Cùng Tổng Tài Daddy Cưng Chiều Mẹ

Chương 453



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 453: Bồi tiền hóa

“Chị ruột của tôi à, ở đây là thành phố Ninh Lâm đấy! Vấn còn tưởng rằng đây là cái nơi thâm sơn cùng cốc của quê hương chúng ta sao, chị hôm qua đưa tôi một triệu rưỡi, sao có thể đủ để trả tiền chứ? Tôi chỉ là mời đám bạn đi ăn có bữa cơm thôi cũng hết rồi”

Nguyễn Bảo Trung rõ ràng là một bộ dạng không lấy được tiền sẽ không đi: “Hơn nữa ấy, chị bây giờ đã hot như vậy rồi, cũng kiếm được không ít tiền ấy nhỉ! Có tiền rồi mà vẫn kẹt xỉ với em trai rượt như vậy, tôi thấy cái lễ phục trên người chị này cũng phải trên triệu ấy nhỉ?”

Nguyễn Bảo Lan bị cái vẻ vô lại của cậu ta làm cho toàn thân tức giận đến phát điên: “Bộ phụ này của tôi là đi mượn, Nguyễn Bảo Trung, tôi nói cho cậu biết, tôi đi diễn quả thật là có thù lao, nhưng hiện tại thì vẫn chưa được trả cho một phân tiền nào, mà cho dù có lấy được đi nữa, tôi cũng sẽ không bao giờ có thể đưa cho một người tiêu xài phung phí như cậu, trong nhà có chuyện gì chả nhẽ cậu không biết gì hả? Cha mẹ…”

“Được rồi, đừng có nhắc về cha mẹ với tôi, phiền chết đi được, nếu như không phải hai người bọn họ vô dụng, thì tôi bây giờ còn đến mức không lấy được vợ hả?”

Nguyễn Bảo Trung không kiên nhẫn ngất lời của cô ta: “Chị phải biết là ấy, như những người trong thôn chúng ta ấy, những người bằng tuổi tôi đã sớm kết hôn rồi. Chị bây giờ ngay lập tức đưa tôi 15 triệu, tôi không muốn lại ở đây nghe chị càm ràm nữa”

Cậu ta nhét toàn bộ số tiền vỏn vẹn chỉ hơn 3 triệu ở trong ví tiền vào trong cái túi của mình: “Chỉ có tí tiền này thôi hả? Nói ra chắc cũng không có ai tin đâu? Tôi sẽ lấy ít này trước, ngày mai lại đến tìm chị lấy thêm mấy triệu nữa nhé!”

Nói xong câu này, cậu ta liền nhét ví tiền vào lại trong ngực của Nguyễn Bảo Lan, sau đó quay người rời đi Nhìn bóng lưng của em trai rời đi, Nguyễn Bảo.

Lan chỉ cảm thấy có một loại cảm giác muốn cắn nuốt chính mình vô hình chung, vừa quay người lại nhìn thấy Tô Kim Thư đứng cách đó không xa.

“Kim Thư..”

Nguyễn Bảo Lan có chút ngại ngùng, cô ta không muốn một mặt khó chịu của bản thân bị người khác nhìn thấy được.

: “Đoạn đối ï đều nghe thất ‘Tô Kim Thư yên tĩnh nhìn cô thoại vừa nấy của hai người tồi”

Nguyễn Bảo Lan ngại ngùng cười cười: “Thật ra, thật ra con người của em trai tôi cũng không Tôi, chính là…”

“Cứ vào trước đi đã, tiệc rượu bây giờ vẫn chưa kết thúc đâu nhé.”

Tô Kim Thư cắt ngang lời ngay đầu lưỡi của cô ta.

Nguyễn Bảo Lan gật gật đầu, cùng với Tô Kim Thư kề vai sát cánh trở về.

Nguyễn Bảo Lan uống nhiều hơn hai cốc rượu, khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm hồng, có chút men say.

Tô Kim Thư nhìn cô ta: “Bảo Lan, tôi có thể hỏi cô một vấn đề hay không?”

“Cô hỏi đi “Em trai cô tìm cô đòi tiền như vậy đã lâu chưa?”

Nguyễn Bảo Lan cẩn thận suy nghĩ một chút: “Thằng bé học cấp 3 vẫn chưa xong đã thôi học luôn rồi, về sau luôn luôn là tôi ở trong trường địa học nửa đi làm nửa đi học, tiền kiếm được một chút lại đưa cho nó, cũng để lại được một ít tiền, thường xuyên sẽ gửi về cho trong nhà một chút, cũng sẽ đưa cho em trai một chút, tính ra cũng ngót ngét 5-6 năm rồi”

“Thế nên trong khoảng thời gian 5-6 năm này, em trai cô từ trước đến nay chưa từng nghĩ đến việc đi tìm một công việc à?”

Sắc mặt của Nguyễn Bảo Lan thay đổi có chút ảm đạm: “Thắng bé nói nó không tìm được cái nào tốt cả.”

Tô Kim Thư lạnh giọng cười một tiếng, một màn vừa rồi cô đều nghe thấy hết, từ ngữ khí nói chuyện của Nguyễn Bảo Trung, còn có thái độ hùng hùng hổ hố lúc lấy tiền là đã biết rồi, cậu ta chính là đưa tay ra cầm thành quen rồi Hơn nữa bây giờ danh tiếng của Nguyễn Bảo Lan mới dần dần được hé mở ra, thu nhập cũng sẽ từ từu tăng lên, cứ như thế này, em trai của cô ấy cũng sẽ không suy nghĩ đến việc đi tìm một công việc.

Tô Kim Thư cười cười nói: “Bảo Lan, cô biết không? Một người đàn ông điều quan trọng nhất là có trách nhiệm có gánh vác”

“Em trai cô bây giờ nếu như không hiếu được trách nhiệm là như thế nào, thì sẽ luôn luôn ỷ lại vào cô như thế”

“Cô có thế chăm sóc cậu ta một lúc, nhưng nếu sau này cô gả cho người ta rồi, hay là em trai cô lấy vợ rồi, lẽ nào cô còn muốn gọi cả chồng cô cùng cô chăm sóc cả nhà cậu ta nữa?”

Đối diện với vấn đề mà Tô Kim Thư nhắc tới, Nguyễn Bảo Lan thoáng ngây ngẩn cả người, cô †a dường như từ trước đến giờ không nghĩ đến những chuyện xa như vậy.

Cha mẹ nói muốn cô ta chăm sóc tốt cho em trai, trong tiềm thức của cô liền cảm thấy đây chính là trách nhiệm của chính mình.

“Cô thân là chị gái thương cậu ta tuyệt đối không có gì sai trái, nhưng ít nhất cô phải học cách để cho cậu ta độc lập.”

“Có câu nói nói là Lòng tham vô đáy, bây giờ cô cứ cho đi vô điều kiện như thế, sau này có một ngày nào đó cô đói khổ cho ít đi hay là không cho nữa, cậu ta sẽ biến cô trở thành kẻ thù của cậu ta”

Nguyễn Bảo Lan cay mày chăm chú: “Em trai của tôi có lẽ không phải là người như vậy, chúng tôi là người một nhà mà”

Ánh mắt Tô Kim Thư nhìn cô ta thật sâu: “Nếu đã như thế, lần tiếp theo lúc cậu ta lại tới tìm cô muốn đòi tiền, cô liền nói là từ nay trở đi sẽ không cho tiền nữa, hay là một tháng chỉ cho 1 triệu rưỡi, cô xem xem phản ứng của cậu ta sẽ như thế nào nhé.”

Nguyễn Bảo Lan vừa nghe hết câu này liền cau mày, hình đáng như có điều muốn suy nghĩ.

Sau khi tiệc rượu chúc mừng này kết thúc, Lệ Hữu Tuấn tự mình lái xe đến đón Tô Kim Thư.

‘Tô Kim Thư là cùng với Nguyễn Bảo Lan đi ra, cô quay đầu nhìn khắp bốn phía: “Bảo Lan, có ai đến đón cô không?”

Nguyễn Bảo Lan ngẩng đầu liếc mắt liếc nhìn thấy Lệ Hữu Tuấn khom người từ trong Bentley đi tới, Đại não của Nguyễn Bảo Lan trong nháy mắt ngưng trẹ, khuôn mặt trướng đến đỏ bừng: “Tôi…tôi tự mình gọi xe về cũng được”

Cô ta quay người chuẩn bị rời đi, nhưng thình lình bị Tô Kim Thư bắt lại: “Bây giờ thời gian đã không còn sớm nửa rồi, cô con gái một mình đi về nhà không an toàn, tôi bảo Hữu Tuấn anh ấy đưa cô về”

Lê Hữu Tuấn vừa đi vào đến, liền nghe được những lời này, liếc mắt nhìn về phía Tô Kim Thư.

Tô Kim Thư dí dỏm cau mũi về anh: Cầu xin mà cầu xin mà.

Nguyễn Bảo Lan vẫn có chút căng thẳng.

Lệ Hữu Tuấn quay người đi đến, mở cửa xe sau ra, âm thanh trầm thấp mà dễ nghe: “Lên xe đi”

Tô Kim Thư vừa nghe những lời này, liền biết Lê Hữu Tuấn đã đồng ý rồi.

Cô lập tức dắt theo Nguyễn Bảo Lan: “Lên xe đi, có thể để cho đại thiếu gia nhà họ Lê tự mình lái xe đưa về nhà, cả cái thành phố Ninh Lâm này không có mấy người được đãi ngộ đấy đâu”

Nguyễn Bảo Lan bất chấp tất cả lên xe.

Tô Kim Thư thì ngồi ở ghế lái phụ.

Bọn họ lại không biết được rằng là, sau khi xe Bentley lái đi chưa bao lâu, mấy tên đầu đường xó chợ ở đường cái đối diện, lập tức liền trở nên ồn ào: “Nguyễn Bảo Trung, mày vẫn còn nói với bọn †ao trên người chị gái mày chỉ có hơn 3 triệu thôi ấy hả? Mày xem kia kìa, có người lái Bentley đến đón cô ta đấy!”

Nguyễn Bảo Trung nắm 3 triệu trong tay lửa giận ngút trời, giận đến phát run: “Cái con bồi tiền hóa chí này, bây giờ còn học được cách lừa người rồi! Yên tâm đi, chút năng lực này của cô ta, tôi đảm bảo, để cô ta ngày mai phải đem hết tất cả mọi thứ trong nhà giao cho tôi!”

“Ông Lục, ngày mai mày đi đặt phòng bao hạng thương gia tốt nhất, mỗi người gọi hai em gái, ông đây đến tính tiền”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.