ngốc đi mà. Vốn dĩ từ trước tới nay, em luôn coi Tô Kim Thư là hồ ly tỉnh.

Thật không ngờ… không ngờ đó lại là Lâm Thúy Vân”

“Quả nhiên là gần mực thì đen, gần đèn thì rạng! Là bạn thân của Tô Kim Thư thì cũng không phải người tử tế gì!

Lục Mặc Thâm chỉ lạnh lùng nhìn cô: “Vì vậy, đó chính là lý do vì sao anh đăng những bức ảnh đó lên trang thông tin của trường sao?”

Lục Mặc Thâm là loại người khôn ngoan như thế nào cơ chứ?

Anh ta chỉ cần động một ngón tay là có thể biết được rốt cuộc ai là kẻ đứng sau chuyện này.

Lê Duyệt Tư cũng biết rằng cô ấy không thể che giấu được cái trò mèo này của mình với anh †a,cho nên, ngay khi vừa bị vạch trần, cô ấy thậm chí còn không có ý định giấu diếm: “Mặc Thâm,em biết em không thể giấu anh chuyện này, cho nên hôm nay em mới tới đây.

‘Vừa nói, cô ấy vừa tiến lên mấy bước và nằm lấy tay Lục Mặc Thâm: “Mặc Thâm, chúng ta có thể cùng nhau cố gắng có được không? Giống như trước đây, chỉ cần anh đồng ý với em tất cả mọi thứ như kế hoạch đã đặt ra trước đó, hai chúng ta sẽ kết hôn, em sẽ không truy cứu chuyện của Lâm Thúy Vân nữa”

Khi Lê Duyệt Tư nói những lời này, giọng điệu của cô ấy thể hiện rất rõ sự cầu xin, van nài.

‘Vốn di cô ấy là một người rất kiêu ngạo cơ mà Thậm chí, trong khoảng thời gian nhiều năm hai người quen nhau như vậy, cô ấy cũng chưa bao giờ nói một lời nhu nhược trước mặt Lục Mặc Thâm.

Nhưng lúc này, khi cô ấy nhận ra rằng cô ấy có thể sẽ mất đi người đàn ông này, cuối cùng thì cô ấy cũng đã sợ hãi.

Lục Mặc Thâm nhìn cô, nhưng không nói một lời.

Lê Duyệt Tư nghĩ rằng anh ta vẫn còn đang lung lay.

Vì vậy, cô ấy hạ quyết tâm, hai tay run rẩy bắt đầu từ từ kéo khóa váy của mình xuống.

Cô ấy đang mặc trên người một chiếc váy dài, khi kéo khóa đến chỗ thắt lưng, chiếc váy hoa đã tuột xuống đất dọc theo cơ thể cô ấy.

Cô ấy có một dáng người rất chuẩn, với làn da trắng như tuyết, vòng eo của cô ấy thon thả không tỳ vết, đôi chân thon dài và thẳng tấp.

Vì thường xuyên tập yoga nên trên cơ thể cô ấy gần như không có một chút mỡ thừa nào.

Cô ấy hơi căng thẳng một chút, cô ấy thở dốc và rồi cởi bỏ xuống đất cả mảnh vải che thân cuối cùng.

Tay trái của Lê Duyệt Tư che ở trước ngực, để không lộ ra ngực của mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.