Cùng Tổng Tài Daddy Cưng Chiều Mẹ

Chương 628-2



Chương 628-2

Vì chuyện này mà ông ngoại tức đến hộc máu, chẳng bao lâu sau liền chết vì bệnh. Bà ngoại vẫn luôn canh cánh chuyện này trong lòng, trước khi chết cũng không muốn nhìn mặt mẹ.

Những năm này, mẹ luôn tìm cách để chuộc những món cổ vật này về, thậm chí sau khi bị tai nạn xe cộ vẫn cứ nhắc lại mãi…”

Tô Kim Thư nhắc tới chuyện này lại đỏ cả mắt.

Bởi vì anh trai gặp chuyện bất trắc phải ra nước ngoài chữa bệnh, cô chỉ có thể dựa vào sức lực của chính mình để tìm kiếm mạnh mối ở trong nước, nhưng tìm nhiều năm như vậy vẫn chẳng có tin tức gì Thậm chí cô từng nghĩ rằng mấy thứ này sớm đã bị bán ra nước ngoài rồi, không thể nào tìm lại được nữa, Nhưng mà thật không ngờ, Lệ Hữu Tuấn lại có thể tìm về toàn bộ những thứ này không thiếu một món!

“Còn cái này Tô Kim Thư lấy một bản hợp đồng ở phía sau phong bì ra: “Là hợp đồng chuyển nhượng cổ phần công ty của tập đoàn Tô Thị”

Tô Kim Thư kinh ngạc nhìn Lệ Hữu Tuấn, lúc trước vì Tô Văn Tâm và tình nhân của ông ta động tay động chân nên cơ bản là tập đoàn đã bị đào rỗng, chẳng qua cổ phần công ty vẫn còn một ít giá trị.

Sau đó, Tô Văn Tâm vì muốn có được một thỏa thuận hợp tác mà không tiếc bán đứng con gái của mình Cũng bởi vì thỏa thuận này, ông ta đã bán tháo toàn bộ cổ phần công ty với giả rẻ mạt.

Thời điểm Lệ Hữu Tuấn chuẩn bị mấy thứ này vô cùng thuận lợi, thậm chí còn dư ra một ít thời gian.

Chẳng qua lúc đi tìm lại chiếc nhẫn huyết ngọc kia đã trì hoãn không ít thời gian.

Vì nóng lòng muốn quay về thành phố Ninh Giang gặp Tô Kim Thư cho nên anh phải tự mình xử lý công việc, hành hạ bản thân tiều tụy đi không ít.

Bây giờ Tô Kim Thư đã biết tất cả những điều này, cảm động đến mức không thể hơn được nữa.

Không phải vì mấy món đồ cổ này giá trị bao nhiêu, mà bởi vì Lệ Hữu Tuấn cam tâm tình nguyện lãng phí thời gian và tâm tư cho cô.

Cho dù cuối cùng không thể tìm lại được những món đồ cổ này, cổ phần của tập đoàn Tô Thị cũng không lấy lại được, chỉ cần có tấm lòng này của Lệ Hữu Tuấn thì đối với cô đã là sự yêu thương lớn nhất rồi.

“Cảm ơn anh”

Lúc này Tô Kim Thư không cầm nổi nước mắt nữa, cô từng bước từng bước đi đến trước mặt Lệ Hữu Tuấn.

Hôm nay chuyện cảm động anh làm thật sự rất nhiều, cho nên cô cảm thấy nước mắt của mình cũng sắp chảy đến khô cạn mất rồi Nhưng mà những giọt nước mắt lúc này hoàn toàn là những giọt nước mắt hạnh phúc.

Tô Kim Thư nói ra câu cảm ơn từ tận đáy lòng “Em không biết giờ đây trừ nói cảm ơn anh ra thì còn có thể làm gì… Cái gì em cũng không có, nhưng mà anh lại cho em toàn bộ thế giới…”

Nghe những lời đầy xúc động này của Tô Kim Thư, trong mắt Lệ Hữu Tuấn cũng ẩn ấn hiện lên những cảm xúc vui mừng lửng lơ.

Anh khẽ nhếch miệng, cẩn thận kéo những sợi tóc bị gió biển thổi loạn ra sau tai cô: “Em không cần làm cái gì hết, chỉ cần yêu anh là đủ rồi”

Ngay lúc này, một tràng vỗ tay vang dội vang lên sau lưng hai người họ.

Nước mät Tô Kim Thư còn chưa kịp khô vội quay đầu nhìn lại.

Phát hiện người đang vỗ tay chính là Tô Duy Nam, chẳng qua nụ cười trào phúng khi nãy trên mặt anh ấy đã biến mất, chỉ là trong mắt vẫn lộ ra biếu cảm xa lánh: “Thật sự không ngờ, cậu cả Lệ vì cục cưng nhà tôi mà làm được đến nước này, chỉ riêng chuyện này Tô Duy Nam tôi vô cùng hổ thẹn.”

Lệ Hữu Tuấn năm tay Tô Kim Thư, không hờn không giận nhíu mày: “Ai là cục cưng nhà anh chứ, anh thật biến thái!”

Tô Kim Thư cau mày, tức giận dùng cánh tay đụng nhẹ vào Lệ Hữu Tuấn: “Không được nói như vậy với anh trai eml”

Lệ Hữu Tuấn nhìn Tô Kim Thư, tuy biểu cảm trên mặt không có gì thay đổi nhưng cũng không mở miệng nói tiếp.

Tô Duy Nam thản nhiên mở miệng: “Hôm nay tôi đến đây hoàn toàn là vì cục cưng nhà tôi. Chuyện nào ra chuyện đấy. Cục cưng muốn chọn người đàn ông nào tôi đương nhiên sẽ không can thiệp, đây là tự do của em ấy. Nhưng mà ân oán giữa tôi và cậu, ân oán giữa tôi và nhà họ Lệ vẫn tồn tại như cũ”

“Nói vậy Tư Vũ Chiến đã bị anh giết chết rồi sao?”

“Nếu phải giết người, chẳng bằng khiến người đó sống không bằng chết. Như vậy vừa có chút thú vị hơn vừa có ý nghĩa hơn.”

“Trước khi giết chết anh ta, tốt nhất anh nên điều tra cho rõ vụ tai nạn xe hơi năm năm trước đã.”

Biểu cảm của Tô Duy Nam bỗng nghiêm túc hẳn, trong mắt lóe lên một tia hung ác: “Không cần biết vụ tai nạn xe năm đó có bao nhiêu chuyện bên trong, việc tháo bỏ hiểu lầm này không phải việc cục cưng nhà tôi phải nhận, hiểu không?”

Ý tứ của Tô Duy Nam chính là, cho dù cái chết của Lệ Bảo Ngọc thật sự không liên quan gì đến anh ấy, anh ấy cũng chẳng có trách nhiệm hoặc dự định phải giải thích bất cứ cái gì cho nhà họ Lệ.

Lệ Hữu Tuấn lắng lặng nhìn anh ấy, không nói gì.

Tô Duy Nam đi đến trước mặt Tô Kim Thư, cưng chiều xoa đầu cô: “Cực cưng, anh hy vọng em sẽ hạnh phúc.”

Tô Kim Thư nghiêm túc gật đầu: “Nhất định rồi. Nên anh cũng vậy đó, nhất định phải hạnh phúc”

Tô Duy Nam biết Tô Kim Thư nói những lời này là có ý gì, khuôn mặt yêu nghiệt chợt lóe qua một tia u ám rồi nhanh chóng biến mất, anh ấy gật đầu: “ừt Tô Duy Nam lấy cớ muốn đến bệnh viện nên rời đi trước.

Tuy trong lòng Tô Kim Thư không nỡ, nhưng cô biết Tô Duy Nam đang lo lắng cho.

Mộ Mãn Loan nên cũng không giữ anh ấy lại lâu.

Lúc Tô Duy Nam dẫn Âu Mỹ Lệ xuống ca nô bên cạnh, cô ấy nhìn anh: “Dương Hải, sao không nói cho em gái anh biết sự thật?”

Tô Duy Nam bày ra một biểu cảm rất khó hiểu: “Nói cái gì? Nói cho em ấy biết Mộ Mẫn Loan phải thành người thực vật sao?”

Âu Mỹ Lệ nhíu mày: “Em gái anh có quyền được bi “Anh cũng có quyền không nói ra sự thật, không phải sao?”

Giọng nói của Tô Duy Nam lúc nói những lời này vô cùng lạnh lùng, ánh mắt cũng rất thờ ơ, cặp mắt quyến rũ nhìn chiếc du thuyền đang dần dân xa, tựa như đang suy nghĩ điều gì.

“Có lẽ em đang xen vào việc của người khác, em chỉ đang đứng trên lập trường của một người bạn để nhắc nhở anh một chút mà thôi. Tuy em và em gái anh qua lại chưa được bao lâu nhưng em có thể nhìn ra được, chị ấy thực sự rất để tâm chuyện người khác giấu giếm chị ấy, đặc biệt là những người gần gũi nhất”

Tô Duy Nam lớn lên cùng Tô Kim Thư, đương nhiên anh ấy hiểu rõ điểm này hơn bất cứ ai khác.

Nhưng hôm nay là ngày anh ấy nhìn thấy Tô Kim Thư cười nhiều nhất, cũng là ngày khóc thảm nhất.

Anh ấy hiểu bây giờ cô có bao nhiêu hạnh phúc, bao nhiêu vui vẻ.

Thấy Tô Duy Nam vẫn trâm mặc không nói, Âu Mỹ Lệ tiếp tục mở miệng: “Vậy chuyện anh tính đưa Mộ Mẫn Loan quay về Mỹ cũng không nói cho chị ấy biết sao?”

“Chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ nói cho em ấy, nhưng không phải bây giờ.”

Âu Mỹ Lệ rất thông minh, mà thứ cô ấy thông minh nhất chính là biết chừng mực.

Lúc trước Tô Duy Nam từng từ chối cô ấy một lần, từ ngôn ngữ và hành động của anh ấy đủ để cô ấy nhìn ra anh ấy rất quyết tuyệt.

Cho nên cô ấy rất thức thời đưa mình về vị trí bạn bè của anh ấy.

Người phụ nữ rộng lượng, điềm tĩnh, biết một vừa hai phải, đây cũng chính là nguyên nhân lớn nhất Tô Duy Nam cho cô ấy làm đồng bọn của mình Buổi tối nay, Tô Kim Thư đã sớm bị hạnh phúc làm cho choáng váng.

Khi du thuyền bắt đầu sôi động lên, Tô Kim Thư ngồi trên đỉnh du thuyền, trái tim chậm rãi lắng đọng lại.

Cô rúc vào ngực Lệ Hữu Tuấn, nghe âm thanh lãng mạn bên tai, nhìn khung cảnh ca hát nhảy múa sôi động bên dưới. Cho dù bình thường cô không thích những nơi quá ồn ào như vậy thì bây giờ cũng có thể cảm nhận được hạnh phúc mãnh liệt.

“Thật giống như đang mơ vậy, nếu đây chỉ là một giấc mộng, em hy vọng vĩnh viễn không cần tỉnh giấc”

Tô Kim Thư nép vào lòng Lệ Hữu Tuấn thì thào tự nói.

€ô cúi đầu nhìn ánh sáng lóa mắt từ chiếc nhẫn kim cương lớn trên tay, khóe miệng cong lên độ cong vui vẻ.

“Đồ ngốc”

Lệ Hữu Tuấn trả lời, ánh mắt rất đỗi dịu dàng Tô Kim Thư ngấng đầu nhìn anh, khẽ hôn lên khóe miệng: “Ngài Lệ này, làm sao bây giờ?”

“Hả?”

“Em phát hiện bây giờ em hoàn toàn không thể rời khỏi anh được nữa, là anh khiến em trở nên tùy hứng như vậy. Nếu sau này anh không cần em nữa thì em phải làm thế nào bây giờ?”

“Cho nên, trong mấy ngày anh rời đi này, có người nghĩ răng mình bị bỏ rơi, rầu rĩ không vui đến nỗi khiến cho bản thân gầy hẳn đi đúng không?”

Bị Lệ Hữu Tuấn vạch trần, cả mặt Tô Kim Thư liền đỏ bừng.

Nhưng cô rất nhanh chóng bình tĩnh lại, lúc nhìn Lệ Hữu Tuấn cũng trở nên nghiêm túc hẳn: “Em biết, có lẽ anh không muốn em nhắc lại về Lục Anh Khoa, nhưng em nhất định phải chân thành xin lỗi anh”

Vừa nghe đến tên của Lục Anh Khoa, ánh mắt Lệ Hữu Tuấn lạnh đi một giây.

Nhưng nhìn đến dáng vẻ nghiêm túc của Tô Kim Thư, anh đành áp chế sự nóng nảy trong lòng, kiên nhẫn lắng nghe.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.