Trước ngày Phó Xung về Kim Sơn, thư ký trưởng Phương tổ chức một bữa cơm chia tay cho anh. Dù mới biệt phái được hai tháng nhưng Phó Xung đã rất lưu luyến môi trường làm việc và không khí làm việc của văn phòng tỉnh, vì càng lên cao, tầm nhìn và thông tin của anh càng được mở rộng, càng có lợi cho sự phát triển sau này của anh.
Nhiều lãnh đạo và đồng nghiệp của văn phòng tỉnh do Phương Văn đứng đầu cũng bày tỏ sự tiếc nuối khi Phó Xung phải đi, phẩm chất xuất sắc của chàng trai này khiến ai cũng phải khen ngợi. Thật tiếc là quan chức chính của anh, thị trưởng Lâm, không chịu để anh đi. Thư ký trưởng Phương cũng từng cố ý gọi một cuộc nữa cho Lâm Nguyên, cùng hắn nói chuyện của Phó Xung. Kết quả là người ta chỉ cho hai chữ ‘cảm ơn’, sau đó lại chuyển chủ đề, về cơ bản là không cách nào thuyết phục được.
“Tiểu Phó, làm việc cho tốt. Với năng lực của cậu thì muốn làm đâu cũng được, Đại Lâm lại rất coi trọng cậu nên cũng rất tốt. Chờ có cơ hội, anh nhất định sẽ lại nói chuyện với cậu ta.” Lâm Nguyên không nên tiếp tục giữ chặt Phó Xung không chịu buông tha như vậy, nếu coi trọng đứa nhỏ này, nên nắm bắt cơ hội giúp cậu ấy mới phải, ai lại cứ đi chiếm cứ không gian phát triển của lớp trẻ.
Lớp học bên trường Đảng của Lâm Nguyên cũng đã hoàn thành. Theo thông lệ, họ phải ra nước ngoài để kiểm tra chính thức, nhưng hầu hết những sinh viên này đều là quan chức địa phương cùng cấp với hắn, vướng vào các công việc của chính phủ, bận rộn bất thường, nên người nộp đơn rất ít.
Tối nay Phó Xung tham gia tiệc chia tay, nên hắn hẹn Đồng Linh Tú đi thăm cha mẹ hai bên. Đây cũng là một phương thức cả hai cùng ngầm hiểu trong lòng, thỉnh thoảng Lâm Nguyên về nhà, hai người sẽ cùng nhau xuất hiện, cho các vị lão nhân gia hai nhà một màn biểu diễn ‘tất cả đều bình thường’, không hơn không kém.
Mấy tháng không gặp, khi hai người chạm mặt nhau trước sân nhà đều có chút sững sờ. Trong lòng cả hai đều có một ý nghĩ, so với trước đây trái tim hai người dường như càng xa nhau hơn.
“Anh tự lái xe? A Tiêu đâu.” Đồng Linh Tú thấy có chút kỳ quái, xe của Lâm Nguyên luôn là do A Tiêu lái vì hắn vốn quen suy nghĩ vấn đề trên xe nên hiếm khi tự mình lái.
“Trong nhà anh ta có việc nên về nhà một chuyến. Tôi không quen dùng tài xế khác nên tự mình lái mấy ngày.” Lâm Nguyên thờ ơ trả lời cô rồi ra hiệu lên xe.
Hắn không phải tự mình lái mấy ngày, mà là hai tháng, ngày nào cũng làm tài xế cho… thư ký… của mình, ngoại trừ những tình huống đặc biệt thì đều bất chấp mưa gió đưa đi đón về.
“Nhân tiện, công ty của tôi ở Bắc Kinh gần như đã chuẩn bị xong, về cơ bản thì tương lai tôi sẽ tập trung vào đó.” Ngoài việc kinh doanh xuất bản, Đồng Linh Tú gần đây còn chuẩn bị gia nhập ngành truyền thông thời trang với một vài bạn học thời đại học.
“Vụ quỹ đầu tư mạo hiểm lần trước tôi liên hệ giúp cô ra sao rồi? Có cần liên hệ thêm mấy nhà thầu nữa không?” Lâm Nguyên biết cô có dã tâm rất lớn, nên nếu hắn có thể giúp cô một chút trong lĩnh vực chuyên môn của mình thì cũng coi như là đầu tư đi.
“Nói rồi, vấn đề cũng không lớn. Bọn họ cũng khá lạc quan, hiện tại chỉ còn một ít chi tiết là cần giải quyết thôi…”
Hai người đến nhà họ Đồng trước, sau đó đến nhà họ Lâm, thể hiện tình cảm vợ chồng một cách hoàn hảo trước mặt bốn vị lão nhân. Lúc Lâm Nguyên đưa Đồng Linh Tú về nhà thì cũng đã gần mười giờ.
“… Anh… không lên sao?” Đồng Linh Tú có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn hỏi, nhất thời gần như mất khống chế cảm xúc. Người đàn ông này là chồng cô, là chồng cô, là chủ hộ trên hộ khẩu nhưng khi đến trước cửa nhà hai người, cô lại khách khí mời hắn lên như khách đến chơi.
“Ồ, không, tôi còn phải về trường Đảng. Ngày mai về Kim Sơn rồi nên đêm nay phải chuẩn bị một chút.” Lâm Nguyên từ chối vợ mình một cách thản nhiên lại hợp lý.
“Anh… Được rồi… Nhớ chăm sóc chính mình cho tốt.” Rốt cuộc nàng vẫn là Đổng Linh Tú sinh ra và lớn lên trong một gia đình giàu có, cho dù trong lòng vừa đau vừa mệt, cô vẫn không thay đổi sắc mặt mà xoay người đi. Ngay cả khi, cô từ lâu đã biết Lâm Nguyên chưa từng ở lại dù chỉ là một đêm tại trường Đảng.
Cho dù hai người đã trở thành một cặp vợ chồng trên danh nghĩa, bằng mặt không bằng lòng nhưng loại cảm giác này vẫn khiến người ta thấy thật xấu hổ. Lâm Nguyên biết Đồng Linh Tú sẽ khó chịu trong lòng, bản thân hắn cũng không khá khẩm là bao.
Quả thật, hắn có trách nhiệm rất lớn trong loại cục diện hiện tại giữa cả hai. Mặc dù sự xa cách lâu năm là tiền đề dẫn đến sự hờ hững giữa hai người, thế nhưng chính hắn phong lưu đa tình lại thích đàn ông e mới là vấn đề lớn nhất giữa hai người. Mà Đồng Linh Tú thì sao? Cô điên cuồng theo đuổi sự nghiệp, không thích cũng chẳng muốn có con. Đối với danh hiệu người vợ này, cô dường như cũng không làm hết trách nhiệm. Ít nhất, kết hôn bao năm mà Lâm Nguyên không nhớ nổi một lần được ăn cơm cô nấu.
Hắn vừa lái xe vừa nghĩ về chuyện giữa hai người. Không biết vì sao, nghĩ đến đây, hắn lại vô thức nhớ tới những ngày qua hắn và Phó Xung ở bên nhau. Những mảnh vụn nhạt nhẽo nhưng lại ấm áp, đặc biệt là khi ở tỉnh, trong hai tháng ngày đêm hòa hợp, hắn càng ngày càng cảm nhận được một loại cảm giác gọi là ‘gia đình’. Dù đó không phải là một mái ấm theo nghĩa truyền thống mà là sự gắn bó giữa hai người đàn ông, hắn lại có thể cảm nhận được một thứ hạnh phúc đã mất từ lâu. Thậm chí việc mỗi ngày đưa anh đi làm rồi lại đón anh tan tầm cũng có thể mang lại cho hắn một loại ấm áp chưa từng có.
Hóa ra, thành tựu không nằm ở việc được dân chúng cả một thành phố cần, mà chỉ vỏn vẹn nằm trong việc được người yêu mình cần thôi. Bao nhiêu đó cũng đã có thể mang đến một loại cảm giác thỏa mãn thật lớn trong hắn.
Đúng vậy, đối với một Lâm Nguyên còn trẻ đã bị đẩy lên đài cao, một chính trị gia luôn đặt công việc lên đầu thì cuộc sống của hắn nhiều năm về trước hoàn toàn không bình thường cũng không có cách nào để tận hưởng cuộc sống gia đình như những người bình thường. Sau khi tốt nghiệp đại học, hắn bị điều đi các thị trấn, sau đó cứ hai năm lại bị điều động một lần, năm nay quận này, năm sau quận khác. Cứ nhậm chức ở nơi nào, hắn sẽ ở một mình ở nơi đó. Cảm giác gia đình với hắn mà nói, quả thật là một thứ khan hiếm đối với hắn.
Mà Phó Xung, chàng trai kiên định, ít nói này, lại dùng sự quan tâm ân cần chu đáo, một bát canh hầm, vài lời khuyên nhủ, bầu bạn sáng tối cùng sự kiên cường nam tính, từng chút một đi vào đáy lòng hắn, chinh phục người đàn ông đã lập gia đình nhiều năm nhưng lại chưa từng biết cảm giác gia đình là gì này.
Có tin nhắn gửi đến, Lâm Nguyên nhìn thoáng qua, là Phó Xung nhắn tin báo anh đã bắt xe về biệt thự. Hắn không biết khóe môi mình đã vô thức lóe lên một nụ cười mà chỉ biết rằng dưới chân hắn đạp ga, phóng nhanh về phía… nhà.
A Tiêu giúp Phó Xung đi qua đi lại mấy chuyến mới dọn hết đồ của hai người lên xe. Tất nhiên, đa số đều là đồ của thị trưởng Lâm, nhưng cũng có thêm ít quần áo rét hai người mới mua thêm nữa.
Theo yêu cầu không cho từ chối của Lâm Nguyên, trên người Phó Xung có thêm mấy bộ quần áo đắt tiền mà trước đây anh chưa bao giờ mặc. A Tiêu lén lút liếc nhìn anh, phát hiện phong cách ăn mặc thay đổi khiến cho Phó Xung tựa hồ càng thêm đẹp mắt. Vị lãnh đạo đang hút thuốc bên cửa xe cũng vừa nhìn anh, vừa như đang rất hài lòng với thành quả của mình.
Hắn biết đêm qua mình có chút điên rồi. Có lẽ là vì đêm cuối cùng ở lại nơi mày, hắn liều mạng tăng liều lượng thuốc cho cả hai. Đúng vậy, không biết từ khi nào mà mỗi lần pha thuốc, đều là cả hai cùng uống. Lâm Nguyên tựa hồ muốn khiến chính mình mê muội, lại tựa như muốn khiến chính mình phát điên. Hắn muốn cùng anh chia sẻ cái loại khoái cảm muốn ăn sống nuốt tươi đối phương này. Kẻ đánh thuốc lại là kẻ bị mê hoặc nhiều hơn.
Trên thực tế, hắn cảm thấy giữa hắn và Phó Xung đã dần dần có một sự ăn nhập rất khá. Mặc dù không thể có loại đam mê chết đi sống lại khi mà lượng thuốc bị khống chế chỉ còn rất ít, thậm chí là không đáng kể, thế nhưng loại cảm giác xuất phát từ chính mình như dòng nước êm ái chảy dài mới khiến người ta thư thái, yên tâm mà yêu. Dẫu vậy, đam mê và sự điên cuồng thỉnh thoảng cũng là ngọn lửa không thể ngăn cản sâu trong trái tim của một người đàn ông. Thế nên, đêm qua, hai người như hai con sói đói khát máu, từ phòng ngủ làm đến bàn làm việc, lại từ phòng làm việc làm đến trên sàn hành lang, dây dưa rồi lại va chạm, cuối cùng là vào đến studio vẽ của Lâm Nguyên.
Tựa như những bậc thầy theo phái nghệ thuật hành vi, hai người dùng cơ thể nam tính, mạnh mẽ mà gợi cảm của đối phương làm tranh vẽ, để rồi trong cơn điên loạn dùng răng, môi, những đôi tay mạnh mẽ để lưu lại dấu vết trên người nhau như một họa sĩ tưởng chừng như đang lơ đãng múa bút thế nhưng cuối cùng lại để lại một bức tranh về hai cơ thể hoàn mỹ đầy màu sắc.
Hai người dừng lại trước tấm ‘Cái chết của Marat’ và bức họa của Phó Xung. Hai bức chân dung trên tường dường như đang chế nhạo hai người đàn ông đang chìm đắm trong biển dục đến chết đi sống lại này. Thời khắc Lâm Nguyên rốt cuộc cũng chạm đến đỉnh, họ nhắm mắt lại, không thèm để ý đến lời thì thầm da diết của hắn bên tai Phó Xung… “Anh yêu em.”
Trên đường về, Lâm Nguyên nhận được điện thoại từ mấy nhà thầu bên nước ngoài. Những người này đều bị cơ hội to lớn của dự án cải tạo tổng thể thành phố Kim Sơn thu hút nên có ý đồ dựa vào quan hệ với hắn để có thể tham gia. Lâm Nguyên vòng vo Tam Quốc với bọn họ một lúc, cũng không thể hiện ra điều gì cả.
Phó Xung nhắm mắt ngồi ở ghế trước mà ngủ. Lâm Nguyên đoán chắc là do đêm qua hai người hơi quá sức nên anh hẳn đã ngủ quên rồi, bèn nhắc A Tiêu tắt nhạc, chỉnh điều hòa trong xe lên một tí cho ấm. Bất tri bất giác, Phó Xung chìm vào giấc ngủ.
Đến khi vào nội thành Kim Sơn anh mới tỉnh lại. Nhìn cảnh vật quen thuộc trên ngã tư đường, tinh thần vì ngủ say mà có chút tan rã chậm rãi hồi lại về một nơi.
Nhoáng cái hai tháng đã qua đi, đã là cuối thu đầu đông, bầu trời Kim Sơn vẫn lất phất mưa mịn, mù sương, đường phố ẩm ướt, xe cộ bẩn thỉu, người đi đường vội vã, Kim Sơn hôm nay vẫn là Kim Sơn ngày đó, nhưng còn bản thân anh thì sao? Dường như không có gì thay đổi, mà lại cũng như thể không biết chỗ nào đã đổi thay. Có điều, có một việc đã thật sự không còn như cũ, đó là ngày mà anh phải làm chú rể đã lặng lẽ… trôi qua.
Sau khi đến khách sạn Vân Khai, A Tiêu xách mấy cái vali vào thang máy bên trái, vì đông người quá nên Lâm Nguyên và Phó Xung phải đợi thang máy tiếp theo cùng chỗ hành lý còn lại. Càng lên cao càng ít người, đến lúc lên đến tầng 20, trong thang máy chỉ còn lại hai người bọn họ. Lâm Nguyên dùng mũi giày đẩy vào mũi giày của Phó Xung, Phó Xung không lùi về phía sau mà cũng dùng sức đẩy lại.
Thang máy dừng ở tầng 21. Người ngoài cửa nhìn thấy hai người bọn họ, sửng sốt một chút rồi bước vào thang máy, dán lấy bên cạnh Lâm Nguyên. Lâm Nguyên nhíu mày, như vô ý mà dịch về phía Phó Xung.
Phó Xung nhìn Ethan mặc một bộ đồ màu đen đơn giản đi vào thang máy, vừa bước vào đã tỏa ra một mùi thơm rõ ràng, khí chất của thanh niên này hiển nhiên khác với người thường khiến anh vô thức nhìn cậu. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, anh ngỡ rằng mình đã nhìn lầm. Anh thấy thanh niên kia đưa tay kề sát lên người Lâm Nguyên, nhanh chóng sờ soạng dưới thân hắn một cái. Sau đó, anh cảm giác được Lâm Nguyên lặng lẽ nhích lại gần bên mình. Không biết hai người có nhìn nhau trao đổi gì không, nhưng thanh niên kia hình như dừng lại một chút rồi chậm rãi lui về sau, cách xa hai người.
Hai người đó… hẳn là quen nhau. Phó Xung tự nhủ trong lòng, không những vẫn chắc hẳn còn có… mối quan hệ cực kỳ đặc biệt. Nếu không sao hai người đàn ông xa lạ lại có thể có tiếp xúc thân mật như vậy được. Thang máy nhanh chóng leo lên, anh nhìn chằm chằm vào bảng hiệu đang không ngừng thay đổi, không biết rằng chính mình cũng đang vô thức né sang một bên, muốn tránh xa Lâm Nguyên một chút rồi lại một chút.
Thang máy lên đến tầng 35, Lâm Nguyên chủ động tựa vào một bên, hai người nhìn Ethan lưng đeo bao guitar đi ra ngoài. Thanh niên đó không quay đầu, chỉ để lại hương thơm nước hoa nhàn nhạt.
Lâm Nguyên nhìn Phó Xung tự cất đồ của anh vào phòng riêng mà buồn bực trong lòng. Lúc ở trong tỉnh, hai người lúc nào cũng ở chung một phòng, nằm chung một giường thành ra hắn đã qua đêm nào cũng có anh bên cạnh. Hắn vốn tình là về cái là sẽ coi trời bằng vung, cứng rắn lôi anh về phòng mình. Thế nhưng thanh niên trước mắt này từ lúc bước ra khỏi thang máy đã vẻ mặt u ám, không rõ tâm trạng ra sao. Nhìn mặt anh là Lâm Nguyên biết vừa rồi Phó Xung nhất định đã nhìn thấy Ethan động tay động chân với hắn.
“Đệch, thỏ gần hang con mẹ nó thật sự không ăn được mà!” Hắn có chút bực mình. Thú thật, hiện tại hắn không hề có ham muốn gì với Ethan. Người này ở cũng quá gần, bản thân hắn lúc đó không kiềm chế được nên mới tìm đến cậu ta, thành ra giờ lại để lại quá nhiều di chứng. Việc cậu ta vừa chạm vào hắn dường như không có vấn đề gì, nhưng hắn thật sự lo rằng mối quan hệ hòa hợp mà hắn đã dày công gây dựng với Phó Xung sẽ vì chuyện này mà bị ảnh hưởng.
“Tiểu Xung, cái cậu vừa rồi ở trong tháng máy anh không hề quen…” Hắn quyết định nói ra lời này, chứ cứ nghẹn mãi thì đôi bên cũng chẳng được lợi gì. Tất nhiên, cái mà hắn muốn nói cho Phó Xung chỉ là hắn không quen cậu ta, cũng không có bất cứ quan hệ gì. Còn về phần sự thật, thì tất nhiên hắn sẽ không nói ra cho anh.
“Thị trưởng, ngài suy nghĩ nhiều rồi. Hai người có quen biết hay không thì cũng… đâu liên quan đến tôi?” Phó Xung đã dọn gần xong đồ đạc của Lâm Nguyên, treo mấy bộ quần áo cần là ủi lên rồi đánh dấu những bộ cần giặt.
Lâm Nguyên bị câu nói thờ ơ này của anh khiến cho hắn cảm giác như ngực bị một tảng đá lớn đè lên, rất nặng. Liên quan chứ! Sao lại không liên quan! Ông đây hiện tại chỉ muốn ở bên em mà thôi, nhưng người khác cút càng xa càng tốt!
Hắn không rõ trong lòng Phó Xung rốt cuộc nghĩ như thế nào, không biết anh nhìn thấy hắn cùng người khác sẽ thấy ra sao. Không vui hay là không quan tâm? Lâm Nguyên thật không dám khẳng định bản thân có thể nhìn thấu. Nguyên nhân có lẽ là vì mối quan hệ của hai người thật sự thiếu hụt sự tin tưởng. Bởi vì hắn biết, điểm xuất phát của bọn họ là một chuyện không ai có thể chịu nổi, sau đó hắn lại còn ép anh bỏ dở hôn nhân của chính mình. Thế cho nên mặc kệ hiện tại hắn có mê đắm anh đến đâu, có yêu anh đến cỡ nào, e là cũng sẽ không thể triệt tiêu hết những tổn thương mà hắn đã gây ra cho anh.
Với trí tuệ của Lâm Nguyên, làm sao hắn có thể không biết những trở ngại này khiến mối quan hệ giữa hai người trở nên khó khăn. Chỉ là tính cách của hắn không cho phép hắn vì một chút trở ngại này mà từ bỏ khát vọng của bản thân. Cho nên hắn kiên trì tiếp tục, dù có phải trộm dùng thuốc để mê hoặc cơ thể của anh hay là dùng sự ôn nhu của mình để xâm chiếm linh hồn anh, hắn đều sẽ làm. Vì hắn muốn Phó Xung, chỉ muốn anh mà thôi!
Cũng chính vì hắn kiên trì muốn có được tình yêu của anh mà sự hờ hững, lạnh nhạt đó càng làm cho hắn buồn bực hơn. Giữa hai người tựa như có một bức tường vô hình, rõ ràng là anh đang ở đó, đang ở ngay trước mặt hắn, thế nhưng hắn vẫn không thể chạm vào anh, không thể chiếm được anh.
Đến sáng hôm sau, mạch nước ngầm giữa hai người vẫn chưa tiêu tan. Lâm Nguyên ủ rũ ngủ trong phòng riêng của mình một đêm, giữa chừng thì dậy hai lần, muốn chạy đến phòng của Phó Xung ôm lấy anh, cho dù có chẳng để làm gì, hắn chỉ muốn ngửi mùi cơ thể tươi mát của anh sau khi tắm, cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ của anh, vuốt ve cánh tay vạm vỡ của anh, chỉ cần có vậy cũng đã đủ để trái tim cáu kỉnh của hắn dịu đi. Nhưng cuối cùng hắn vẫn không đi, dù sao hắn cũng là kẻ sĩ diện.
Sau một ngày dài, Lâm Nguyên và Phó Xung đều bận đến mức mệt rã rời. Đi hai tháng nên công việc dồn nén quá nhiều. Người tới báo cáo cho Lâm Nguyên đến tan tầm vẫn còn xếp hàng dài, hắn nghe nhiều đến mức đầu óc hỗn loạn. Cả hai người đều mang theo sự mệt mỏi, ủ rũ cùng một sự khó chịu không rõ ràng lên xe A Tiêu.
Xe chạy được một lúc, Phó Xung thản nhiên nhìn ra dọc theo cửa sổ, cây cối bên đường rụng hết lá để lại cành cây trơ trọi trong gió như một đứa trẻ đang giận dữ phất tay.
Đột nhiên anh ngồi thẳng dậy, bóng lưng của một cô gái trên vỉa hè đập vào mắt anh, là Nhã Na.
Vừa lúc là đèn đỏ, xe và người đều dừng lại chờ đợi. Phó Xung có chút ngây dại, kia là người bạn gái vẫn luôn hoạt bát, hào phóng của mình sao? Nghiêm Nhã Na dường như đang buồn phiền suy nghĩ chuyện gì đó, cúi đầu xuống, mái tóc dài rối tung, cũng không đưa tay ra vén lại. Cô ấy mặc một chiếc áo khoác đen, không hiểu sao lại không phối túi xách và giày cẩn thận như trước, cả người trông xộc xệch và héo hon.
Ánh đèn thay đổi, người người xung quanh cô vội vã tiến về phía trước, cô dường như không phản ứng lại, sững sờ trong vài giây trước khi tiếp tục theo dòng người. Xe của A Tiêu chạy ngang qua cô, Phó Xung nhìn lại, mặt cô trắng bệch như tờ giấy, túi xách trên vai trượt xuống, cô cau mày đẩy lên, trông có vẻ rất nặng.
Phó Xung như đột nhiên bị ai đấm vào tim, hét lên với A Tiêu, “Tiêu ca dừng xe!”
Cả A Tiêu và Lâm Nguyên ngồi ở ghế sau đều bị anh dọa sợ. A Tiêu không biết anh có chuyện gì gấp vậy, vội dừng xe bên đường.
“Tôi cùng… bạn nói chút chuyện. Hai người cứ về trước đi, tối tôi sẽ về.” quay đầu nhẹ nói với Lâm Nguyên, không đợi hắn trả lời đã đẩy cửa xe nhảy xuống.
Hai hàng lông mày của Lâm Nguyên nhíu chặt lại. Từ cửa kính nhìn ra ngoài, hắn thấy Phó Xung chạy đến trước mặt cô gái kia. Không biết hai người đang nói gì mà cô bỗng ôm chặt lấy Phó Xung, mái tóc dài bị gió thổi tung lên che đi biểu cảm của cô, Lâm Nguyên chỉ biết bàn tay cô đang ôm lưng Phó Xung trắng nõn, gầy gò, có vẻ hơi run rẩy.
Phó Xung nhẹ nhàng nắm lấy tay Nhã Na, lấy khăn giấy từ trong túi ra đưa cho cô, vừa rồi lúc nhìn thấy anh, cô ấy đã rơi nước mắt.
Anh nhìn thấy xe Lâm Nguyên dừng lại vài giây rồi lẳng lặng khởi động, trà trộn vào dòng xe cộ hỗn loạn lúc tan tầm. Anh thấy đau đầu, dường như có thứ gì đó không nghe lời chủ nhân cứ cố sức tự xé mình, sang bên trái rồi lại sang bên phải, khiến cho thần kinh anh không kìm được mà đập thình thịch.
Anh và Nhã Na chậm rãi đi lại. Cả hai người đều muốn nói gì đó với nhau, nhưng lại có cảm giác không biết phải nói thế nào, như thể nếu đề tài quá ngẫu nhiên thì đối phương sẽ nghĩ mình không quan tâm, cố ý thì lại khiến người khác cảm giác như mình đang kiếm chuyện vậy. Khi Phó Xung nhận ra thứ cảm xúc kỳ lạ đang tràn ngập giữa anh và Nhã Na, trong lòng anh thoáng hiện lên một nỗi sợ hãi, hóa ra anh và cô lại xa lạ với nhau như vậy sao?
Lâm Nguyên chậm rãi theo sau Phó Xung và bạn gái. Trời rất lạnh, hắn kéo cổ áo, hai tay đút vào túi, sắc mặt xám xịt như bầu trời tối đen. Thỉnh thoảng có người đi đường bị thu hút bởi vẻ ngoài cao ráo và đẹp trai của hắn, lại phải ngạc nhiên trước bộ dáng như chuẩn bị đi đánh nhau của người đàn ông này.
Xe chạy được một đoạn, hắn lặng lẽ thở ra một vòng khói. Xe vừa rẽ qua một ngã tư, Lâm Nguyên đột nhiên ngồi thẳng dậy, bảo A Tiêu quay lại. A Tiêu không hỏi gì vì anh ta biết Lâm Nguyên muốn quay lại đâu.
Chẳng mấy chốc, hắn đã đuổi kịp đôi nam nữ đang thong thả đi trên vỉa hè. Tiềm thức nhắc nhở hắn có phải đang quá ngây thơ không, sao lại giống như đứa trẻ mới yêu lần đầu, không cam lòng để người mình tâm tâm niệm niệm đi cùng người khác như vậy. Thế nhưng chân tay hắn căn bản là không thèm nghe những lời đó, vẫn bướng bỉnh bám theo sau Phó Xung, kể cả khi, hắn cũng không rõ chính mình muốn nhìn thấy cái gì, muốn làm cái gì.
Hai người họ chậm rãi đi đến một khu phố nhỏ, nơi này hắn là nhà bạn gái Phó Xung. Lúc hai người đi đến một tòa nhà sát bên trong, trời đã rất tối, hai người không nói gì nhìn nhau ở lối vào cầu thang. Một lúc lâu, Lâm Nguyên nhìn thấy Phó Xung hơi cúi đầu xuống, cô gái ngẩng mặt lên, và hai người hôn môi.
Một khắc đó, Lâm Nguyên cảm thấy hai tay không ngừng run rẩy, hắn không biết hiện tại trông mình đáng sợ đến mức nào. Hắn dùng sức nhắm mắt lại, ngón trỏ tay trái lập tức đục ra một cái lỗ trong túi.
Phó Xung nhìn Nhã Na lên tầng, đến lúc thấy cô đứng trước cửa sổ vẫy tay với anh thì anh mới xoay người đi ra ngoài.
Lúc anh đi đến bậc thềm ngoài cửa, một bóng người đột nhiên vọt tới. Anh giật mình, vội vàng lùi về phía sau thì giọng Lâm Nguyên vang lên, “Đừng sợ, là anh.” Anh còn chưa kịp phản ứng chuyện tại sao Lâm Nguyên lại xuất hiện ở nhà Nhã Na, người kia đã dùng một tay kéo anh lại, sức của hắn mạnh tới mức dọa người, suýt thì làm Phó Xung ngã xuống đất. Không đợi anh đứng vững, Lâm Nguyên đã đè anh lên cửa.
“Anh muốn làm gì…” Không đợi anh nói hết, cũng không quan tâm đến việc anh vẫn còn đang dùng sức chống cự hắn, Lâm Nguyên hung tợn hôn lên môi anh.