Kim Sơn có núi Vân Lĩnh, do núi không cao nên đây là địa điểm mọi người thường tới để tập thể dục buổi sáng.
Một tuần vừa rồi, Lâm Nguyên và Phó Xung vẫn luôn lên núi lúc sáng sớm để chạy bộ. Phó Xung vốn có thói quen dậy từ 5 giờ sáng để rèn luyện thân thể. Sáng hôm sau ở khách sạn, anh dậy sớm rửa mặt, không ngờ vừa bước ra cửa phòng đã thấy Lâm Nguyên mặc quần áo thể dục đứng chờ mình trong phòng khách.
“Tôi muốn chạy bộ, cậu thì sao?” Lâm Nguyên mặc đồ thể dục trông có vẻ thiếu đi sự uy nghiêm thường ngày, ôn hòa hơn chút.
“Tôi cũng đang định đi, lên núi Vân Lĩnh thì sao? Không khí trên đó khá tốt.”
“Đi!” Lâm Nguyên gật đầu.
Thể chất của Lâm Nguyên rất tốt, Phó Xung kém hắn mười tuổi, thế nhưng hai người chạy hết một chặng đường mà Lâm Nguyên vẫn không mất sức chút nào. Đỉnh núi Vân Lĩnh có một quảng trường lớn, người ta đến đấy để khiêu vũ, đánh cầu lông, nhảy dây, lúc nào cũng khá đông đúc. Hai người dừng chân, ngẫu nhiên dạo vòng quanh vườn hoa trong quảng trường. Buổi sáng không khí trong lành, tâm trạng Lâm Nguyên cũng khá thoải mái.
Quảng trường có một cây cầu treo đi bộ. Lâm Nguyên ra hiệu cho Phó Xung lên cầu. Lần đầu tiên hắn lên đỉnh Vân Lĩnh, đối với khung cảnh xung quanh còn khá hiếu kỳ. Đầu cầu có một ông lão đang ngồi, một người, hai chiếc ghế và một tấm gỗ nhỏ có ghi dòng chữ “Xem tướng tay”. Lâm Nguyên đột nhiên nổi hứng, muốn để ông lão này xem chỉ tay cho mình.
Tất nhiên, hắn chưa từng tin vào những thứ này. Chỉ là, bầu không khí trong lành vào buổi sáng, sự phấn khích khi chạy bộ, còn có sự hài lòng khó tả khi Phó Xung ở bên cạnh hắn, hết thảy đều cho hắn một sự thỏa mãn đặc biệt giản đơn. Cảm giác này rất bình thường, lại vẫn luôn hiếm hoi trong cuộc sống thường nhật của hắn.
Phó Xung nhìn ra suy nghĩ của Lâm Nguyên, nhìn thấy ánh mắt có chút hưng phấn cùng tò mò như đứa trẻ tìm được niềm vui mới của thị trưởng, người đàn ông này bình thường vẫn luôn ‘thâm tàng bất lộ’ (*Người tài giỏi thường thích không để lộ thân phận trước người khác.), cao siêu, thoát tục không như những lãnh đạo khác. Anh suy nghĩ một lúc, thị trưởng Lâm vừa mới đến Kim Sơn, hắn chưa xuất hiện trên TV hay các phương tiện truyền thông khác, mọi người vẫn chưa biết đến hắn, đi xem tướng cũng không sao.
Lâm Nguyên nhìn anh một cái, mình chọn được thư ký như thế này đúng là chuẩn không cần chỉnh.
Hắn ngồi xuống trước mặt ông già, vươn tay trái ra. Ông lão xem tướng râu tóc bạc trắng, đang ngồi đọc một quyển sách cũ, nhìn thấy Lâm Nguyên ngồi xuống, lão chăm chú quan sát tướng mạo của hắn, rồi mới bắt đầu xem kỹ tay trái của hắn.
“Trên tay tiên sinh có đường đoạn chưởng!” Lão hơi cao giọng.
“Ý thầy là sao ạ?” Phó Xung thấy Lâm Nguyên chưa lên tiếng, nhẹ nhàng thay hắn hỏi một câu.
“Đoạn chưởng trái nắm binh phù, đoạn chưởng phải quản tài khố, tiên sinh hẳn là người quyền cao chức trọng.”
Lâm Nguyên không nói gì, chỉ cười cười, ý bảo ông lão tiếp tục nói. Phó Xung nhìn vẻ mặt của hắn, trong lòng cảm thán người đàn ông này so với những vị lãnh đạo khác tuy còn trẻ nhưng thực sự có một loại phong độ của một đại tướng.
“Lão nói thật với ngài, lão xem tướng nhiều năm, lại hiếm khi thấy đoạn chưởng. Người có đoạn chưởng, chí khí lớn, làm việc gì cũng quyết tâm, mục tiêu đã đặt ra thì chắc chắn sẽ vượt qua mọi khó khăn, không bỏ cuộc giữa chừng, nên rất có thể sẽ gặt hái được thành công trong sự nghiệp. Nhưng mặt khác, dù biết sai thì cũng sẽ sai đến cùng, chết cũng không ăn năn hối cải.”
Lâm Nguyên gật gật đầu, liếc nhìn Phó Xung, người sau lưng trông hệt như một đứa trẻ hiếu kỳ.
“Những người có đoạn chưởng không dễ bị ảnh hưởng bởi tình yêu hay tình cảm gia đình, nhưng kỳ thật lại rất coi trọng tình cảm, tất sẽ làm tất cả những gì có thể để giành được sự ưu ái của đối phương. Tuy nhiên, những người có đoạn chưởng rất dễ ích kỷ, bướng bỉnh, thiếu kiên nhẫn, ít bạn bè, có bàn tay đánh người đặc biệt đau. Nếu người có đoạn chưởng có thể gặp quý nhân tương trợ thì sẽ có thể hóa giải nhược điểm, tương lai nhất định sẽ thành đại nghiệp.”
Lâm Nguyên nghe ông lão nói xong, trong lòng ngược lại cũng thấy có phần đúng, hỏi lão nhân gia một câu: “Vậy thầy có biết quý nhân của tôi là người như thế nào không?”
Lão híp mắt chăm chú nhìn bàn tay của hắn, “Lão già rồi, xem cũng không còn chuẩn, không biết có nên nói hay không.”
Lâm Nguyên càng trở nên tò mò, “Không sao, thầy cứ việc nói.”
“Hừm, từ tướng tay thì có thể thấy được vị quý nhân này của tiên sinh vừa vặn lại cũng là cừu nhân của ngài. Ngài và vị quý nhân này dường như quấn quýt cả đời cũng không có dấu hiệu dừng lại. Lão bất tài, chỉ có thể nhìn ra điều này.”
Phó Xung nhìn vẻ mặt trầm tư của Lâm Nguyên, vội vàng trả tiền cho ông lão.
Trên đường trở về khách sạn, sau khi chạy bộ sáng, hai người cùng nhau ăn bữa sáng tại một quán ăn nổi tiếng dưới chân núi ở Kim Sơn. Vốn Phó Xung còn sợ thị trưởng không quen mấy món bình dân này, nhưng Lâm Nguyên lại ăn đến say mê. Đặc biệt là món canh xương hầm đặc sản của Kim Sơn, hắn có chút ghiền món này, ăn mấy lần liền.
Phó Xung thấy hắn cực thích món này, tranh thủ sau bữa tối đi mua nguyên liệu về để nấu. Tối đến, Lâm Nguyên đang miệt mài xem tài liệu, một mùi hương quen thuộc từ phòng bếp truyền đến. Đây là hương vị món canh hầm mấy ngày nay hắn đặc biệt thích ăn, nhưng nó có mùi khác với món súp hầm trong vạc của quán. Hắn đứng dậy đi vào bếp, Phó Xung đang vừa nhìn nồi canh vừa cho đồ vào lò vi sóng.
Trong lòng Lâm Nguyên chợt nóng lên, tâm tư của cậu thanh niên này thật sự không phù hợp với vẻ ngoài cao lớn đẹp trai của anh. Loại săn sóc, quan tâm tỉ mỉ này hắn chưa từng trải nghiệm bao giờ. Cho dù là Đồng Linh Tú, cô cũng chưa từng chiều chuộng hắn như vậy. Hắn chén sạch nồi canh, lại ăn hết đồ được hâm nóng.
Tối hôm đó, Lâm Nguyên làm xong việc sớm, nằm trong phòng ngủ một lát, lật xem sách nhàn rỗi một hồi. Phó Xung đang gọi điện trong phòng mình, Lâm Nguyên đoán chắc là gọi điện cho bạn gái cậu ta. Âm thanh không lớn, gần như không thể nghe thấy.
Rất nhiều ngày không có cái kia, Lâm Nguyên cảm thấy trong lòng như có một luồng khí nóng chảy qua huyết quản. Hắn mở máy tính, bắt đầu bật nhạc. Sau đó đi vào phòng tắm, xả nước ấm. Cởi quần áo ra, hắn nhìn mình trong gương, việc tập luyện không ngừng khiến đường nét cơ thể của hắn trở nên rõ ràng, cơ bắp vạm vỡ. Hắn bước vào bồn tắm, làn nước nóng nhanh chóng làm da hắn hồng hào, dòng nước vuốt ve cơ thể, giống như bàn tay của tình nhân.
Lâm Nguyên nhắm mắt lại hưởng thụ một hồi, dùng máy tiện ích trong phòng tắm, gọi tới phòng của Phó Xung, gọi anh vào phòng mình.
Phó Xung vừa nói chuyện điện thoại với gia đình, gần đây tình trạng của cha anh rất tệ. Anh có chút nóng vội, tính toán đến việc lên thành phố tìm cách mời chuyên gia khám bệnh cho cha anh.
Lâm Nguyên nghe thấy tiếng anh gõ cửa, từ trong phòng tắm gọi vọng ra ngoài, bảo anh tiến vào. Bên trong phòng ngủ còn đang bật tình ca của Trương Quốc Vinh, cửa phòng tắm khép hờ. Phó Xung do dự một chút, ở bên ngoài hỏi, “Thị trưởng có chuyện gì vậy ạ?”
“Vào đây mát xa giúp tôi cái cổ, mấy nay đau nhức, khó chịu quá.” Giọng điệu Lâm Nguyên hết sức bình thản.
Phó Xung đi vào phòng tắm. Lâm Nguyên đang dựa lưng vào thành bồn tắm trong hơi nước ấm nhàn nhạt, nước nóng bao phủ nửa người hắn, lộ ra bờ vai và cánh tay cơ bắp xinh đẹp. Hắn ngồi trong bồn tắm lớn, Phó Xung nhíu mày, bồn tắm này là hình tròn, thị trưởng ngồi ở phía trong cùng, mình mát xa cho hắn kiểu gì được.
Lâm Nguyên nhìn anh một cái,“Cởi quần áo ra, cùng nhau ngâm, giúp tôi mát xa một chút.”
Phó Xung cảm thấy một sự kỳ lạ khó tả dâng trào trong không khí, yêu cầu của thị trưởng vượt quá sức tưởng tượng của anh. Nhưng anh lại không tìm được lý do gì để cự tuyệt thị trưởng? Chẳng lẽ nói hai người đàn ông cùng nhau ngâm bồn không thích hợp? Hay là nói cấp bậc của mình không đủ để dùng chung một bồn tắm với thị trưởng? Anh cảm giác, trong khoảnh khắc này, chỉ số IQ của mình rõ ràng là không đủ dùng.
Lâm Nguyên nhìn ra được sự do dự của hắn, cũng đúng thôi, nếu Phó Xung vừa nghe thấy mình nói vậy đã vui vẻ cởi hết quần áo, như thế mới là việc kỳ quái.
“Cởi đi! Suy nghĩ gì vậy?” Lâm Nguyên cảm thấy mình giống như một mũi tên lên cung, bên kia là hồng tâm của mình, muốn hay không thì hồng tâm đều bị một tên xuyên thủng.
Phó Xung cắn răng, hai ba động tác đã lột sạch đồ ngủ, rồi lại đi cởi quần lót. Anh không muốn để Lâm Nguyên phải cảm thấy bản thân đi so đo mấy chuyện vụn vặt không đáng kể này, mặc dù trọng tâm của vấn đề không phải ở đây. Nước rất nóng, Phó Xung nhanh chóng ngồi xuống. Cảm giác được ngâm mình trong bồn tắm thật sự rất khác so với cảm giác hiện tại ngồi trong bồn tắm đối mặt với thị trưởng.
“Cậu thích nghe Trương Quốc Vinh hát?” Lâm Nguyên ngửa đầu, hỏi một câu.
“Vâng.”
“Tiếng phổ thông của anh ấy rất chuẩn, khá hiếm thấy ở các nghệ sĩ Hong Kong.”
Thấy thị trưởng đang cùng mình nói về mấy chuyện trong giới giải trí này, anh đành phải “Vâng” một tiếng cho xong việc.
“Trương Quốc Vinh là người đồng tính, cậu biết chứ?”
“Báo chí có đưa tin, tôi không để ý lắm.” Lâm Nguyên chăm chút nhìn Phó Xung, nhưng không nhìn ra điểm gì khác thường.
“Lại đây.” Lâm Nguyên ngồi thẳng dậy, hơi xoay người sang một bên, ra hiệu cho Phó Xung đi tới.
Phó Xung di chuyển cơ thể của mình ra phía sau, cố gắng hết sức để không chạm vào người của thị trưởng. Anh lấy tay ấn vào gáy hắn, hơi hơi dùng lực, “Mạnh hơn hay là thấp hơn ạ?”
“Mạnh hơn chút đi.”
Phó Xung tăng lực tay, bắt đầu mát xa cổ hắn.
“Cậu cái gì cũng biết ha, Tiểu Phó?” Lâm Nguyên cảm thấy Phó Xung mát xa rất thoải mái.
“Chỉ là bấm bừa thôi ạ. Trước kia tôi chơi bóng rổ, sau mỗi trận bóng, mọi người đều giúp nhau mát xa một chút.” Phó Xung dùng lực, nước lại nóng, chẳng mấy chốc trên trán đã rịn mồ hôi.
“Dáng người cậu khá tốt, nhìn là biết thích vận động.”
“À, tôi là người dưới quê lên, từ bé đã phụ giúp công việc đồng áng, lại cũng thích thể thao nên vậy.”
Phó Xung không nhúc nhích mà chỉ cười, trong lòng cảm thấy toàn thân cứng ngắc như lên cơn chuột rút.
Lâm Nguyên cảm giác được anh đang căng thẳng tột độ, tạm thời không tiếp tục làm gì nữa.
“Tiểu Phó năm nay 25?” Hắn ra hiệu, ý bảo không cần mát xa nữa, thoải mái dựa vào thành bồn tắm.
“Vâng.”
“Hai năm qua có nhiều cán bộ được cử đi đề bạt ở Bộ phận Bí thư không?”
“Hai năm nay không có”.
“Cậu có dự định gì cho công việc của mình, nói tôi nghe thử xem?” Chủ đề của Lâm Nguyên đột nhiên chuyển sang Phó Xung.
“Tôi vẫn còn trẻ, hiện tại muốn làm cho tốt công việc của mình, vẫn chưa nghĩ đến tương lai.” Phó Xung không biết vì sao thị trưởng lại đột nhiên hỏi câu này, dù sao cũng chỉ mới hầu hạ hắn một thời gian ngắn, hai người cũng không thân thiết như vậy.
Lâm Nguyên biết Phó Xung là người thận trọng, nhưng câu trả lời của anh khá thỏa đáng.
“Cậu cứ chăm chỉ hoàn thành tốt công việc, người khiến Lâm Nguyên tôi thoải mái, tôi nhất định sẽ không bạc đãi.” Hắn vừa nói vừa nhìn mặt Phó Xung, bên kia hơi cúi đầu xuống, hơi nước bốc lên làm cho vẻ mặt của anh có chút mờ mịt, tựa hồ đang do dự không biết nên nói gì.
Lâm Nguyên giả vờ như di chuyển ngẫu nhiên, duỗi thẳng cặp đùi rắn chắc của mình ra, dán lên đùi Phó Xung. Nhiệt độ cơ thể của thanh niên lần đầu tiên truyền ngược lại từ lỗ chân lông, khiến trái tim Lâm Nguyên không khỏi kích động.
Phó Xung rất tự nhiên nghiêng người sang một bên né hắn. Điện thoại di động của Lâm Nguyên trong phòng ngủ đột nhiên vang lên, Phó Xung vội vàng đứng dậy, một bên cầm lấy khăn tắm, đi ra ngoài lấy điện thoại cho hắn.
Lâm Nguyên biết đối phương đang tránh né mình, đây dù sao cũng là trai thẳng, cự tuyệt nam nhân tiếp xúc quá mức thân mật là điều đương nhiên. Hắn có chút phiền muộn. Có thể thấy Phó Xung không phải là người dễ dàng hy sinh điểm mấu chốt của bản thân để thỏa mãn quyền lực hay ham muốn tiền bạc. Một người đàn ông như vậy rất tốt, tuy nhiên lại không dễ dàng có được.
Nhưng tận trong xương tủy của Lâm Nguyên, mẫu hình yêu thích nhất của hắn lại chính là một người đàn ông như Phó Xung. Những chàng trai không có trở ngại về xu hướng tình dục và lên giường thản nhiên như ăn cơm chẳng cần chinh phục, chỉ cần dỗ dành là họ đã ngoan ngoãn rồi. Một người như vậy, Lâm Nguyên chỉ thỉnh thoảng chơi đùa để giải quyết nhu cầu sinh lý của mình, nhưng khát vọng chinh phục mãnh liệt của hắn lại chú định hắn phải chinh phục đối thủ khó khăn nhất.
Phó Xung mang điện thoại vào, Lâm Nguyên vẫy tay ý bảo anh có thể về phòng. Hắn nhìn thấy Phó Xung rõ ràng thở phào một hơi. Lâm Nguyên nhìn theo tấm lưng cường kiện của anh ra cửa, trong lòng cười lạnh một chút, “Thịt đến miệng tôi rồi, em nghĩ mình có thể chạy sao?”