Lâm Nguyên còn chưa đi đến cạnh cửa, đã nghe thấy giọng nói hấp tấp của Phó Xung từ trong phòng bệnh truyền ra. Hắn cảm thấy hơi kỳ lạ, thanh niên cao to này luôn luôn kiên định và tự chủ, chưa bao giờ hắn thấy anh mất bình tĩnh như vậy. Hắn lặng lẽ đứng ở cửa, không có gõ cửa.
“Tôi nói cho anh biết, Lý Hoành Đồ, anh dừng ý định này lại càng sớm càng tốt! Anh bớt lôi chị gái tôi và đứa bé vào chuyện này, họ không hợm hĩnh như anh vậy đâu.”
“Lý Hoành Đồ?” Lâm Nguyên nhanh chóng suy nghĩ, một cái tên trong hồ sơ của Phó Xung mà Hà Á Đông đưa cho hắn nhảy ra. Đúng rồi, trong danh sách họ hàng của Phó Xung có người này, là anh rể của Phó Xung, một trưởng phòng của Cục Thống kê.
“Anh không phải nói nhiều, đương nhiên là tôi quan tâm chị gái của mình, anh dựa vào cái gì mà nghĩ tôi không quan tâm đến bệnh tình của ba mình? Nhưng việc này thì liên quan gì đến chuyện tôi là thư ký thị trưởng? Tại sao tôi phải đi cầu xin lãnh đạo?”
Phó Xung dừng lại một chút, ngữ điệu thoáng dịu đi, “Anh rể, em hiện tại đúng là thư ký thị trưởng, nhưng anh cũng biết em mới chỉ làm có vài ngày. Thị trưởng Lâm tính tình cao ngạo như vậy, anh muốn em không biết xấu hổ đi xin xỏ người ta như nào đây? Đúng, em biết vài câu của lãnh đạo ăn đứt được dân đen mình chạy gãy chân, nhưng mà người ta cũng phải nguyện ý giúp mình! Được rồi, em là người như nào, anh còn không biết sao? Chuyện của ba em và chị gái là việc của em. Hiện tại em đang bận, cúp máy.”
Mặc dù Lâm Nguyên chỉ nghe được vài câu, nhưng hắn đã nhanh chóng nắm bắt được chủ đề đối thoại giữa hai người. Một là ba của Phó Xung bị bệnh, Phó Xung đang cố gắng tìm người để chữa trị, như vậy có nghĩa đây là một căn bệnh nan y, không dễ chữa. Việc còn lại nghe như là anh rể này muốn Phó Xung lôi kéo quan hệ với hắn, có lẽ là chuyện đề bạt cán bộ.
Sau khi đứng bên ngoài phòng bệnh thêm năm phút, Lâm Nguyên cảm thấy đã đến lúc gõ cửa.
Phó Xung nhìn thấy người đi vào, không khỏi sửng sốt, không ngờ Lâm Nguyên lại tới khu của mình, nhất là vừa rồi anh và anh rể tranh cãi về Lâm Nguyên, điều này khiến anh có chút tự ti. Nhưng sự căm ghét của anh dành cho người đàn ông này nhanh chóng át đi sự thiếu tự tin của anh.
Anh dửng dưng ngước nhìn người đàn ông kia, có vẻ bên kia đang hồi phục khá tốt, khuôn mặt tái nhợt vì mất máu của hắn lúc nhập viện giờ đã trở nên tự nhiên và hồng hào. Thói quen chú ý đến ngoại hình khiến cho hắn dù đang ở bệnh viện, mặc quần áo bệnh nhân, mà vẫn anh tuấn, chỉnh tề như trước.
“Thế nào, khỏe hơn rồi phải không?” Lâm Nguyên nửa người dựa vào chiếc bàn vuông trước cửa sổ, sắc mặt nhàn nhạt không nhìn ra được biểu cảm gì.
“Vâng.” Phó Xung cúi đầu bấm điện thoại, anh trả lời nhưng là đang suy nghĩ hắn thật sự muốn cùng anh nói cái gì.
“Sao không hỏi tôi một câu xem tôi thế nào?” Lâm Nguyên liếc mắt nhìn người trên giường, trong miệng đột nhiên toát ra một câu khiến chính hắn cũng cảm thấy có chút kinh ngạc.
Phó Xung ngẩng đầu liếc nhìn hắn, chậm rãi ngồi ngay ngắn.“Thị trưởng Lâm khá hơn chút nào chưa? Tôi khiến ngài bị thương, thực xin lỗi.”
Lâm Nguyên hơi ngạc nhiên, khịt mũi định nói gì đó thì Phó Xung nói tiếp, “Đánh người là tôi không đúng, cái này tôi xin lỗi thị trưởng. Ngài xem, tôi cũng không khá hơn là bao, mong ngài đại nhân không chấp nhặt, có thể cho tôi về lại bên bộ phận thư ký. Chuyện đã thành như này, tôi cảm thấy tôi thật sự không hợp tiếp tục phục vụ ngài…”
Lâm Nguyên cảm thấy lửa giận dần bùng lên.
Hắn hơi hơi nheo mắt lại nhìn Phó Xung, người sau không hề ngẩng đầu, nhưng lời của anh lại từng chữ rõ ràng, sòng phẳng dứt khoát.
“Phó Xung, tôi không phải người kiên nhẫn. Hôm nay tôi nói lại điều này với cậu, sau này sẽ không nói nữa. Cậu là thư ký tôi chọn, hợp hay không hợp là quyền quyết định của tôi. Chuyện mấy ngày hôm trước chúng ta bỏ qua, cuối tuần trở về chúng ta sẽ để mọi việc diễn ra như bình thường. Cậu chuyên tâm làm việc, tôi cam đoan sẽ không ép buộc cậu lần nào nữa.”
Phó Xung còn chưa kịp nghĩ cách để cự tuyệt Lâm Nguyên, người đàn ông cao lớn kia lại không muốn nghe anh nói gì, nâng thân rời khỏi phòng bệnh.
Lâm Nguyên vừa đi vừa suy nghĩ.
Hắn biết mình còn phải công tác ở Kim Sơn một đoạn thời gian tương đối dài, bản thân lại đang lúc tráng niên, trong khoảng thời gian này không thể không tìm một đối tượng cố định để giải tỏa nhu cầu sinh lý. Mà nghĩ tới nghĩ lui, Lâm Nguyên đều cảm thấy Phó Xung là người thích hợp nhất. Cảm giác ở bên Phó Xung rất đặc biệt, trong công việc anh luôn tập trung, chăm sóc người khác rất cẩn thận, cũng không hề có thái độ kiêu ngạo hay siểm nịnh. Tất cả đều khiến Lâm Nguyên hết sức thoải mái. Hơn nữa thân hình cường tráng đầy nam tính rất có phong độ, đối với bản thân hắn cực kỳ hấp dẫn, đây là cảm giác mà rất nhiều nam nhân trước nay đều không thể mang lại cho Lâm Nguyên. Nghĩ đến chuyện xảy ra ngày hôm đó, hắn không khỏi dư vị một hồi, từng đợt khoái cảm khiến hắn bây giờ nghĩ lại còn chưa thấy thỏa mãn.
Tuy nhiên, ép anh làm loại chuyện này với mình sẽ là vô nghĩa, nhưng làm sao có thể bắt anh ngoan ngoãn trèo lên giường của mình, lông mày Lâm Nguyên nhăn lại.
Trên lối đi, một người phụ nữ trung niên đang đẩy xe lăn đi ngang qua Lâm Nguyên, trên xe lăn là một người đàn ông lớn tuổi có vẻ rất ốm yếu, cả hai người đều bơ phờ. Anh đột nhiên nghĩ đến cuộc đối thoại giữa Phó Xung và anh rể, trong lòng Lâm Nguyên khẽ động, vô thức gật đầu, hai hàng lông mày rậm không khỏi giãn ra.
Trên đường trở về Kim Sơn vào ngày chủ nhật, A Tiêu cảm thấy tâm tình hai người trên xe có vẻ tốt hơn.
Lâm Nguyên bảo anh ta mở nhạc, bật mấy bài của Trương Quốc Vinh lên. Từng bài hát quen thuộc lần lượt cất lên, Phó Xung nghe thấy Lâm Nguyên ngồi ghế sau trầm giọng ngâm nga theo nhạc.
Tâm trạng Phó Xung đúng là đang không tệ, tuy rằng thị trưởng Lâm từ chối yêu cầu của anh, nhưng hắn rốt cuộc vẫn đưa ra được một lời hứa đảm bảo. Phó Xung cho rằng loại người như Lâm Nguyên, tuy rằng khốn nạn chút nhưng dù sao cũng là người có địa vị cao, nói được thì hẳn là phải làm được. Bản thân sau này chỉ cần chú ý một chút, né xa hắn ra, tin tưởng rằng hắn sẽ không làm ra những chuyện ghê tởm như vậy một lần nữa là được. Hơn nữa, tối hôm qua Nhã Na gọi điện thoại cho anh, báo là đã nhờ người đặt một căn hộ khá xinh đẹp ở một tòa nhà do công ty Đông Thăng chủ thầu, đợi anh về thì cùng tìm người trong ủy ban xây dựng để tìm cách làm cho nó rẻ hơn. Việc này khiến cho Phó Xung có chút hứng khởi.
Không biết vì sao, từ sau khi bị Lâm Nguyên cưỡng bức, Phó Xung cảm thấy sự phụ thuộc của mình vào Nhã Na bất tri bất giác ngày một tăng lên. Mấy ngày nay hai người không ở bên nhau, lâu lâu anh sẽ gọi điện cho Nhã Na, dường như chỉ cần nghe thấy giọng nói của cô và trò chuyện cùng cô, trái tim anh sẽ lắng lại, cảm thấy trong lòng Nhã Na anh vẫn là chàng trai hoàn hảo. Nghe tin cô đã đặt phòng tân hôn cho hai người, Phó Xung có chút nhẹ nhõm một cách khó hiểu, mặc dù anh không biết mình đang lo lắng về điều gì.
Thời điểm xe gần đến Kim Sơn, Nhã Na gọi điện cho anh. Phó Xung hạ giọng xuống hết mức có thể để nói chuyện với cô, anh nói với cô rằng anh sắp về đến nơi rồi, đưa lãnh đạo về khách sạn là anh sẽ trực tiếp đến nhà cô ngay.
A Tiêu trong tiềm thức cảm thấy Lâm Nguyên ngồi ở ghế sau đột nhiên có chút buồn bực, sự tinh tường của bộ đội đặc chủng khiến anh ta có thể biết được mọi thay đổi dù là rất nhỏ của Lâm Nguyên.
Hắn vốn đang thoải mái dựa vào ghế mềm, lúc này lại hơi ngồi dậy, tựa như đang nghe Phó Xung nói chuyện điện thoại, lại dường như chỉ là thản nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ xe. A Tiêu lén lút nhìn hắn qua gương, thị trưởng có ánh mắt kỳ lạ, đó là phản ứng của những con thú hung dữ khi chúng chuẩn bị rình mồi. A Tiêu khẽ liếc nhìn Phó Xung bên cạnh, bàn tay trên vô lăng bỗng toát mồ hôi trộm.
Lý Hoành Đồ nhận được thông báo gọi anh ta đến văn phòng thị trưởng, trong lòng như đánh trống mở cờ. Anh ta nghĩ muốn gọi điện cho Phó Xung hỏi xem liệu có phải cậu em vợ của mình nói ngọt hộ mình mấy câu trước mặt thị trưởng không, nhưng vì anh ta cũng hiểu tính cách của Phó Xung, còn có cuộc nói chuyện của hai người mấy ngày trước, anh ta lại cảm thấy việc này không có khả năng lắm. Nhân lúc anh ta còn đang do dự thì văn phòng thị trưởng đã ở trước mặt. Thị trưởng Lâm còn đang tiễn khách, đó là Trương Du Nhiên, một nhà phát triển bất động sản mà anh vợ hắn, Đồng Lĩnh, giới thiệu. Hai người vừa đạt được một số đồng thuận. Lúc đi ra ngoài, ông ta lấy ra một thứ gì đó và ấn vào dưới tập tài liệu trên bàn, Lâm Nguyên giả bộ thoái thác, Trương Đại Phúc vội vàng đẩy cửa đi ra ngoài.
Lâm Nguyên nhìn Lý Hoành Đồ, đánh giá người trước mặt mình. Trưởng phòng Thống kê Nông nghiệp của Cục Thống kê là người có thân hình trung bình, dung mạo và ngoại hình coi như là đẹp mặt, nhưng có phần hơi nịnh nọt trong hai con mắt linh hoạt quá mức của anh ta.
“Trưởng phòng Lý là anh rể của Phó Xung?” Lâm Nguyên biết đối với loại người trước mặt này, có thể nói thẳng ra rất nhiều chuyện.
“Vâng, thị trưởng.” Lý Hoành Đồ có chút kinh hỉ, anh ta nghĩ có lẽ đúng là em rể đã thay mình nói vài lời.
“Em rể của anh đã chăm sóc tôi rất tốt. Tôi rất thích.” Lâm Nguyên dừng lại, từ trong hộp thuốc lá lấy ra một điếu thuốc, Lý Hoành Đồ vội vàng lấy ra bật lửa, hướng bàn thị trưởng đi tới hai bước, duỗi tay giúp thị trưởng châm điếu thuốc.
“Tôi là người sẽ tận lực chiếu cố người của mình, thế nhưng Phó Xung da mặt mỏng, có chuyện gì khó khăn cũng không thích đi nhờ vả người khác. Tôi nghe nói sức khỏe ba cậu ấy không tốt lắm?” Lâm Nguyên phun ra một hơi thuốc, thản nhiên hỏi.
“Vâng, vâng, bố vợ tôi bị bệnh tim, hiện tại không thể tự sinh hoạt bình thường, cực kỳ đáng thương. Trình độ y tế ở khu vực chúng tôi không tốt, chữa mãi cũng không có hiệu quả gì. Ông cụ không lên tỉnh thành thì cũng không còn cách nào, nhưng lên đến nơi thì tôi cũng không biết đi tìm phòng khám chuyên gia uy tín ở đâu.”
“Tôi hiểu rồi.” Lâm Nguyên không có biểu cảm gì trên mặt, chỉ gật đầu.
Lý Hoành Đồ nhìn ánh mắt thị trưởng, trên mặt vẫn luôn mang một nụ cười tươi lấy lòng. Anh ta không biết phải trả lời thế nào trước lời nói của thị trưởng, nhất thời không phản ứng được với thái độ của thị trưởng Lâm, trong lòng vừa mừng vừa lo. Anh ta cũng không ngờ được Phó Xung lại được thị trưởng coi trọng đến độ đích thân hỏi thăm chuyện gia đình như vậy. Việc này khiến anh ta khá hài lòng với Phó Xung. Anh ta cũng biết em rể của mình rất ưu tú, nhưng tính cách thằng bé lại quá mức quật cường, thật sự không nghĩ tới có thể hầu hạ tốt được vị thị trưởng lạnh lùng trước mặt này.
“Tôi sẽ giúp anh liên lạc chữa bệnh cho bố vợ. Trong nhà an ổn chút, Tiểu Phó mới có thể an tâm công tác, việc này đối với tôi cũng có lợi.” Lâm Nguyên dập tắt tàn thuốc.
Không đợi Lý Hoành Đồ trả lời, Lâm Nguyên nói tiếp: “Tôi cũng đã điều chỉnh hồ sơ của anh. Anh tốt nghiệp ngành kiểm toán, làm cán bộ dự bị cũng đã nhiều năm. Cục Thống kê có quá ít chỗ để phát triển, không biết là anh có muốn chuyển đến bộ phận kiểm toán thử không?”
Lý Hoành Đồ kích động xoa xoa tay, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn không kìm chế được, “Cảm ơn thị trưởng, cảm ơn ngài, tôi sẽ tuân theo sự sắp xếp của thị trưởng!”. Mặc dù kiểm toán và thống kê chỉ cách nhau một chữ, nhưng phạm vi kinh doanh và quyền lực của hai bộ phận cực kỳ khác nhau, tim của Lý Hoành Đồ đập như có ai đó đang đánh trống liên hồi, anh ta thực sự vui mừng khôn xiết khi chuyện tốt như vậy có thể rơi vào người mình.
“Cảm ơn cái gì, tôi coi Phó Xung như em trai, anh muốn cảm ơn thì đi cảm ơn cậu ấy đi. Có điều tên nhóc này đôi khi khá cứng đầu, ngay cả tôi cũng dám chống đối lại.” Lâm Nguyên thuận tay lấy phong bì Trương Đại Phúc nhét dưới cặp văn kiện ra, mở ra nhìn bên trong, trong lớp phong bì là một thẻ bạc và ghi chú: “Mật khẩu: 000666, số tiền là một triệu.” Hắn thuận tay nhét phong bì vào áo vest ngoài của Lý Hoành Đồ, ánh mắt lại nhìn anh ta.
“Đứa nhỏ này đúng là rất cứng đầu. Thị trưởng Lâm đối với nó tốt như vậy, nó còn không biết điều. Về nhà tôi sẽ bảo chị nó khuyên nhủ nó một chút. Nó nghe lời chị gái nó nhất.”
Lâm Nguyên hài lòng gật gật đầu, Lý Hoành Đồ này cũng không ngu, bớt lo.
Lúc tối, trên đường về khách sạn có đi ngang qua Đông Thăng Development, Lâm Nguyên quay đầu nhìn chằm chằm cánh cửa hơi cũ một chút, đôi mắt híp lại dưới hàng lông mày rậm. Đã được một thời gian kể từ khi Lâm Nguyên đến Kim Sơn, nhiều ông chủ công ty địa phương quy mô lớn đã đến thăm hắn, nhưng Đông Thăng Development, bá chủ bất động sản Kim Sơn, lại mất tích, không thấy bóng dáng. Lâm Nguyên quay đầu lại, ngón tay đặt trên đùi đánh theo tiếng nhạc trong xe, nhưng trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.
Một tấm áp phích được đặt tại quầy lễ tân khách sạn Vân Khai, Lâm Nguyên nhìn lướt qua, hình như là giới thiệu một nam ca sĩ sẽ trình diễn tại quán bar của khách sạn, trong ảnh chụp là một người đàn ông trẻ tuổi, điển trai. Hắn không dừng chân, trong lòng còn đang suy nghĩ xem không biết liệu đêm này Phó Xung có làm ít đồ ăn đêm cho mình không. Ở bệnh viện mấy ngày không thể ăn món gì anh làm, hắn không ngủ ngon nổi.
Ngay khi thang máy chuẩn bị đóng cửa, một chàng trai vội vàng chen vào từ bên ngoài và nhấn tầng 35, nơi có quán bar. Lâm Nguyên liếc mắt nhìn, phát hiện cậu cũng đang nhìn mình, ánh mắt hai người chạm nhau, thanh niên khẽ mỉm cười.
Đó là một chàng trai rất có khí chất, khoảng ngoài 20. Cậu mặc một bộ đồ đen, trông mảnh mai và thẳng tắp, mái tóc màu hạt dẻ rất đẹp và phong cách, khuôn mặt hơi nhọn nhưng lại có đôi mắt đẹp đến ngỡ ngàng. Một chiếc đinh bạch kim trên tai trái, và một chiếc túi guitar trên vai phải.
Lâm Nguyên nhớ tới tấm áp phích quảng cáo ở tầng dưới, đây hẳn là vị ca sĩ đó. Hắn nhìn cậu thanh niên từ trên xuống dưới, ánh mắt trực tiếp và táo bạo.
Thang máy nhanh chóng lên đến tầng 35. Thanh niên hơi ngượng ngùng trước ánh mắt của hắn, nhưng không hề né tránh. Tầng 35 đã đến, thanh niên bước ra, vừa lúc cửa chưa đóng lại, cậu quay đầu cười nhìn Lâm Nguyên, “Xem đủ chưa? Buổi tối tôi hát ở đây. Nếu không thấy đủ, có thể qua xem tiếp.”