Cùng Tổng Tài Daddy Cưng Chiều Mẹ

Chương 669



Chương 669

Đây chính là khoảnh khắc mà cô đã chờ đợi suốt tám năm trời…

 

“Em hãy cưới anh nhé.”

 

Mặc dù không có thêm những câu từ hoa lệ nào, câu nói này cũng đã như một cây búa, đánh mạnh vào ngực của Mộ Mẫn Loan.

 

Lúc này trong lòng cô chỉ còn cảm xúc hạnh phúc, vui vẻ và hưng phấn mà thôi.

 

Cô thật sự cảm thấy vui đến mức chỉ muốn hét lên: “Vâng, em bảng lòng, em bãng lòng!”

 

Mộ Mẫn Loan ra sức gật đầu, hai chân cô như nhũn ra, cả người cô cứ vậy mà đổ rạp vào lòng của Tô Duy Nam Hai người nửa quỳ nửa ngồi dưới đất rồi ôm chầm lấy nhau, Mộ Mẫn Loan ngẩng đầu lên, hôn Tô Duy Nam.

 

Nụ hôn này hàm chứa rất nhiều cảm xúc, và bao gồm cả sự chờ đợi và nhớ nhung giữa hai người suốt tám năm qua.

 

Mặc dù niềm hạnh phúc này đã đến hơi muộn, nhưng dù sao thì cũng hơn là chưa tới.

 

Dù không có hoa tươi, không có nhẫn, cũng chẳng có sự chứng kiến của bạn bè thân thích Nhưng lúc này Mộ Mẫn Loan vẫn cảm thấy mình là người con gái hạnh phúc nhất trên đời này rồi.

 

Tô Duy Nam dùng một tay bế ngang cô lên, cơ thể của hai người đã cùng nhau soạn ra một khúc tình ca thật thơ mộng trong màn đêm dịu dàng này.

 

Hai người chính là không khí của nhau, cô hùa theo anh, còn anh lại lấy lòng cô.

 

Trong khoảng thời gian năm năm xa cách, tình yêu nồng cháy của hai người giành cho đối phương chưa bao giờ phai nhạt.

 

“Duy Nam, em yêu anh, em yêu anh..”

 

Trong lúc đê mê, Mộ Mãn Loan nói ra những lời chân thành nhất trong lòng mình.

 

“Anh biết, anh lúc nào cũng biết…”

 

Những lời tâm tình nỉ non ấy đã khiến cho độ ấm trong căn phòng trở nên nóng hơn bao giờ hết…

 

Một chiếc du thuyền loại nhỏ vô cùng xa hoa đã thuận lợi đỗ lại ở bờ biển của một hòn đảo thần bí nào đó, bất chấp cả tình hình thời tiết xấu và hàn loạt những tình huống phức tạp khác.

 

Lúc này Tô Kim Thư đang đứng ở tầng hai của tòa lâu đài, cô vừa nhìn xuống đã thấy ở bến cảng có hơn hai mươi người vệ sĩ đứng xếp thành hàng ở hai bên đường nhỏ.

 

Mà Ông Hồng thì đang cung kính đứng ở bên trái đường nhỏ, kiên nhẫn đứng đợi vơi smọi người.

 

Tô Kim Thư chuyển tâm mắt đi hướng khác, cô phát hiện ra, lúc này những nữ giúp việc vốn đang bận bịu làm việc trong lầu đài, bây giờ cũng đang đứng ở trước cửa sảnh lớn, bài binh bố trận rất sẵn sàng để đón kẻ địch đến.

 

Xem ra người sắp tới đây có thân phận rất tôn quý.

 

Hơn nữa, Tô Kim Thư phát hiện ra vẻ mặt người nào ở đây cũng cực kỳ nghiêm túc và trang trọng, giống như gặp phải kẻ thù vậy.

 

Rốt cuộc thì người sắp đến đây là ai vậy, có phải là người đã bắt cóc mình đến đây không?

 

Tô Kim Thư chợt nhớ ra, sáng nay khi cô đang đi dạo thì Ông Hồng đã dặn dò mình vài câu, mặc dù cách nói chuyện của ông ấy rất uyển chuyển, nhưng Tô Kim Thư vẫn hiểu ý của ông ta rất nhanh.

 

Ý của ông ta đại khái là vị khách sắp tới có tính cách hơi kỳ lạ, hơn nữa người này cũng rất lạnh lùng, có thế sẽ hơi khó để nói chuyện.

 

Tô Kim Thư nhíu mày lại rồi quay về phòng, thay một bộ quần áo nhìn có vẻ trang trọng hơn một chút.

 

Dù sao thì người cô sắp không phải là một kẻ dễ đuổi đi, cô phải nghĩ cách để đàm phán với người này mới được.

 

Sau khi Tô Kim Thư thay quần áo xong thì du thuyền cũng cập bến Vài phút sau, một người đàn ông trung niên mặc âu phục đen, bước ra với vẻ mặt nghiêm túc.

 

Người đàn ông này đeo kính râm màu đen, phần lông mày bên phải có một vết sẹo, khuôn mặt ông ta nhìn cực kỳ sắc bén, khóe miệng hơi trầm xuống khiến gương mặt ông ta trở nên rất đáng sợ.

 

Nếu so sánh với Lệ Hữu Tuấn thì khí thế của người đàn ông này không hề thua kém anh chút nào, thậm chí trên người ông ta còn có vẻ bá đạo, khát máu được lắng đọng qua thời gian, có vẻ chín chắn trưởng thành hơn.

 

Mọi người vừa thấy ông ta thì lập tức cúi đầu xuống, cung khính chào.

 

Ông Hồng bước ra.

 

“Ông chủ”

 

“ừ”

 

Người đàn ông khẽ gật đầu, đi xuống.

 

Những đàn em mà ông ta dẫn đến theo cũng bắt đầu bước xuống du thuyền, ai nấy đều tỏa ra âm khí bức người, chỉ cần nhìn thân hình của họ thôi cũng đủ biết rằng đây là những người luyện võ rất lợi hại.

 

“Con bé có khỏe không?”

 

Người đàn ông bình tĩnh hỏi: “Nghe nói đêm qua gió lớn”

 

Ông Hồng lập tức đáp lại: “Ông chủ cứ yên tâm. Tình hình trong lâu đài vẫn rất ổn định, đêm qua cô Tô ngủ rất ngon, không sợ sét”

 

Cô không sợ sét?

 

Người đàn ông kia nhíu mày lại, nhưng ngay sau đó lại gật đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.