Cùng Trợ Thủ Đắc Lực Đếm Ngược

Chương 12-1



Ethan ôm chăn tựa vào đầu giường.

Lâm Nguyên đang một bên mặc quần áo, một bên nói chuyện điện thoại.

Cậu ngoan ngoãn không nói lời nào, chỉ lẳng lặng đánh giá người đàn ông cao lớn kia.

Cậu biết bản thân đoán đúng. Người đàn ông mượn rượu giải sầu này trăm phần trăm là vì gặp vấn đề chuyện tình cảm. Cậu có chút hiếu kỳ không biết là người… đàn ông… như thế nào mà có thể khiến cho người đàn ông cực phẩm có quyền có sắc này thành bộ dạng như hôm nay… Đến mức đè lên cậu cũng không cứng rắn nổi. 

Cậu có chút bực mình, lửa dục vừa bùng lên thì phải nén lại, lại còn khiến cậu thất vọng với sức hút của bản thân. Cậu chưa từng gặp người đàn ông nào đã trèo lên giường mình lại còn bỏ đi. 

Nhìn Lâm Nguyên đi giày da chuẩn bị ra khỏi phòng, trong lòng Ethan khẽ động, vội vàng nhảy xuống giường, lấy thẻ phòng dự bị trong ngăn kéo ra nhét vào tay hắn. 

“Tôi còn ở đây một thời gian… Lúc nào anh không bận… cứ qua đây…”

Lâm Nguyên do dự vài giây, nhìn thanh niên trần trụi đứng trước mặt mình, trong mắt vừa tràn ngập chờ mong, lại vừa lo lắng hắn sẽ từ chối. Hắn suy nghĩ, rốt cuộc vẫn cất thẻ phòng vào túi. Từ chối một tuyệt sắc giai nhân lại rõ ràng có tình cảm với mình thì hẳn là không bình thường rồi. 

Thế nhưng lại đối với người đó không cứng nổi, thì cũng được tính là không bình thường phải không? “Đều là do tên chết tiệt nhà cậu hại!” Hắn hằn học gọi tên người đó từ tận đáy lòng, dùng ngón tay ấn mạnh nút thang máy, ấn cho đến khi đau cả trong lòng.

Khi Phó Xung đưa trái bóng vào rổ, tiếng còi kết thúc trận đấu cũng vang lên. Đội cổ động viên của văn phòng chính phủ hò hét điên cuồng, ăn mừng chiến thắng. Các đồng đội ngoài sân đều ùa vào sân, vây quanh Phó Xung và bốn người còn lại, la hét, reo hò hết sức náo nhiệt. 

Đổng Kiếm hưng phấn chen vào giữa đám người, đấm vào vai Phó Xung, “Thật tuyệt con mẹ nó vời! Hơn bọn họ có 4 điểm, quá kích thích, bắp chân em chuột rút luôn rồi đây này!” 

Phó Xung cũng hưng phấn mà đấm hắn một cái, “Phấn khích như này mới là cái chúng ta muốn chứ.” 

“Tối nay chúng ta đi đâu uống rượu đây? Hôm nay nhất định phải ăn mừng, không say không về!” Đồng Kiểm tuổi trẻ khí thịnh, lại còn từng là quân nhân nên vừa nhắc tới uống rượu là hai mắt tỏa sáng.

“Tối này là tiệc mừng theo truyền thống, có lãnh đạo tham gia, chắc là cũng giống trước đây thôi, uống không nổi.” Phó Xung vừa cởi áo vừa nói với gã về truyền thống của cơ quan. 

“Vãi chưởng. Thế thì còn gì là vui nữa?Sao lãnh đạo lại tham gia chứ? Là các chủ nhiệm phòng ban sao?” Đổng Kiếm thay áo, từ trong ba lô lấy ra một điếu thuốc.

“Mấy chủ nhiệm, thi thoảng cũng có cả phó thị trưởng.” Mùi khói từ chỗ Đổng Kiếm truyền đến trong lỗ mũi Phó Xung, cơ thể anh khẽ run lên. Mùi hương đó thật sự rất giống với hương vị thoang thoảng trên môi của người kia, khiến anh bỗng nhớ tới hai phiến môi nam tính, nóng cháy lại dã man.

Sau khi trở về khu ký túc xá để tắm rửa và thay quần áo, nhóm thanh niên chưa từng hết phấn khích lên xe của đoàn xe.

“Chủ nhiệm, buổi tối đi đâu ăn vậy ạ?” Có người hỏi phó chủ nhiệm dẫn đoàn.

“Vân Khai, đủ xịn sò chưa?”

“Ai nha, cao cấp như vậy, lãnh đạo thật tâm lý nha.”

“Vân Khai? Đó là địa bàn của Xung ca phải không? Xung ca, anh ở đó lâu như vậy, chắc phải quen hết mấy em gái xinh đẹp ở đó rồi đúng không?” 

“Biến. Biến.” 

Một xe toàn nam thanh niên hừng hực khí thế lại bắt đầu trêu nhau tá loạn. 

Thời điểm nghe đến cái tên Vân Khai này, có một chút ký ức hỗn loạn cùng sự buồn đau, lạc lõng, bất đắc dĩ chậm rãi nảy lên trong lòng Phó Xung. Từng chút một, khiến anh dần mất đi chút hưng phấn mà chiến thắng mang lại. 

Trong căn phòng riêng lớn nhất của khách sạn, một bàn rượu và đồ nhắm đã được dọn ra đầy đủ, mọi người đều đang nhỏ giọng tán gẫu, chờ phó thị trưởng và chủ nhiệm đến.

Cửa mở, tất cả mọi người trong phòng ngây ngẩn cả người, đồng loạt đứng lên.

Lâm Nguyên cùng phó thị trưởng và Hà Á Đông đi vào phòng.

Bộ vest màu lam vừa người càng khiến thân hình hắn thêm cao ngất, thon dài. Nhìn hắn thản nhiên gật đầu với mọi người, thoải mái ngồi vào vị trí chủ trì, Phó Xung cảm giác ánh mắt của mình thật sự không có cách nào rời khỏi người đàn ông này. Dẫu cho trong lòng anh không ngừng thầm mắng bản thân không còn thuốc chữa, trí não lại vẫn không tài nào điều khiển được ánh mắt. 

Cả người hắn thoạt nhìn như gầy đi một ít, đổi lại đường nét gương mặt lại thêm uy nghiêm, mạnh mẽ. Sắc mặt không tốt lắm, quanh mắt còn quầng thâm xanh nhạt cho thiếu ngủ, râu cạo hồi sáng giờ đã lại mọc đầy, chạm vào sẽ vừa đau vừa ngứa… Phó Xung cảm giác hầu kết của mình  khẽ chuyển động. “Nghĩ gì vậy?”, anh nâng ly nước khoáng lên, uống một ngụm. 

Thay mặt cho tất cả các thành viên trong nhóm, Hà Á Đông trước tiên cảm ơn thị trưởng Lâm đã dành thời gian đến dự tiệc mừng của văn phòng, đồng thời cảm ơn sự hỗ trợ của các nhà lãnh đạo đối với các nhiệm vụ khác nhau của chính phủ. Hiếm khi Lâm Nguyên mới lộ ra bộ mặt vui vẻ, không còn lạnh lùng như mọi khi. 

Hắn khích lệ giải bóng này cơ quản tổ chức rất tốt, quần chúng tham gia nhiệt tình, chứng tỏ các phòng ban đã hoàn thành công tác rất tốt, lại nói những thanh niên trai tráng của văn phòng chính phủ quả là những người ưu tú, hy vọng dưới sự chỉ dẫn của chủ nhiệm Hà, mọi người sẽ ngày càng tiến hơn, mọi việc đều sẽ được như ý, thành công vang dội như trận bóng hôm nay. Hắn còn nợ mọi người phát bóng khai màn, vậy nên hôm nay nhất định phải tới ăn mừng cùng mọi người. 

Phó Xung khẽ cúi đầu nhìn anh qua lẵng hoa đặt giữa chiếc bàn tròn lớn. Dáng ngồi thỏa mái, lời nói chậm rãi mà hùng hồn như trời sinh đã cho hắn một thứ khí chất mà người bình thường không thể sánh được khiến anh luôn có ảo giác, như thể người uống rượu say khướt sẽ phát điên, đến tối là đòi ăn này ăn nọ, bên tai mình nói lời ngon tiếng ngọt mê người, thậm chí có đôi khi còn như trẻ con cùng với Lâm Nguyên áo mũ chỉnh tề trước mắt này, trên cơ bản không phải là cùng một người. 

Chỉ là, dù có cùng hay không, hiện tại thì liên quan gì đến mình? 

Anh thở phào nhẹ nhõm. cuối cùng thì bài phát biểu chúc rượu của các lãnh đạo cũng kết thúc, các cầu thủ cùng nâng ly chúc mừng các lãnh đạo, cuối cùng là giai đoạn ăn uống tự do. Không cần người mời, anh đã uống cạn mấy cốc bia. Chất lọng đắng đắng, lạnh lạnh theo cổ họng đã khô khốc chảy xuống, khiến trái tim đang cáu kỉnh dị thường của anh cảm thấy thoải mái hơn một chút. 

Tạm thời cứ gác lại mớ cảm xúc hỗn độn kia đi. Khó lắm hai người mới có thể ngồi cùng một mâm cơm, việc gì cứ phải vướng bận tâm tư của chính mình, đấm đá nhau.

Lâm Nguyên phát hiện Phó Xung uống rất nhanh, hình như là đã chai thứ năm rồi. Người khác ngại lãnh đạo ở đây, uống thật sự rất kiềm chế, thế nhưng người vẫn luôn tự chủ, lại cố tình như bị ai mở van nước. 

Thế nhưng xem ra tửu lượng của anh rất tốt, lại đang ở độ tuổi sung sức, năm chai bia vào bụng thế nhưng cũng không hề gì. Anh vẫn cùng đồng nghiệp trái phải trò chuyện, thi thoảng sẽ lại cúi đầu trầm ngâm một lát, tự mình rót bia, tự mình uống. Anh không ngẩng đầu nhìn hắn, cũng không giống những người trẻ tuổi khác nắm bắt lấy cơ hội mà kính rượu hắn. Thế nhưng Lâm Nguyên biết, cũng tựa như hắn từng giây từng phút theo dõi anh, chàng trai kia cũng nhất định đang dùng cách của anh mà theo dõi hắn. Có lẽ là đang đề phòng, có lẽ là ôm hận, lại cũng có lẽ là vì một thứ gì khác. Hắn không thể nói rõ, nhưng có thể cảm nhận được. 

Một bên hắn nói chuyện cùng phó thị trưởng và Hà Á Đông, một bên vẫn luôn ngắm nhìn anh. Tên nhóc đẹp trai hôm đó đùa giỡn cùng Phó Xung đang ngồi bên cạnh anh, hai người thi thoảng nói mấy câu, cũng không nhìn ra có gì khác thường. 

Hà Á Đông quan sát xung quanh một chút, ánh mắt dừng lại trên người Phó Xung, “Tiểu Phó còn chưa kính rượu thì trưởng à? Mau mau tới đây, người khác quên kính thì thôi, cậu sao có thể quên kính được chứ.” 

Lời này nói không sai. Trong mắt người ngoài, Lâm Nguyên đã cực kỳ hết lòng với thư ký bên mình là Phó Xung. 

Phó Xung đứng dậy, đi vòng qua chỗ Lâm Nguyên và Hà Á Đông, chuẩn bị rót đầy cốc cho hai người. Điện thoại Hà Á Đông vang lên, xoay lưng nhận điện thoại. Phó Xung đưa tay cầm lấy cốc của Lâm Nguyên, ngón tay thon dài, rắn chắc của người kia lại giữ mãi không buông. Hai người lặng lẽ giằng co, ngón tay chạm ngón tay, ma sát. Có lẽ chỉ mất cùng lắm là một giây, thế nhưng lại trong cơ thể cả hai lại như có một ngọn lửa thổi bừng lên.

Hà Á Đông cúp điện thoại, xoay người lại, Phó Xung rót đầy cốc của thị trưởng. 

Mời chủ nhiệm và phó chủ nhiệm xong, Phó Xung đơn giản nói vài câu, biểu đạt lòng biết ơn đối với các vị lãnh đạo, nhất là với thị trưởng Lâm vì đã giúp đỡ mình. Anh không nói thêm gì, dù sao cũng chỉ là kính ly rượu, nói nhiều lại thành ra làm kiêu. Nói xong anh uống một hơi cạn chén, người khác cũng làm theo, Lâm Nguyên uống một ngụm, nhíu nhíu mày. Phó Xung phát hiện hắn dùng một bàn tay nhẹ nhàng che dạ dày, có lẽ dạ dày lại đau. Anh hơi hơi nhìn xung quanh một chút, mọi người đều đang nói chuyện phiếm, anh thuận tay lấy chén rượu trong tay Lâm Nguyên, một hơi uống cạn. 

Anh không về chỗ ngồi mà đi thẳng ra khỏi phòng riêng. Hơn năm chai bia hơi nhiều, không chứa nổi nên anh phải đi vệ sinh. Trong phòng riêng cũng có nhà vệ sinh, thế nhưng lúc này Phó Xung thật sự cần được ra ngoài hít thở không khí. Phải ngồi đối diện Lâm Nguyên, cảm giác thật vất vả, thật căng thẳng.

Từ đầu đến cuối, anh đều có thể cảm giác được ánh mắt kín đáo của người kia. Ánh mắt ấy như một mũi tên lạnh lùng bất ngờ bắn tới, luôn bắn thẳng vào những cái nhìn vụng trộm, thoáng qua của anh. 

Anh đi vào hành lang bên ngoài nhà vệ sinh nam. Gương mặt anh phản chiếu trong tấm gương trên bồn rửa ở cửa, trước khi anh bước qua bồn rửa, một người đàn ông khác xuất hiện trong gương.

Lâm Nguyên.

Phó Xung ngây người, ánh mắt hai người trong gương chạm vào nhau. Anh xoay người, muốn bỏ đi, người đàn ông kia lại nắm chặt lấy cánh tay anh, dùng cơ thể đẩy anh khiến hai người lảo đảo đi vào phòng vệ sinh. Phó Xung nhỏ giọng gầm lên: “Anh muốn làm cái gì? Ở chỗ này phát điên cái gì?” 

Lâm Nguyên tựa như một con sói đói với đôi mắt đỏ au, lặng lẽ nhưng lại mạnh mẽ không ngờ, hai ba cái đã đẩy Phó Xung vào trong một buồng vệ sinh, xoay tay khóa cửa lại.

Phó Xung cảm giác một ngọn lửa trong người mình lập tức bốc lên. Ngọn lửa kia không chỉ là sự tức giận, căng thẳng, lo lắng mà còn ẩn chứa sự phấn khích khó giải thích và sự… chờ mong khiến anh cảm thấy hoảng sợ.

Hai người xô đẩy, chống trả. Không gian nhỏ hẹp đó đột nhiên lại như một đấu trường La Mã cổ đại. Hai nô lệ cường tráng chiến đấu, không phải vì đồ ăn, tôn nghiêm, mạng sống, mà là vì trong hai người họ có một nỗi mê loạn không ai có thể nói rõ. Sự khác biệt duy nhất là trên người nô lệ La Mã là những sợi xích sắt thật dài, mà trên hai người họ, thứ trói buộc lại là gông xiềng vô hình. 

Không gian quá nhỏ, nhưng hai người đàn ông cao lớn lại kiên trì, không từ bỏ, lặng yên không một tiếng động mà xô đẩy, kháng cự đối phương. 

Không gian thật quá nhỏ, có thể tránh được nụ hôn của hắn, lại không thể thoát khỏi hai bàn tay nóng như lửa đốt đó. Chặn được tay hắn, đôi môi nồng mùi rượu lại áp đến. Phó Xung cảm giác chính mình ở trong căn phòng mờ ám, chật chội này không thể thở nổi, mà người hít thở không thông duy nhất cũng không chỉ có anh. Hơi thở của Lâm Nguyên cũng vậy, vừa nặng vừa gấp, kề sát bên tai anh, không nơi trốn tránh. 

Đột nhiên, Phó Xung mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng ngoài cửa, không thể phân biệt được là đang đi vào hay đi ra. Anh giật mình, thúc mạnh đầu gối, Lâm Nguyên phát ra một tiếng “a” trầm thấp, thân thể đang đè lên anh theo bản năng rút lui. Phó Xung xoay người mở cửa, nhanh chóng kiểm tra một chút, trong nhà vệ sinh không có ai. Anh không dám quay đầu, vội đi ra khỏi đó. 

Đứng trước bồn rửa tay là Đổng Kiếm, thấy anh đi ra, gật gật đầu, như vô ý mà nhìn vào trong nhà vệ sinh, “Anh ở trong đó à? Thấy anh đi đâu mãi không về. Về phòng nào.” 

Trở lại phòng riêng, Phó Xung rót hai cốc nước khoáng uống cạn. Chủ nhiệm Hà nhận được điện thoại của thị trưởng Lâm, nói hắn có việc gấp phải đi trước. 

Đi đi! Đi càng xa càng tốt. Nếu hắn không tránh xa anh một chút, anh thật sự không biết mình muốn làm gì, có thể làm gì. 

Phó Xung không lừa được chính mình. Từng nụ hôn của hắn, những cái vuốt ve, mơn trớn của hắn, thậm chí là hô hấp của hắn bên tai anh, hết thảy đều khiến anh run rẩy, đều khiến cơ thể anh không thể kiềm chế nổi mà nảy sinh… dục vọng mãnh liệt… dục vọng mà chỉ khi… ở bên hắn mới có. 

Trong mớ cảm xúc mê loạn đó, Phó Xung vẫn có thể nắm bắt được một ý nghĩ phi thường rõ ràng. Lâm Nguyên thật gầy.

Không biết vì sao, mùa thu năm nay, Kim Sơn lại mưa nhiều đến vậy.

Phó Xung và Nhã Na ra khỏi nhà mới, chuẩn bị bắt taxi đưa Nhã Na đi làm. Hai người xin nghỉ phép, vừa rồi cùng thợ điện của công ty xác định vị trí đại khái của các công tắc điện trong nhà. Khi nói về phòng bé cạnh phòng ngủ chính, anh thợ điện trêu em bé chắc chắn sẽ rất đẹp, dù là trai hay gái. Phó Xung và Nhã Na nhìn nhau, không thể không mỉm cười. Khoảnh khắc đó, Phó Xung cảm thấy trong lòng có một sự ấm áp chua chua ngọt ngọt. Có lẽ đây chỉ là một loại hạnh phúc bình thường nhất trong cuộc sống, nhưng nó lại thật tự nhiên biết bao.

Có lẽ, hạnh phúc lớn nhất trong cuộc sống chính là… sự bình yên… 

Hai người cầm một chiếc ô, Phó Xung gần như là nhường hết ô cho Nhã Na, bản thân thì ướt nhẹp nửa người. Công ty bất động sản ở cửa là một công ty con của Công ty Đông Thăng, một số người sắp rời khỏi công ty, trong đó có Khâu Lâm của Ủy ban Xây dựng.

Nhà mới của hai người có giả cả ưu đãi như vậy chính là nhờ vào quan hệ của Khâu Lâm. Phó Xung cùng Khâu Lâm chào hỏi, sắc mặt Khâu Lâm không tốt lắm. Đến bên cạnh Phó Xung và Nhã Na cùng hàn huyên mấy câu. Khâu Lâm giải thích cho Phó Xung, “Đông Thăng khả năng là đắc tội với ai đó. Hôm qua có một tổ điều tra đến đây, nói muốn kiểm tra tài khoản và chất lượng công trình mấy năm gần đây của bọn họ.”

Phó Xung gật gật đầu,“Hiện tại sao rồi?”

“Cuộc điều tra đã bắt đầu rồi. Thật là phiền phức. Tay thị trưởng Lâm này cũng thật ác, bảo sao người ta nói nơi nào hắn đến, các nhà đầu tư cũng gặp xui xẻo… Ai… Cái đó… Cậu bây giờ không ở bên hắn nữa phải không?” Khâu Lâm đang nói một nửa, chợt nhớ ra Phó Xung vốn là thư ký riêng của Lâm Nguyên, sắc mặt không khỏi thay đổi. 

Phó Xung cười lắc đầu, “Cho mình nghỉ một thời gian rồi.” Anh biết người của Ủy ban xây dựng và chủ đầu tư luôn có liên hệ chặt chẽ với nhau. Đông Thăng lại là nhà thầu lớn, nếu tra xét, không biết sẽ động đến ai, liên lụy đến ai, Khâu Lâm bực mình là chuyện bình thường. 

Mấy đồng nghiệp vẫy tay gọi Khâu Lâm lên xe, Nhã Na cười bảo mấy ngày nữa sẽ tìm thời gian ăn cơm với nhau, dù sao thì anh ta cũng đã giúp đỡ bọn họ rất nhiều, tiết kiệm được không ít tiền mua nhà, nhất định phải cảm ơn chu đáo. Nghĩ đến chuyện này, hai người không khỏi khỏi nhìn tấm biển có dòng chữ Dongsheng Development ở cửa công ty bất động sản.

Mưa ngày càng nặng hạt, trên người có một cái lạnh khó tả.

Liên tục mấy đêm liền, Phó Xung phát hiện anh ngày càng ngủ không nổi. 

Có lẽ vì tiến độ sửa sang nhà mới càng lúc càng nhanh, nhiều việc liên quan đến đám cưới cũng từ từ lộ ra, quả thực có rất nhiều lo lắng nhưng vẫn có thể xử lý được. Chỉ là tâm trạng rất kỳ quái, lại vì những chi tiết khác nhau của việc lên kế hoạch cho đám cưới, anh cảm thấy cáu kỉnh không thể tả nổi.

Anh cảm giác, từ sau trận bóng, bản thân đã rất lâu không nhìn thấy người đàn ông kia. 

Mặc dù trong công việc hàng ngày, tên của hắn, lịch trình, các bản thảo khác nhau và các tài liệu mà hắn đã ký và phê duyệt đều có thể chứng minh rằng người đàn ông này đang ở bên cạnh anh, khoảng cách giữa hai người gần đến mức đi thang máy chỉ ba phút là đến nơi. 

Thế nhưng Phó Xung bỗng phát hiện Lâm Nguyên đã liên tục hai ngày không ký phê văn kiện, đi công tác sao?

Buổi sáng vừa đến văn phòng, Phó Xung bỗng nhiên nhận được điện thoại của A Tiêu.

Từ lúc từ khách sạn chuyển về ký túc xá của chính phủ, đến cả Lâm Nguyên Phó Xung cũng mới chỉ gặp vài lần, A Tiêu lại càng không gặp lần nào. 

Người đàn ông mang chất giọng miền Nam kia vẫn luôn ít nói, thế nhưng Phó Xung biết trong lòng người này có rất nhiều tâm sự, chỉ là không dễ dàng diễn đạt ra mà thôi. A Tiêu nhờ anh nếu rảnh thì ra bãi đỗ xe ở hậu viện, anh ta đang ở trên xe chờ anh, có một số chuyện muốn bàn bạc trực tiếp với anh. 

Phó Xung chào mấy người trong phòng rồi chạy về phía hậu viện. Trong lòng anh thắc mắc không biết A Tiêu tìm mình để làm gì, chẳng lẽ là người kia yêu cầu anh ta tìm anh để chuyển lời? Không thể, đấy không phải là phòng cách của hắn. Những chuyện này hắn sẽ không đi mượn tay người khác. Nếu hắn muốn tìm anh, ai có  thể ngăn được hắn?

Phó Xung lên xe, ngồi vào vị trí anh vẫn luôn ngồi mỗi khi đi làm.

“Cậu cũng gầy đi rồi.” A Tiêu liếc nhìn, đánh giá anh rồi ấn cửa sổ xe xuống, châm điếu thuốc. 

“Gầy? Chắc là cũng có hơi hơi. Sao vậy Tiêu ca, anh tìm em có việc gì  thế?” Phó Xung hơi nghiêng người. Góc độ này lại khiến anh nhớ mỗi khi Lâm Nguyên ngồi ghế sau nói gì với anh, anh đều sẽ dùng tư thế này nhìn hắn nói chuyện. Anh đảo mắt nhìn qua ghế sau, nơi đó trống không, không có người đàn ông kia vươn ra đôi chân dài của hắn. 

“Thị trưởng Lâm nằm viện.”

“Cái gì? Anh ta xảy ra chuyện gì?” Nhìn thấy A Tiêu bình tĩnh nói ra những lời này, Phó Xung lại cảm thấy tim mình như muốn vọt lên cổ họng. 

“Vân là chuyện dạ dày. Nửa đêm hôm kia bỗng đau không chịu nổi, đi bệnh viện cả đêm. Bác sĩ nói không có gì đáng ngại, nhưng vẫn phải chú ý.” A Tiêu ấn tắt tàn thuốc, quay đầu lại. 

“Tiểu Phó, anh muốn, cùng nói cho cậu chuyện của cậu ấy… thị trưởng Lâm.” 

“Vâng.” Phó Xung không biết hiện tại tâm lý của mình là như thế nào. Không biết! Không biết! Anh chỉ biết rằng khoảnh khắc nghe tin hắn nhập viện, trái tim anh hung hăng co thắt lại, đau đớn.

“Anh không biết giữa hai người các cậu… làm sao. Thế nhưng từ ngày cậu rời khỏi khách sạn, thị trưởng Lâm bảo anh đến phòng của cậu ấy ở.” A Tiêu mở bao thuốc, lại lấy thêm một điếu nữa, châm lửa. 

“Là như này, thị trưởng Lâm của hiện tại đã không còn là người anh từng biết. Trước kia cậu ta vẫn luôn tràn đầy năng lượng, những trường hợp có thể không đi thì sẽ không đi, ngày nào cũng đi tập luyện thể hình. Nhưng hiện tại thì sao, ai mời rượu cũng không từ chối, tan tầm lập tức đi uống đến say khướt, cũng không như ngày trước còn biết kiềm chế, bây giờ động vào một chút là lập tức quát tháo, cáu giận. Có những ngày cậu ta sẽ không đi uống rượu, cũng không đi tập thể hiện, cả tối chỉ ở trên giường không nhúc nhích, nghe đi nghe lại một bài hát.”

Anh ta vừa nói vừa mở cốp nhỏ trong xe ra, lấy ra một đĩa CD. “Là cái này.”

Phó Xung nhận lấy nó, nhẹ nhàng lướt những ngón tay của mình trên lớp vỏ cứng và mỏng manh, là bài hát kia của Trịnh Trung Cơ, ‘Đừng yêu tôi’. 

“Có mấy lần, cậu ta uống rượu trong phòng, say đến mức quậy náo loạn, nửa đêm gọi tên cậu… còn bắt anh phải chở cậu ấy đi tìm cậu… Thật vất vả mới ngăn lại được, nhưng lúc đó cậu ấy khó chịu lắm. Ai, thật không biết tại sao hai người bỗng nhiên lại như này… Mọi chuyện vẫn đang thật yên đẹp mà.” 

Phó Xung không nói gì, chỉ nắm chặt đĩa CD trong tay, móng tay bấu chặt lớp nhựa cứng, đau thật đau… 

“Ngày nào cũng uống rồi nôn ra, nôn xong rồi lại uống tiếp. Tối đến nôn xong thì ngủ. Thi thoảng anh có bảo khách sạn nấu cháo cho cậu ta, nhưng cậu ta đụng cũng không thèm đụng. Đường đường một người cao to như vậy, chớp mắt cái đã gầy đi thật nhiều…” 

“Ở bệnh viện hai ngày nay cậu ấy cũng không cho anh báo cáo với đơn vị, cũng không có ai chăm sóc, khách sạn nấu món gì lên cũng ăn không nổi…”

“Tiểu Phó… Hôm nay anh tới tìm cậu… Nói sao đây…”

“Tiêu ca, anh không phải nói đâu. Anh đưa em về khách sạn đi, ghé qua siêu thị một chút. Em đi mua ít đồ, em… nấu cho anh ấy ăn.” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.