Cùng Trợ Thủ Đắc Lực Đếm Ngược

Chương 9-2



Mặc dù Lâm Nguyên đã nói sẽ đến bệnh viện nhưng khi nghe được giọng nói của hắn, Phó Xung vẫn là thấy… mất tự nhiên.

Mất tự nhiên cũng trốn không thoát được.

Người cũng đã đến cửa, dù trong lòng có khó xử thế nào, trên mặt khó che giấu ra sao, cũng không thể không tiếp đón thị trưởng. Hai chị em vội bước ra cửa, Lâm Nguyên và Chủ nhiệm Lưu của Cục Công tác Cơ quan lần lượt bước vào, theo sau là Lý Hoành Đồ đang tươi cười. 

“Thị trưởng Lâm! Ngài đến rồi ạ…” Phó Xung nhẹ nhàng xoa hai tay, đưa Lâm Nguyên vào phòng bệnh đến bên giường trống, “Ngài ngồi đây đi ạ…” Bên kia Lý Hoành Đồ vội vàng mời Chủ nhiệm Lưu ngồi vào ghế sô pha nhỏ trong phòng. 

Lâm Nguyên hướng Phó Anh gật đầu, thoải mái ngồi lên chiếc giường trống đối diện với giường bệnh nhân. “Ca phẫu thuật thuận lợi chứ?” 

Phó Xung đứng bên cạnh gật đầu, “Rất thuận lợi, nhanh hơn gần một tiếng so với thời gian dự kiến, bác sĩ Trương nói tất cả đều bình thường, phản ứng sau phẫu thuật của bố tôi cũng rất khả quan.”

Lâm Nguyên nghiêng người nhìn về phía ba Phó Xung, “Bác, bác cảm thấy thế nào?”

Ông Phó hơi nghiêng đầu trên gối, “Để ngài phải lo lắng rồi. Thật không biết phải cảm tạ ngài sao nữa, thôi thì đành để Tiểu Xung cố gắng bù đắp. Đứa nhỏ này có được người lãnh đạo tốt như ngài, thật là phúc nó tu luyện từ kiếp trước mà!” 

Phó Xung hơi hơi cúi đầu, trong lòng thầm nói,  “Thật con mẹ nó có phúc.”

“Bác, bác vừa phẫu thuật xong. Bác đừng nói nhiều nữa. Tấm lòng của bác, cháu xin nhận. Tiểu Phó thật sự rất tốt, thông minh, chịu khó, bền bỉ, còn đặc biệt có năng lực… bác cứ yên tâm.” Lâm Nguyên ngẩng đầu, Phó Xung cắn môi, ánh mắt vừa chạm vào hắn liền chuyển đi chỗ khác. 

“Thị trưởng Lâm, đây là chị tôi, giáo viên lịch sử trường cấp hai, kia là anh rể của tôi, hiện đang công tác tại Cục Thống kê ở Kim Sơn.” Phó Xung giới thiệu ngắn gọn, Lâm Nguyên không nóng không lạnh nói chuyện đôi câu với hai người, lại dặn dò Phó Xung có chuyện gì thì liên hệ cho bác sĩ Trương, không cần phải ngại, sau đó liền cúi đầu nhìn đồng hồ.

Phó Xung biết đây là thị trưởng muốn rời đi, liền chủ động thu xếp để Lâm Nguyên có thể về. Lý Hoành Đồ tươi cười, vội vàng tỏ vẻ cảm tạ với thị trưởng Lâm. 

Lâm Nguyên đứng dậy, tạm biệt ba Phó Xung rồi bước ra ngoài, Chủ nhiệm Lưu trước khi đi còn đặt một phong bì lớn bên cạnh giường bệnh. Lý Hoành Đồ vội vàng cầm tiền trả lại. Chủ nhiệm Lưu vội nói đây là thành ý của thủ trưởng, khi đi thăm bệnh nhân tất phải có quà cáp gì đó, không cần nghĩ nhiều. 

Hai chị em Phó Xung đều vội vã muốn gửi lại số tiền này, Lâm Nguyên xoay người nhìn bọn họ, nhíu nhíu đôi mày, “Làm sao vậy, chẳng lẽ không nể mặt Chủ nhiệm Lưu sao?” Thị trưởng đã nói như vậy, người khác cũng không dám khách khí nữa. 

Phó Xung gật đầu nói với Chủ nhiệm Lưu: “Cảm ơn Chủ nhiệm ạ.” Lâm Nguyên đứng bên nghe thấy, trừng mắt nhìn anh. Từ trong ánh mắt hắn, Phó Xung có thể rõ ràng nghe thấy tiếng lòng hắn: “Cảm ơn hắn làm cái gì, cảm ơn tôi đây này!” 

Ba người tiễn Lâm Nguyên và Chủ nhiệm Lưu ra khỏi phòng, Lâm Nguyên suy nghĩ, rồi quay lại nói với Lý Hoành Đồ và Phó Anh,  “Tầm này tôi thật sự không thể không có Phó Xung bên cạnh, như vậy đi, hai người giúp tôi ở lại chăm sóc ông cụ, tôi sẽ gửi công văn nghỉ phép về cho đơn vị hai người, Phó Xung bên này e là phải lo công việc trước rồi.” 

Hắn vừa nói xong, Lý Hoành Đồ đã gật đầu lia lịa, “Cảm ơn thị trưởng, ngài thật chu đáo quá. Phó Xung cần bận rộn thì nên bận rộn, bên này đã có hai người bọn tôi rồi.”

Lâm Nguyên nhìn Phó Xung, người sau không hề lảng tránh, cũng nhìn ngược lại hắn. Trong nháy mắt đó, cả hai như đều cảm nhận được một loại cảm giác không thể phân biệt nổi là dục vọng hay là thứ gì lặng lẽ dâng lên trong cơ thể, không thể ngăn cản. 

Phó Xung để chị gái và anh rể mình về phòng bệnh trước, còn bản thân anh thì đưa Lâm Nguyên và Chủ nhiệm Lưu xuống lầu. Anh cam chịu, đồng ý về Kim Sơn trước với Lâm Nguyên, nhưng cũng phải thu xếp ổn thỏa chuyện bên này đã. 

“Chủ nhiệm Lưu, bao giờ thì chúng ta về Kim Sơn vậy ạ?” Ba người đi dọc hành lang đến thang máy, Phó Xung nhẹ giọng hỏi. 

“Tối nay bọn họ lên máy bay về rồi, chúng ta thì ngày kia, ngày mai tôi phải sang bên phía Ủy ban Cải cách và Phát triển Quốc gia.” Không đợi Chủ nhiệm Lưu trả lời, Lâm Nguyên đã nói. Phó Xung tựa hồ cảm thấy ngoài ý muốn… lại theo bản năng mà thấy hồi hộp. Anh cùng hắn, hai người ở lại nơi này… Tay đưa lên ấn nút thang máy, trước mắt anh đều là những cảnh tượng điên cuồng của hai người đêm trước.

Khi thang máy đến nơi, Lâm Nguyên đột nhiên quay lại nói với Chủ nhiệm Lưu, “Anh xuống tầng trước đi, tôi nhớ ra có chuyện cần nói riêng với Tiểu Phó một chút.” Chủ nhiệm Lưu vào thang máy, cửa thang máy vừa đóng lại, Lâm Nguyên đã kéo lấy Phó Xung. 

Gần cửa thang máy có một lối thoát hiểm, hai người đẩy cửa đi vào, bên trong tối om om, yên tĩnh.

Hai người đứng đối diện nhau, nắm tay không rời.

“Chúng ta thắng…” Phó Xung trầm trầm nói.

Lâm Nguyên không nói gì, chỉ siết chặt tay Phó Xung một hồi, hai người liền gắt gao dính lấy nhau.

Lý Hoành Đồ ngồi trong phòng bệnh một lúc rồi chạy ra băng ghế dài ở góc hành lang châm một điếu thuốc cho đỡ mệt. Giữa làn khói mờ ảo, anh ta đột ngột dừng lại, cánh cửa thoát hiểm ở đầu kia của hành lang chợt mở ra, thì thị trưởng Lâm và Phó Xung liền bước ra khỏi đó. 

Phó Xung đứng đó bấm nút thang máy, thị trưởng Lâm sửa sang lại quần áo có chút lộn xộn, lại nhẹ nhàng giúp Phó Xung chỉnh chỉnh cổ áo. 

Lý Hoành Đồ ngả người xuống băng ghế, lưng ghế cao che khuất anh ta.

Phó Xung làm theo lời Lâm Nguyên, buổi chiều chăm sóc ba, thấy mọi thứ đều hết sức bình thường, ba anh cũng đã ngủ say, liền bàn bạc với chị gái, bắt xe về lại khách sạn của bọn họ. Lúc này trừ hai người, những người khác hẳn đã lên máy bay rồi. 

Trước khi mở cửa, Phó Xung hít sâu một hơi.

Hành động của Lâm Nguyên vào trưa nay ở bệnh viện đủ để Phó Xung biết, người đàn ông này nhất định là điên từ trong xương rồi. Nhưng thế còn anh thì sao? Trong không gian u ám kia, những cái ôm như muốn xé nát nhau, những đôi môi im lặng mà cắn xé, đều giống nhau, đều điên hết rồi!

Nhưng anh không muốn tiếp tục phát điên như thế này nữa!

Suốt cả buổi chiều, Phó Xung ngồi trước giường của ba mình. Sau giai đoạn hưng phấn, người bệnh sẽ bước vào giai đoạn ngủ sâu tương đối dài. Nhìn khuôn mặt già nua cùng mái tóc bạc phơ của người cha đang say ngủ, nhớ đến cuộc nói chuyện giữa hai cha con về chuyện kết hôn đêm qua, Phó Xung đã suy nghĩ rất lâu.

Đúng vậy, nhưng chuyện xảy ra mấy ngày qua vừa điên rồ lại vừa quá đà, vượt xa điểm mấu chốt sâu nhất trong tim Phó Xung. Anh không biết vì cái gì, cũng không hiểu tại sao, khi người đàn ông đó đứng trước mặt anh, khi hai người thô lỗ âu yếm nhau… khi hai người ôm nhau, hôn nhau, sự sợ hãi, ghẻ lạnh, và đặc biệt là nỗi căm hận anh dành cho hắn, không biết vì lẽ gì lại biến mất không thấy bóng dáng. Chỉ còn lại dục vọng vô biên, như lũ vỡ đê, không thể ngăn cản.

Nhưng chẳng lẽ anh phải để thứ ma quỷ tàn phá con đập của lý trí này, cứ tiếp tục hoành hành sao? Chẳng lẽ bất tri bất giác, anh đã thay đổi tính hướng, trở thành một người đàn ông thích đàn ông khác? Không, không thể nào. Ngoại trừ Lâm Nguyên, anh thật sự chưa từng có một chút ham muốn đồng tính luyến ái nào.

Lùi lại vạn bước, cho dù… cho dù thực sự chìm vào biển dục cùng Lâm Nguyên, liệu kẻ đã đập tan bức tường thành quanh tim anh kia vẫn sẽ tiếp tục chìm đắm như thế này với anh mãi sao? 

“Không, sẽ không.” Phó Xung sửng sốt một chút, vô thức thốt ra. 

Đó là người như thế nào, chẳng phải chính anh còn không rõ sao? Con cưng của Thượng Đế, vinh quang của gia tộc, thủ đoạn tàn bạo, tính cách lạnh lùng… và có một người vợ tao nhã, xinh đẹp cùng với tốc độ thăng tiến như tên lửa, không ngừng tiến về phía trước, mục tiêu cao xa… Loại người như vậy sẽ cùng anh trầm luân trong sự mê muội không thể lý giải này sao? 

Đối với những nhân vật thuộc tầng lớp chính trị như Lâm Nguyên, Phó Xung cũng không quá xa lạ gì hơn, xét cho cùng, đó cũng là bản chất công việc của anh, nghe nhiều, thấy cũng nhiều, dần dà anh cũng hiểu cách sinh tồn và quy luật sống của những người này. Có lẽ Lâm Nguyên điên cuồng từ trong xương tủy thật, thế nhưng cuộc sống hiện thực, sự nghiệp hào hùng và lợi ích gia đình đã trang bị cho hắn một sự bất khả xâm phạm, sự điên cuồng kia có thể trong góc tối ngẫu nhiên được phóng thích, thế nhưng sẽ không bao giờ được phơi bày dưới ánh mặt trời. 

Phó Xung cảm giác khi anh rời xa Lâm Nguyên, suy nghĩ và chỉ số IQ của anh sẽ từ từ trở lại.

Có lẽ hắn thật sự có chút thích anh. Trong đêm cuồng loạn đó, thời điểm hai người ngẫu nhiên tỉnh táo lại, hắn sẽ ở bên tai anh không ngừng mà lặp lại một câu. “Anh thích em Phó Xung, anh con mẹ nó thật sự rất thích em…”

Có lẽ, là thật đi. 

Đó là bởi vì hắn có thể ngông nghênh nói điều này khi hắn còn ở Kim Sơn, nói rằng hắn thích anh, dây dưa không dứt, thương tổn anh, đe dọa anh, sau đó đợi khi mọi thứ đã sẵn sàng, thăng chức tiến xa hơn, thì đường ai nấy đi. 

Anh đã thấy quá nhiều người và nhiều việc như vậy, nhưng về cơ bản đây đều là câu chuyện xảy ra giữa một người đàn ông có địa vị cao sang và một cô gái trẻ tuổi, xinh đẹp. Thế sao loại chuyện này lại có thể xảy đến với anh, đây mới thật sự là một loại kịch tình cảm hất cho máu chó đầy đầu đấy. Anh nhẹ nhàng cười khổ, lại không phải sao?

Nhìn lại chính mình, lớn lên bình thường, cũng đọc sách, cũng biết yêu, chẳng mấy chốc là kết hôn, lại bị người đàn ông khác… cưỡng ép, rồi bất tri bất giác như rung động trước sự quan tâm chăm sóc của hung thủ, lại tiện đà ma xui quỷ khiến đi mê luyến thân thể hắn, nụ cười của hắn… Chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ máu chó sao?

Thuốc truyền đã gần hết, Phó Xung đi tìm y tá đổi bình cho ba.

Chai rỗng cầm đi, thì chai mới mang đến. Người bệnh được chữa khỏi, vậy có còn ai đi để ý đến mấy bình thuốc rỗng đã dùng qua đâu. 

Anh chẳng qua chỉ là một công cụ để người đó giải tỏa nỗi cô đơn, là loại… công cụ trút bỏ những ham muốn ở một giai đoạn nào đó, một lọ thuốc dùng cạn liền có thể đổi. Vậy hiện tại anh phải làm thế nào? Chẳng lẽ trong khoảng thời gian Lâm Nguyên ở trong điện vàng Kim Sơn, anh cứ như vậy mà chìm đắm, ban ngày làm thư ký riêng phục vụ hắn, ban đêm biến thành công cụ để hắn trút bỏ dục vọng? Phó Xung gắt gao nhắm chặt hai mắt lại.

“Không, nhất định sẽ không!” Từ tận sâu đáy lòng anh hung hăng hét lên một tiếng với chính mình. 

Trước mắt là mái tóc bạc trắng của ba, trong đầu hiện ra là khuôn mặt trong sáng, xinh đẹp của Nhã Na, họ mới là những người cần có trong cuộc sống của anh. Đứa con trưởng thành, xuất chúng, khiến ba mẹ tự hào; người bạn trai vững chãi, khỏe mạnh, sáng sủa, đẹp trai trong lòng bạn gái, đây mới là anh, không chút gợn sóng mà tồn tại suốt hai mươi lăm năm qua. Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì lại phải vì một kẻ lật lọng, mây mưa như vậy mà đi sắm vai thư ký thị trưởng nhưng thực chất chỉ là một công cụ trên giường!

Đứng trước bờ vực còn chưa ghìm cương, tiếp tục vì hắn mà ý loạn tình mê, cuộc sống hiện tại của anh sẽ hoàn toàn sụp đổ. Không còn có thể sợ hãi, không còn có thể thỏa hiệp, và không còn có thể… nuông chiều bản thân. Bàn tay anh nắm chặt lại, giống như tự bơm hơi cho chính mình. Bắt đầu từ đêm nay, anh sẽ đến khách sạn, sẽ dũng cảm đối mặt với không gian chỉ có hai người, nhưng những chuyện điên cuồng kia, tuyệt đối sẽ không xảy ra lần nữa!

Nếu đã thấu đáo như vậy, việc gì phải rối rắm nữa? Nhưng mà… nhưng mà vì sao, chỉ cần vừa nghĩ đến hắn, nghĩ đến người đàn ông như băng lại như lửa kia, nơi nào đó trong lòng lại bỗng nhiên sẽ trở nên mềm mại… 

“Ahhhhhhhhh…” Phó Xung muốn mạnh mẽ hét lên, để không còn vướng bận nữa, đây không phải chính mình, không phải là Phó Xung sáng sủa, trong suốt trước kia, là ai, tựa như có hacker đột nhập vào, xóa sạch bản thân anh, không để lại một chút gì. 

Mở cửa khách sạn ra, căn phòng sạch sẽ thật yên tĩnh, tạo thành một sự tương phản rất lớn với kinh đô bên ngoài, nơi xe hơi như nước chảy, người người như con thoi.

Hắn ngủ rồi sao? Phó Xung vừa nghĩ vừa nhẹ nhàng đi về phòng ngủ. Cả hai gian phòng trong ngoài đều không có người, túi công văn cùng máy tính xách tay của Lâm Nguyên vẫn còn ở trên bàn, Phó Xung nhìn đồng hồ, vẫn còn lâu mới đến giờ ăn cơm tối, hắn một mình đi đâu. 

Máy tính xách tay của Lâm Nguyên vẫn đang bật, hoàng hôn bắt đầu lên, ánh sáng trong phòng dần dần mờ đi, để lại một tia sáng xanh. Phó Xung thản nhiên nhìn lướt qua, trên đó mở ra một tài liệu Word, cả trang chỉ có mấy chữ bôi đen phóng to: “Sao em còn chưa về, anh nhớ em…”

Thời khắc đó, rêu phong trên bức tường thành cổ trước cửa trơn trượt, con đường đá ven hào đầy lá thu vàng úa, và đèn neon của quán bar Hậu Hải vừa sáng lên, trái tim của Phó Xung như muốn nổ tung… 

Anh nhẹ nhàng duỗi từng ngón tay chạm vào màn hình đang phát sáng, dò từng chữ từng chữ, như thể chạm vào gò má xúc động của người đó. Trái tim vừa cứng rắn, trong nháy mặt lại hóa mềm. Tự dưới đáy lòng, anh nói với chính mình, “Hai ngày ở Bắc Kinh, mê đắm thì mê đắm đi, đợi đến khi trở về Kim Sơn, mọi thứ sẽ bắt đầu lại.”

Âm báo tin nhắn phát ra từ điện thoại, là tin nhắn của Lâm Nguyên. Phó Xung ấn vào, cảm giác tim mình đập ngày càng nhanh, “Mấy người bạn cùng lớp rủ anh đi uống rượu. Em về rồi à? Tự mình ăn chút gì đó đi. Anh sẽ cố gắng về sớm. Nhớ em.” 

Anh cảm thấy nhẹ nhõm, như thể nỗi lo lắng trong lòng đã hạ cánh. Nhưng mà, người này tửu lượng không cao, đi tụ họp thế nào cũng phải uống nhiều, không biết sẽ uống thành cái dạng gì nữa. 

Anh ngồi xuống trước máy tính, thoát ra khỏi trang Word kia, trên màn hình hiển thị một đoạn phim “Video thuyết trình của Thị trưởng Lâm”, hẳn là do một đồng nghiệp ở hiện trường quay, Phó Xung vội vàng bấm vào xem.

Thời gian thuyết trình là khoảng 10 phút, trong video, Lâm Nguyên mặc một bộ đồ màu đen, dáng người thẳng tắp, giọng nói hào sảng, tràn đầy nội lực, không nhanh không chậm nêu rõ quan điểm của mình. Nội dung bài thuyết trình đó, Phó Xung có thể lặp lại không sai một chữ. Sau phần trình bày là phần Q&A. Trước câu hỏi của các chuyên gia, Lâm Nguyên đối đáp trôi chảy, lời nói dí dỏm, Phó Xung nhìn thấy được nữ MC bên cạnh cũng không giấu nổi sự thưởng thức dành cho người đàn ông đẹp trai, thành đạt này.

Phần sau Phó Xung đã xem rồi, anh tắt video, trước mắt toàn là bộ dáng soái khí vô cùng của Lâm Nguyên cùng với… đủ loại hành động dụ hoặc trên giường…

Gần mười giờ, Lâm Nguyên vẫn chưa về. Phó Xung đã xuống lầu ăn tạm gì đó, trong lòng cân nhắc chuyện hắn uống nhiều như vậy chắc chắn dạ dày sẽ biểu tình, hẳn là nên nấu thứ gì đó âm ấm cho hắn ăn. 

Điện thoại vang lên, là Lâm Nguyên, anh vội vàng ấn nghe, “Thị trưởng Lâm… A… Thượng ca, vâng vâng, là tôi, Phó Xung… A, tôi biết rồi… Vâng, tôi sẽ qua ngay, nhờ anh nhắn lại địa chỉ.”  

Là bạn cùng lớp của Lâm Nguyên gọi đến, Phó Xung nhớ rõ tên anh ta, Thượng Mãnh, là người lần trước đến Kim Sơn. Thượng Mãnh bảo anh, hiện Lâm Nguyên uống khá nhiều rượu, giờ đang làm loạn lên, đòi bằng được anh qua đón. 

Anh mặc quần áo nhanh chóng và chạy xuống nhà. Bắt taxi tới địa chỉ Thượng Mãnh vừa gửi. 

Tại một phòng riêng rộng lớn của một nhà hàng cao cấp vô cùng sang trọng, Phó Xung nhìn thấy Lâm Nguyên. 

Người đàn ông vẫn luôn đoan trang, uy nghiêm giờ đang nắm chặt tay một người đàn ông khác, dựa vào trên sô pha. Phó Xung cho rằng bản thân nhìn lầm, trên mặt Lâm Nguyên rõ ràng nhìn như vừa khóc xong. Hắn khẽ nhắm mắt lại, như một đứa trẻ gặp phải chuyện thương tâm, nắm lấy tay người lớn, tìm kiếm sự an ủi.

Phó Xung liếc nhìn người bị hắn nắm chặt kia, tuy rằng đang ngồi, cũng vẫn có thể thấy được người đàn ông này có chiều cao xấp xỉ với Lâm Nguyên, trên gương mặt đoan chính anh tuấn lại như có như không mà đượm buồn, y nhìn mặt Lâm Nguyên, nhìn mãi cũng không chớp mắt một cái. 

Phó Xung cảm thấy trong lòng có một vị chua chua nhàn nhạt dần dâng lên, không biết tại sao, người đàn ông xa lạ này lại tạo cho anh một áp lực vô hình.

Một người trên bàn rượu thì thầm nói với một người khác, “… Nhìn kỹ mà xem… Không phải là rất giống sao…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.