Phó Xung thương lượng với chị gái là Phó Anh, mẹ hai người cũng đã lớn tuổi, sức khỏe không tốt lắm, không nên để bà phải đi Bắc Kinh làm gì, vẫn là để hai chị em họ cùng với Lý Hoành Đồ thì hơn.
Dù sao Phó Xung cũng phải đi Bắc Kinh cùng thị trưởng, chị gái cũng không phải trưởng bộ môn ở trường nên xin phép tương đối khá dễ dàng. Lý Hoành Đồ nghe nói cuối tuần thị trưởng cũng ở Bắc Kinh, hơn nữa việc ba vợ được đi Bắc Kinh mổ cũng là thị trưởng Lâm nhờ bằng hữu giúp đỡ, tự nhiên cũng muốn đi Bắc Kinh.
Trong lòng anh ta cũng có tính toán riêng. Thị trưởng Lâm coi trọng Phó Xung như vậy, có thể tích cực ra tay giúp đỡ chuyện trong nhà đến mức đó, nói không chừng nhất định sẽ đến bệnh viện thăm người, việc chuyển công tác của anh ta đến giờ vẫn chưa được hoàn thiện, anh ta phải thể hiện tốt trước mặt gia đình vợ, đặc biệt là với đứa em rể, hơn nữa còn phải để thị trưởng Lâm có thể thấy được điều đó.
Thứ hai, lúc vợ chồng Lý Hoành Đồ đưa con đến nhà mẹ của Lý Hoành Đồ, bên này A Tiêu, phụ trách đưa bệnh nhân đi Bắc Kinh, đã lái con Buick đến để cùng cả hai về quê đón người.
Trên đường, Phó Anh nhớ tới lời mấy hôm trước chồng mình nói, nhịn không được nói thầm vào tai Lý Hoành Đồ, “Thị trưởng Lâm cũng tốt với tiểu Xung quá đi. Đã giúp tìm bác sĩ, lại còn giúp anh, em cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy đâu.”
“Thị trưởng Lâm rất hài lòng với tiểu Xung. Đúng rồi, anh bảo em khuyên thằng bé đừng có quá cứng đầu với lãnh đạo, làm việc cẩn thận chút, em đã nói với nó chưa?” Lý Hoành Đồ liếc nhìn A Tiêu, nhỏ giọng nói với Phó Anh.
“Nói rồi, nhưng em cũng đâu thể nói thẳng là thị trưởng đến tìm anh. Sợ tiểu Xung đa tâm, suy nghĩ nhiều nên em chỉ dặn dò chút thôi. Anh còn không hiểu tiểu Xung chắc, ngoài miệng không nói gì, nhưng đã nghĩ gì thì đố ai khuyên bảo được nó, cho nên nó chỉ nói với em năm chữ: ‘Chị cứ yên tâm đi.’”
“Thằng bé này!” Lý Hoành Đồ hừ nhẹ một tiếng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Thực ra trong lòng anh ta đã suy nghĩ nhiều lần lời nói của vợ mình, “Tại sao thị trưởng Lâm lại đối xử tốt với Phó Xung như vậy?”
Đây là lần đầu tiên Phó Xung ngồi khoang hạng nhất của máy bay, anh có chút tò mò, đưa mắt nhìn xung quanh một cách lặng lẽ, ngoài mặt thì rất bình tĩnh, không nhìn ra được sự căng thẳng trong tim anh.
Những lãnh đạo ban ngành đi cùng đều ngồi ở khoang thương gia, còn mấy người trẻ tuổi làm mấy việc lặt vặt thì ngồi khoang phổ thông. Vốn văn phòng sự vụ sắp xếp Phó Xung ngồi ở khoang phổ thông, cũng hoàn toàn phù hợp với thân phận của anh, nhưng không biết Lâm Nguyên đã gọi cho Ngô Lâm từ lúc nào, nói muốn trên máy bay hoàn thiện báo cáo, cần Phó Xung trợ giúp.
Văn phòng sự vụ sợ các lãnh đạo khác phật lòng nên cũng dùng lý do tương đối chính đáng này của thị trưởng. Những người khác dường như cũng không có vấn đề, dù sao cũng là nhu cầu công việc của thị trưởng. Phó Xung cũng không phải con gái, cho nên cũng không ai nghĩ ngợi gì. Chỉ có Phó Xung biết chuyện không phải như vậy. Thời gian bay không dài, tài liệu trình báo không có thông báo gì mới thì một chữ cũng không cần phải sửa lại. Hắn, chính là muốn có anh ở bên cạnh.
Mà hiện tại, người đàn ông bên cạnh anh đang dựa vào chiếc ghế tựa lưng êm ái và lật xem một cuốn tạp chí, với đôi chân dài duỗi thẳng về phía trước, Phó Xung tự nói với lòng mình: “Người này đúng là sinh ra để ngồi ở khoang hạng nhất, nếu mà ngồi ở khoang phổ thông thì hai cái chân dài này nhất định phải nghẹn chết.” Anh miên man suy nghĩ trong lòng, nhưng tầm mắt lại vô tình rơi vào vị trí hơi nhô lên giữa hai chân của Lâm Nguyên, hồi lâu sau cũng không dời đi chỗ khác. Cho đến khi Lâm Nguyên ho nhẹ một tiếng, mặt Phó Xung lập tức đỏ lên, ánh mắt vội vàng chuyển sang nhìn cô tiếp viên đang mỉm cười, ôm chăn đang đi về phía bọn họ.
Lâm Nguyên tùy ý lật xem tạp chí, nhưng ánh mắt vẫn như có như không theo dõi Phó Xung. Sáng sớm rời giường, vẻ bảnh bao khi thanh niên kia khoác bộ vest khiến trái tim hắn khẽ rung động. Tuy rằng bộ Phó Xung mặc không phải là loại đắt tiền đặt may như của Lâm Nguyên, thế nhưng dáng người vai rộng eo thon, khỏe mạnh cùng với đôi chân thon khiến anh trông đầy khí phách trong bộ vest đen bình thường.
Anh hẳn là chưa từng ngồi khoang hạng nhất bao giờ, nhưng lúc ngồi đây lại không mảy may lộ ra vẻ lo lắng, hồi hộp gì. Vừa không giống dáng vẻ xa hoa, phú quý của những kẻ có tiền, cũng chẳng giống dáng vẻ câu nệ bất an của những người chưa từng được hưởng thụ phúc lợi của sự giàu có, anh chỉ lặng lẽ ngồi đó, cơ thể giãn ra để lộ dáng người cao ngất, chỉ là… Lâm Nguyên có chút buồn cười, chỉ là thanh niên này lại bỗng nhiên ngây người, ánh mắt không chút đắn đo nhìn thẳng vào chỗ của chính mình nửa ngày cũng không nhúc nhích, nhìn đến mức hắn cũng phải có phản ứng, “Hôm nay còn chưa uống thuốc mà đã như vậy là sao?” Lâm Nguyên không khỏi suy nghĩ vẩn vơ.
Hắn cũng không hiểu tại sao bản thân lại có ý nghĩ để Phó Xung ngồi khoang hạng nhất bầu bạn với mình. Đường xá cũng không xa, cùng lắm thì cũng chỉ mất có hai tiếng mà thôi. Nhưng không biết vì sao, hắn muốn anh luôn ở bên cạnh mình, cái cảm giác hai tiếng này anh đều sẽ ở bên, quay đầu là có thể nhìn thấy. Nghĩ đến anh nhìn thì có vẻ như lơ đãng, lại cẩn thận rót nước cho mình, cái chăn cũng trở nên đặc biệt tình ý. Đồng thời, không hiểu sao hắn lại muốn cùng anh chia sẻ mọi điều tốt đẹp trên đời, muốn cho anh tận hưởng mọi của ngon vật lạ cùng với hắn.
Có lẽ ngay cả Lâm Nguyên cũng không ý thức được, trên thế gian này, những người hắn nguyện ý cùng chia sẻ những thứ ưu việt của mình thực sự không nhiều.
Lúc đến Bắc Kinh thì cũng đã là buổi chiều, giống lúc ở Kim Sơn, Lâm Nguyên và Phó Xung đều ở tại một căn hộ lớn.
Mọi người vội vàng thu dọn đồ đạc vào phòng, Lâm Nguyên đi rửa mặt, Phó Xung và Chủ nhiệm Lưu của Cục Công tác Cơ quan đã sắp xếp một phòng họp nhỏ của khách sạn, thị trưởng Lâm muốn cùng các ban ngành tại giai đoạn cuối họp một lần nữa, đồng thời chỉnh sửa lại tài liệu theo thông tin mà văn phòng Bắc Kinh mới nhận được từ Bộ Bảo vệ Môi trường. Phó Xung ngồi hàng ghế sau cùng mấy người trẻ tuổi khác, anh một bên làm những việc thư ký cần làm, một bên chăm chú nghe tác động của thông tin mới đối với toàn bộ bản kê khai. Quả nhiên, dự đoán của Lâm Nguyên phi thường chuẩn, Nhà nước đúng là phân loại các thành phố thí điểm ở các cấp độ khác nhau, hơn nữa chính sách cũng như hỗ trợ tài chính cho các thành phố thí điểm vượt quá ước tính của tỉnh. Khắp nơi đều nhìn chằm chằm vào miếng thịt mỡ này.
Không có gì bất ngờ, Phó Xung nhẹ nhõm thở ra một hơn, an tâm. Nhìn thị trưởng hơi cau mày ngồi trên bàn hội nghị, chăm chú nghe báo cáo của văn phòng Bắc Kinh và không ngừng đưa ra một số ý kiến, Phó Xung đột nhiên cảm thấy trong đầu có chút hỗn loạn. Một chốc là lúc Lâm Nguyên hơi ngửa đầu, cười đến tỏa nắng, nói với anh: “Lấy cho anh điếu thuốc nào!”; Một chốc lại là khi Lâm Nguyên trong mắt phun ra lửa giận, chửi rủa, tàn nhẫn hành hạ anh. Cùng là một khuôn mặt, sao có thể mang hai sắc thái đối lập nhau đến vậy. “Thật đúng là tâm thần phân liệt!” Phó Xung nhịn không được nói trong lòng. Nhưng vậy còn bản thân mình thì sao? Rõ ràng đó là người mình phải chán ghét nhất, cách xa nhất, thế nhưng chính mình lại ngày nào cũng mơ tưởng muốn làm những chuyện đáng xấu hổ với hắn? Có lẽ chính anh mới là kẻ tâm thần phân liệt đi.
Cuộc họp kéo dài cả một buổi chiều, mọi người phân loại nhiều lần theo nhiều góc độ khác nhau, dù sao cũng là thị trưởng tự mình ra trận, vì sợ có sai sót trong khâu chuẩn bị của mình nên tất cả các phòng ban đều nghiêm túc hơn. Lâm Nguyên tắt máy lần cuối, vỗ vỗ bản thảo đã chỉnh sửa hoàn thiện trên bàn, “Thế là xong! Ngày mai mọi người được nghỉ một ngày, ngày mốt tôi sẽ trực tiếp ra trận!”
Ăn cơm tối xong, Phó Xung ra ngoài gọi điện thoại cho Nhã Na.
Thời gian gần đây hai người rất ít gặp nhau, đầu tiên là Phó Xung lên tỉnh nhập viện, sau khi trở về thì bận kiểm tra sức khỏe cho ba rồi tiếp khách Bắc Kinh, ngày nghỉ cũng chẳng có.
Thế nhưng Phó Xung biết, nếu anh muốn gặp cô, làm sao lại không thể dành ra chút thời gian. Ngoài việc gọi điện thoại, anh bỗng nhiên rất sợ phải nhìn thẳng vào đôi mắt trong sáng, trìu mến của Nhã Na. Hiện tại anh như lún sâu vào vũng bùn, vừa muốn vươn tay cầu cứu, lại vừa sợ bản thân sẽ kéo theo đối phương rơi vào hố sâu không đáy này.
Nhã Na biết rằng ba của Phó Xung sẽ có một cuộc phẫu thuật ở Bắc Kinh trong tuần này, nhưng Phó Xung không đề cập quá nhiều đến sự giúp đỡ cửa Lâm Nguyên với cô, mà chỉ nói thoáng qua việc này cũng có liên quan một chút đến thị trưởng Lâm. Nhã Na quan tâm đến anh nhiều hơn, dặn anh đừng chỉ lo bận rộn công việc với chuyện trong nhà, nhớ phải chú ý giấc ngủ, tránh hại sức khỏe, dù sao thì mấy hôm trước gặp Phó Xung lúc anh từ tỉnh về, trông sắc mặt anh rất tệ.
Lâm Nguyên đợi trong phòng đã lâu, điện thoại của Phó Xung vẫn luôn bận, trong lòng không khỏi có chút chua. Mặc dù Phó Xung có thể chỉ đang nói chuyện với người nhà, nhưng Lâm Nguyên càng chắc chắn rằng anh đang gọi điện tình tứ với bạn gái mình.
Hắn không cho rằng bản thân đang vô cớ ghen tuông, bởi vì nói như vậy thật vô lý. Hắn cho rằng bản thân cảm thấy như vậy chẳng qua là do tính cách của mình mà thôi. Đúng vậy, Lâm Nguyên từ nhỏ là con một, được sinh ra với một làn da đẹp và một bộ não thông minh. Hắn đã quen với việc được những người xung quanh nuông chiều, chờ đợi và say mê hắn, hiển nhiên hắn cũng đã quen với việc người khác phải tuân theo và phục tùng bản thân.
Hiện tại hắn cảm thấy, Phó Xung nên trở thành một cấp dưới hoàn hảo của mình tại Kim Sơn, một bạn giường có thể khơi gợi dục vọng của hắn, một người có thể đi cùng hắn, giúp hắn hết mức có thể mà không phải chỉ là khách qua đường.
Chính vì thế hắn mới sẽ cảm thấy có chút chua chua… là đố kỵ sao? Không đâu, vậy thì nó là gì? Bản thân Lâm Nguyên cũng không biết.
Khi Phó Xung trở lại phòng, anh đã có thể cảm thấy Lâm Nguyên đang không thoải mái. Nam nhân mang theo áp suất thấp đang trầm mặc đứng trước cửa sổ với vẻ mặt bình tĩnh nhìn ra biển đèn vô biên trong đêm Bắc Kinh.
Phó Xung vội vàng lấy trứng và cháo thịt nạc cùng hai món ăn kèm vừa mua gần đó đặt lên bàn trà, hộp đóng gói cách nhiệt, khi mở nắp ra thì có hương vị đặc biệt của cháo mang theo hơi nóng bốc lên nghi ngút. Lúc ăn tối, anh phát hiện Lâm Nguyên không động đũa mấy, có lẽ là trong lòng có chuyện, đồ ăn cũng có khả năng không hợp khẩu vị, nên nhân lúc gọi điện, anh đã tìm thấy một cửa hàng cháo Quảng Đông gần đó, đóng gói mang về cho hắn.
Có đôi khi Phó Xung thật sự không hiểu, một lãnh đạo tầm cỡ, lãnh khốc như vậy, chỉ cần hắn ăn uống thỏa đáng, thật sự có thể chữa lành tâm trạng của hắn sao? Câu trả lời là ‘thật’.
“Nào! Hai ta diễn tập đi. Cậu giúp tôi chỉ ra khuyết điểm nhé, ai, đừng có coi tôi là lãnh đạo, hiện tại cậu là lãnh đạo của tôi đấy, nhất định phải đánh giá kỹ nhé!” Thấy Phó Xung mang cháo về, tâm tình hắn lập tức tốt lên không ít, trên mặt lại tươi cười ngay. Vui vẻ ăn xong bát cháo, thị trưởng Lâm cười rạng rỡ cầm tài liệu trình báo chuẩn bị diễn tập.
Phó Xung hiện tại có thể tin rằng một người tuổi còn trẻ như vậy mà có thể đạt được vị trí cao như thế, ắt phải có nguyên do.
Tuy rằng người xem và giám khảo chỉ có mình anh, thế nhưng Lâm Nguyên hiển nhiên vẫn coi phòng khách một người này như một trường quay kín khán giả. Khi Lâm Nguyên thuyết trình xong, Phó Xung trong mắt hiện lên một tia ngưỡng mộ từ tận đáy lòng, chỉ muốn nói với hắn: “Tốt lắm, thật tuyệt vời!”
Tập luyện thêm mấy lần, hai người cùng thảo luận một ít chi tiết đến khi tương đối hoàn chỉnh mới nghỉ. Nói nhiều nên miệng khô lưỡi khô, cả hai đều uống không ít nước.
Thấy Phó Xung lại bắt đầu kích động, buồn bực đến độ đứng ngồi không yên bên mình, Lâm Nguyên cảm giác bản thân giống như cũng bị anh lây bệnh. Ngọn lửa đã nghẹn từ lâu đốt đến lông mi, ai cũng không thể ngăn cản.
Đằng nào ngày mai cũng nghỉ một ngày thì đêm nay, động phòng đi!
Hắn dựa người vào sô pha, làm bộ cả người đều đau nhức.
“Mỏi cổ quá, lại giúp tôi bóp tí đi.” Người đàn ông nghiêng người dựa lên sô pha, một tay đưa ra sau gáy vỗ vỗ, gọi anh qua.
Đi sao? Phó Xung cảm thấy cơ thể anh đã không còn thuộc về mình, tận sâu trong lòng có một giọng nói liều mạng nói với chính mình, “Không được đi, không được đi, mau chạy khỏi đó đi Phó Xung!” Nhưng hai chân lại không nghe theo chỉ đạo của não, đã một bước lại một bước đi về phía trước.
“Tên khốn này cũng thật đẹp trai.” Đây là ý nghĩ duy nhất mà Phó Xung còn nhớ rõ sau khi đi qua.
Tựa như có linh hồn tạm thời bị vứt sang một bên nhìn thấy được sự khởi đầu về kết thúc hoàn chỉnh của một câu chuyện tình ái, mà hai kẻ đã vứt bỏ linh hồn này chỉ có thể dùng bản năng đàn ông để làm chuyện mà họ đã muốn làm từ rất lâu rồi.
Lúc Phó Xung dùng sức ấn lên gáy Lâm Nguyên, anh nghe được tiếng người đàn ông kia thở dài một hơi hạnh phúc. Âm thanh này làm anh mê muội, khiến toàn bộ máu trong người anh đều dũng mãnh lao về một nơi. Lâm Nguyên cảm nhận được bàn tay đặt trên cổ hắn đang ngày càng nóng, chậm rãi, ngón tay run rẩy kia rời khỏi cổ hắn, theo cổ áo mở rộng mà từng chút một trượt xuống, trượt xuống dưới…
Hắn nhắm mắt hưởng thụ sự vuốt ve khiến hắn thỏa mãn run lên. Nhưng đây không phải là phong cách của hắn, vì thế trong giây lát, người đàn ông trên sô pha đứng dậy, bắt lấy bàn tay đang lần mò trong quần áo của mình, cúi đầu nhìn vào mắt Phó Xung. Đôi mắt vẫn luôn kiên nghị kia lúc này không có sóng nước, không có vũng lầy, không có bất cứ thứ gì, chỉ có lửa mà thôi.
Lâm Nguyên đá giày trên chân ra, Phó Xung đã hoàn toàn không biết gì nữa, nhìn hắn làm vậy, cũng bắt chước làm theo.
Nam nhân mạnh bạo giữ lấy eo anh, nâng anh lên, khiến thanh niên đạp lên hai chân hắn, ôm anh từng bước xê dịch về phòng ngủ.
Ngực bụng cả hai áp sát, ánh mắt đều hướng vào nhau, bốn chân truyền đến độ ấm vừa nóng vừa ướt của đối phương, từ những ngón chân kề sát cũng có thể cảm nhận được khao khát cường liệt. Tôi đi, em cũng đi.
Khi cơ thể áp quá sát, sẽ luôn có thứ gì đó cứng rắn va chạm vào nhau, có khi là răng, có khi là… đau đớn, hơi thở.
Thời điểm cơ thể chạm vào giường, Phó Xung nhất thời tỉnh táo.
Trong khoảnh khắc đó, anh bỗng nhiên nhớ tới lần đầu tiên gặp người đàn ông này. Một lần gặp mặt đó, cõi lòng hai người chạm vào nhau, không thể trốn tránh được.