Cùng Trời Với Thú

Chương 153: Chương 153: Nhận được truyền thừa




Editor: ChieuNinh

A Chiếu đi đến bên hồ, ở dưới cái nhìn chăm chú của con rối hoang thú, đột nhiên nhảy lên, móng vuốt sắc bén bắn ra khỏi đệm thịt, cào đi qua hướng kết giới bên hồ.

Một linh quang sáng lên, tiếp theo thì nhìn thấy kết giới bị xé mở một cái lỗ hổng.

Con rối hoang thú nháy mắt đứng lên từ trên đất, thần niệm bị nhốt ở trong con rối lúc này thập phần khiếp sợ.

【Điều đó không có khả năng!】Nó kinh thanh nói.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ nghe được thanh âm, quay đầu nhìn con mãnh thú cực đại, tuy rằng biết mãnh thú chỉ là một con rối, hơn nữa trong mãnh thú là một lũ thần niệm, sẽ không không lý trí công kích bọn họ, nhưng mà vẫn bị hơi thở mãnh thú sợ tới mức nhịn không được lui về phía sau vài bước.

"Cái gì không có khả năng?" Sở Chước hỏi nó.

Thần niệm trừng trừng nhìn miệng bị xé mở trên kết giới, rất nhanh nói:【Không có khả năng! Kết giới này là chủ nhân năm đó tự tay bày ra, chỉ có người thông qua thử luyện mới có thể mở ra, ngay cả ta cũng không được... 】

Đây cũng là vì sao bí cảnh sẽ cho ra nhiều thử luyện như vậy, cũng là vì khảo nghiệm người thí nghiệm tiến vào bí cảnh, chỉ có thông qua thử luyện, mới có thể mở ra kết giới này. Mà những người Sở Chước, vẫn chưa thông qua tất cả thử luyện, là đi đường tắt tới đây.

"Vậy thì có sao?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ trâng tráo nói: "Không có gì mà A Chiếu lão đại không làm được."

Thần niệm không để ý đến hắn, chỉ là nhìn chằm chằm tiểu yêu thú trước kết giới, tâm tư chuyển động thật nhanh.

Nó cẩn thận đánh giá con tiểu yêu thú này, nhưng mà mặc kệ nó nhìn thế nào, cũng nhìn không ra rốt cuộc nó là chủng tộc yêu thú nào. Hơi thở trên người nó rất phai nhạt, trong cơ thể có một đạo cấm chế, bảo vệ hơi thở nó lại, ngăn cách tất cả tra xét, làm cho người ta rất khó từ trong hơi thở của nó nhận thấy được tình huống bản thể của nó.

Từ trong đó cũng đó có thể thấy được, bộ dạng lúc này của con tiểu yêu thú, đều không phải là bộ dạng bản thể của nó.

Từ khi bị nó (A Chiếu) phát hiện, cùng đuổi tới vây khốn trong cơ thể con rối hoang thú bắt đầu, nó (thần niệm) liền biết con tiểu yêu thú này khác thường, nhưng cũng không cách nào nhìn ra rốt cuộc nó là cái kiểu tồn tại dạng gì.

Vốn tưởng rằng nó là một loại yêu thú cường đại, nhưng hiện tại cũng không xác định.

Bởi vì nó thế nhưng có thể xé mở kết giới chủ nhân bí cảnh tự tay bày ra, đây cũng không phải là yêu thú có thể làm được, ngược lại như là thủ đoạn thiên phú thần thú.

Thời kì thượng cổ, mãnh thú hoành hành, thần thú uy chấn một phương, thần thú cùng Thần tộc cũng là ví dụ, chứng cứ là thần thú có được thiên phú thần thông, là tất cả chủng tộc đều so ra kém hơn.

Hơn nữa con tiểu yêu thú này có dị đồng tử một vàng một đen cực kì hiếm thấy, thần thú dị đồng tử...

A Chiếu xé mở kết giới một cái cửa, thì nhảy đi vào, sau đó gọi đám người Sở Chước đi vào.

Thần niệm thấy mấy người đều chạy đi vào, cũng không kịp suy nghĩ nữa, cũng vội vàng từ cửa vào kết giới xé đi vào.

Nó rốt cuộc quan tâm truyền thừa bí cảnh, vẫn có chút chưa từ bỏ ý định, hy vọng những người này đều không phù hợp điều kiện truyền thừa, không chiếm được truyền thừa mới tốt.

Sải bước tiến vào kết giới, muốn đi nhà gỗ giữa hồ thì rất thuận tiện.

Lập tức mọi người ngự kiếm đi qua, rất nhanh thì đến trước chỗ phòng nhỏ giữa hồ.

Phòng nhỏ xây ở trên một ốc đảo trong lòng hồ, cô linh linh đứng lặng ở đằng kia, chỉ có một gốc cây lê to lớn trước phòng đang nở hoa. Khi gió thổi đến, hoa lê trên đầu rơi xuống như tuyết liên miên, hoa rơi đầy đất, làm cho phiến thiên địa tăng thêm vài phần ý cảnh sắc đẹp, làm cho người ta trong lúc vô tình, thêm vài phần sầu tư. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh


A Chiếu một móng vuốt cào đi thân cây cây lê, vô cùng hung ác, thậm chí cào xuống một khối vỏ cây.

Chỉ thấy cây lê đó rung rung xuống, hoa trên đầu cành phát ra thanh âm tuôn rơi, nhưng hoa rơi lê xuống như tuyết cứ biến mất quỷ dị như vậy.

Sầu tư trong lòng Mặc Sĩ Thiên Kỳ cùng Sở Chước đi vài phần, hai người tỉnh táo lại, sắc mặt nhất thời có chút không tốt.

Bọn họ giống như lại đã bị ảnh hưởng.

【Đây là chủ phiền lê nhân trồng, cũng không ác ý.】Thần niệm mở miệng nói.

A Chiếu hừ một tiếng:【Nếu như dám can đảm lại ra vẻ, diệt các ngươi.】

Cây lê run rẩy, không dám lại theo gió rơi hoa lê, liều mạng nhịn xuống xúc động hoa rơi—— hoa rơi là bản năng của nó, muốn nhịn xuống thật sự là rất thống khổ QAQ

A Chiếu thích nhất nhìn sinh vật khác thống khổ, thưởng thức một lát khổ bức của nó, mới nhảy đến trong lòng Sở Chước, để cho nàng ôm nó tiến vào nhà gỗ.

Quả thực chính là một thú đại gia.

Nhà gỗ là cái loại phòng nhỏ hai tầng rất thông thường thế tục giới, vào cửa đó là một phòng đãi khách, vài bàn ghế vật dụng xếp đơn giản, tuy rằng chủ nhân đã không ở, lại không một chút bụi bặm.

Mọi người đứng ở cửa phòng nhìn một lát, phát hiện nơi này trừ bỏ gia dụng rất thông thường ra, thì không có gì khác đặc biệt, thì muốn đi đi dạo gian phòng khác.

Dù sao truyền thừa cũng ở trong này, chạy không thoát, không vội.

Con rối hoang thú trước phòng nhỏ thể tích quá lớn, khi nó ngồi cũng còn muốn cao hơn nhà gỗ, không có biện pháp đi theo bọn họ tiến vào, không khỏi có chút buồn bực. Kỳ thực cũng nhiều năm như vậy đến bây giờ, nó cũng là lần đầu tiên đến đến nơi đây, nhìn bài trí quen thuộc trong nhà gỗ, không khỏi có chút thương cảm.

Tuy rằng nó sinh ra linh trí mới, tái sinh làm thần niệm chủ nhân bí cảnh lưu lại, đồng thời cũng kế cảm tình thừa chủ nhân bí cảnh, đối với căn nhà gỗ chủ nhân bí cảnh từng sinh sống qua cũng có cảm tình.

【Truyền thừa căn phòng thứ hai bên sườn trái.】Thần niệm mở miệng nói, thanh âm thêm vài phần lạnh lùng:【Các ngươi không cần phá hư nơi này.】

Đám người Sở Chước nghe nói như thế, đều quay đầu nhìn lại, vừa vặn chống lại cặp thú đồng con rối hoang thú không có cảm tình, xuyên thấu qua đôi thú đồng, giống như nhìn thấy cảm tình bên trong lũ thần niệm nào đó.

A Chiếu đột nhiên nhảy đến đầu hoang thú, sau đó một móng vuốt chụp xuống, phá vỡ cấm chế nó thiết hạ lúc trước.

Trong chốc lát sau, thì thấy một bóng người từ trong thân thể hoang thú bay ra.

Đây là một nam tử trẻ tuổi mặc trường bào lưu vân rộng thùng thình, khuôn mặt tuấn mỹ, ánh mắt thanh lãnh, bên môi treo một độ cong như cười như không, tuấn tú đoan chính, lại lạnh lùng dị thường. Hắn cụp xuống một đôi con ngươi đen như mực, thản nhiên nhìn người trong nhà gỗ, cả người thanh thản đứng ở nơi đó, tay áo rủ xuống, như lưu vân chân trời, nước suối khe núi, trong veo tự nhiên.

Tất cả người nhìn thấy hắn đều nhịn không được sửng sốt, nếu không phải thân thể của hắn hiện ra một loại trắng trân châu không bình thường, đều làm cho người ta tưởng nhìn thấy vị thượng cổ đại năng kia.

Phong tư trác tuyệt như vậy, cao viễn ngạo nghễ như vậy.

Người này chính là một lũ thần niệm vị chủ nhân bí cảnh lưu lại.

Đáng tiếc chỉ là một tia thần niệm, cũng không phải là căn bản.


Nó rũ mắt nhìn về phía A Chiếu, chậm rãi mở miệng nói:【Vì sao thả ta ra?】

Nó tưởng, bọn họ sẽ vây khốn nó đến khi bọn họ lấy được truyền thừa.

A Chiếu một lần nữa nhảy về trên vai Sở Chước, không kiên nhẫn nói:【Nếu đã đi đến nơi truyền thừa muốn đến, vây khốn ngươi nữa cũng vô dụng.】Sau đó dùng cái đuôi quét quét Sở Chước, ý bảo bọn họ đi gian phòng thứ hai bên trái.

Đám người Sở Chước đi đến gian phòng thứ hai phía sườn trái, thần niệm thấy thế, cũng đi sau lưng bọn họ.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhịn không được quay đầu nhìn lén nó, khi bị cặp con ngươi đen thanh lãnh của nó đảo qua đến, không khỏi hoảng sợ, tuy rằng biết đây chỉ là một tia thần niệm, nhưng cảm giác cho hắn vẫn có chút đáng sợ, bởi vậy cũng có thể tưởng tượng thời kì thượng cổ, chủ nhân bí cảnh có bao nhiêu lợi hại.

Đi đến gian phòng thứ hai bên trái, Sở Chước đẩy cửa khép hờ ra.

Bên trong cánh cửa bài trí cũng không có chỗ nào thần kỳ, giống như một gian phòng ngủ của nam tử, bài trí ngắn gọn trong sáng sạch sẽ, vừa xem thì hiểu ngay, có thể cảm giác được tác phong chủ nhân phòng ngủ này.

ánh mắt Mọi người nhìn lướt qua ở trong phòng, cuối cùng rơi xuống một bức tranh treo ở trên tường.

Một bức tranh sơn thủy.

Núi xa, nước gần, còn có một chấm đen giống như người ở trong núi. Rõ ràng là bức tranh thời kì thượng cổ lưu lại, nét mực lại vô cùng rõ ràng.

Trong bức họa này rõ ràng hữu lực có lực dao động, truyền thừa ngay ở trong tranh. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh

【Truyền thừa chính là ở trong tranh.】Thần niệm mở miệng nói.

"A Chiếu lão đại, nhanh đi." Mặc Sĩ Thiên Kỳ cao hứng nói.

Sở Chước cùng Bích Tầm Châu cũng hai mắt sáng quắc nhìn, còn có bé rùa ghé vào trên vai Bích Tầm Châu, đều rất kích động.

A Chiếu nhảy vài cái liền đi đến trên bàn rắn chắc dưới bức tranh, đầu tiên là quan sát, sau đó duỗi móng vuốt cào bức họa trên tường đó.

Nhưng mà làm cho người ta ngoài ý muốn là, móng vuốt ngay cả kết giới thượng cổ đại năng tự tay bày ra đều có thể xé mở, đối với bức tranh này lại không thể làm gì, không thể lưu lại một chút dấu vết ở trên mặt.

Không nói A Chiếu, ngay cả Sở Chước bọn họ đều lắp bắp kinh hãi.

Ở trong lòng bọn họ, A Chiếu là lợi hại nhất, ngay cả A Chiếu cũng không có biện pháp mở bức họa này ra, vậy truyền thừa...

Chỉ có đó tia thần niệm hóa thành nam tử lạnh nhạt nhìn, sau khi phát hiện A Chiếu không thể mở ra, nhịn không được gợi lên khóe môi, cười đến cực lạnh.

Bích Tầm Châu quay đầu, thấy một màn như vậy, đột nhiên hiểu rõ, nói: "Chủ nhân bí cảnh là nhân tộc, cho nên truyền thừa bí cảnh này, chỉ để cho nhân tộc, đúng là như thế?"

Tình huống ở thời kỳ thượng cổ, truyền thừa của nhân tộc, tự nhiên là lưu lại cho nhân tộc, tuyệt đối sẽ không lưu cho chủng tộc khác.

Nam tử nâng mắt nhìn hắn, lạnh nhạt gật đầu:【Đúng là như thế.】


Vì thế A Chiếu cũng không lại làm chuyện vô ích, để cho Sở Chước cùng Mặc Sĩ Thiên Kỳ tiến lên thử.

Hai người Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ tới trước vách tường, hai người liếc nhau, sau đó cùng nhau vươn tới bức tranh.

Ở khi đầu ngón tay bọn họ đụng chạm đến bức họa đó, đột nhiên một ánh sáng rực rỡ từ trong tranh bật bắn ra, trong khoảnh khắc, bức tranh sơn thủy giống như sống thật, nháy mắt đã hút hai người đi vào trong tranh.

Bích Tầm Châu và A Chiếu hoảng sợ, ngay sau đó, hai con yêu thú đồng thời tới gần tia thần niệm, A Chiếu lại vỗ móng vuốt, dùng kết giới vây khốn nó lại lần nữa.

【Bọn họ đâu?】A Chiếu nheo ánh mắt lại, trầm thấp hỏi, một cỗ uy áp cường đại từ trên người nó tràn ngập ra.

Bích Tầm Châu và Huyền Uyên đều uy áp đáng sợ bị đó áp chế đến có chút khó chịu.

Chẳng qua Bích Tầm Châu vẫn là duy trì trấn định, lạnh lùng nói: "Ngươi tốt nhất không cần lại đùa giỡn thêm trò gì nữa”.

Nam tử cũng không thèm để ý tình cảnh, của mình hờ hững nói:【Bọn họ tất nhiên là đi vào nhận truyền thừa, chỉ cần tiếp thu xong truyền thừa, tự nhiên có thể bước ra.】

"Truyền thừa? Hai người cũng có thể?" Bích Tầm Châu nhíu mi.

Nam tử nói:【Truyền thừa lựa chọn là nhân tộc, vẫn chưa hạn chế nhân số, mới đầu ta cũng tưởng chỉ có một người nhận được truyền thừa, nay xem ra, đều không phải là như thế.】

Nghe xong, A Chiếu cùng Bích Tầm Châu đều yên tâm vài phần.

Kế tiếp, bọn họ chỉ cần ở trong này, đợi hai người đó nhận được truyền thừa, từ trong tranh bước ra liền đi.

Bích Tầm Châu đặc biệt quan sát bức tranh đó bức, đột nhiên phát hiện trong tranh có hai điểm đen đang tại trèo non lội suối mà đi bộ, đến gần nhìn kỹ, khóe miệng Bích Tầm Châu hơi hơi run rẩy, phát hiện hai cái điểm đen này đúng là hai người Sở Chước cùng Mặc Sĩ Thiên Kỳ bị hút vào trong tranh.

Xem ra bọn họ trong lúc nhất thời cũng sẽ không đi ra ngoài.

A Chiếu cũng nhìn đến biến hóa trong tranh, lúc này mới chính thức yên lòng, kế tiếp chỉ cần đợi đợi bọn hắn là được, tin tưởng chủ nhân bí cảnh này cũng sẽ không ra tay với nhân tộc.

Vì thế ba yêu liền tạm thời đợi ở trong phòng, chờ đợi bọn hắn bước ra.

Thời gian chờ đợi có chút lâu.

Bích Tầm Châu nhìn về phía nam tử như cũ bị nhốt ở trong kết giới, đột nhiên nói: "Nếu như bọn hắn nhận được truyền thừa, có phải ngươi liền muốn tiêu thất hay không?"

Nam tử hờ hững nhìn bọn họ, trong mắt đen nhánh không có bất luận cảm tình gì, giống như lúc trước giãy dụa buồn bực chẳng hề tồn tại.

【Không phải các ngươi đều biết sao?】Nó lạnh nhạt nói, an tĩnh đứng ở nơi đó, tùy ý gió thổi qua tay áo của nó.

Sứ mệnh của nó là thủ hộ bí cảnh, thẳng đến khi người tham gia thử luyện nhận được truyền thừa, nó hoàn thành sứ mệnh, thì có thể biến mất. Ban đầu vốn hẳn là như vậy, nhưng bắt đầu từ khi nó tự sinh ra linh trí, thì chỉ có mục đích hấp thu lực lượng bí cảnh, dần dần lớn mạnh thần hồn của mình, hy vọng có một ngày, nó có thể biến thành một sinh mệnh thể đầy đủ, thoát ly trói buộc bí cảnh đối với nó, rời khỏi bí cảnh. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh

Chỉ là nó không đợi đến ngày đó, thì gặp phải nhóm người này.

Cho nên, đợi sau khi hai nhân loại tiến vào trong tranh có được ruyền thừa, rất nhanh thì nó sẽ tiêu thất.

Không cam lòng sao? Quả thật.

Nhưng mà lại có biện pháp nào? Nó chỉ là một tia thần niệm, cũng không phải là nhân loại chân chính.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ nhà gỗ lại trở nên an tĩnh.


Bích Tầm Châu như có chút suy nghĩ nhìn nó, không thèm nhắc lại.

A Chiếu nhìn chằm chằm bức tranh trên tường, chờ Sở Chước bọn họ từ trong tranh bước ra, bên cạnh bé rùa từ trong túi càn khôn ngậm ra một viên cực phẩm linh đan, mỹ mãn cắn đến, tuyệt không cảm thấy rằng thời gian chờ đợi dài lâu lại nhàm chán.

Thẳng đến khi nét mực bức tranh trên tường bắt đầu thối lui, mới đánh vỡ an tĩnh trong phòng.

A Chiếu cùng Bích Tầm Châu đến nam tử đó đều nhìn chằm chằm bức tranh đang phai màu, theo tịch dương chiều tà phía trên bắt đầu, nét mực từng chút một biến mất.

Thấy một màn như vậy, trong lòng nam tử đó biết, nó cũng phải tiêu thất.

Trong lòng nó có chút buồn bã, nhịn không được suy nghĩ, nếu như lúc trước nó không sinh ra linh trí thuộc về mình thì tốt biết bao, như vậy nó chỉ là một tia thần niệm đơn thuần, cố thủ ở trong bí cảnh, thẳng đến khi có người xông qua tất cả thử luyện, kế thừa truyền thừa bí cảnh, thì có thể thong dong tiêu tán ở trong thiên địa, giống như chủ nhân sớm đã ngã xuống ở thời kỳ kì thượng cổ.

Nhưng nó đã sinh ra linh trí.

Nét mực trên bức tranh đã biến mất hơn phân nửa.

Nam tử cũng cảm giác được lực lượng thần hồn đang biến mất, đây là lực lượng nó tích lũy không biết bao nhiêu năm ở trong bí cảnh. Thân thể nó đang biến thành trong suốt, từ trân châu trắng biến thành màu trắng nhạt...

Ngay tại khi nó cảm giác được chính mình sắp biến mất, đột nhiên thấy con tiểu yêu thú đó vung móng vuốt, bắn ra một viên hạt châu tới, nhập vào giữa mi tâm của nó, thần hồn đang tiêu tán mạnh mẽ run lên, nháy mắt ngưng thực vài phần.

Lúc này một điểm nét mực cuối cùng trong tranh trên tường vừa vặn biến mất, hai người Sở Chước từ trong chỗ trống bức tranh cuộn tròn bước ra.

"Chủ nhân, A Kỳ, hai người không có việc gì chứ?"

【Chủ nhân, hai người ra rồi.】

Thanh âm Bích Tầm Châu cùng Huyền Uyên vang lên, hai con yêu thấy bọn họ bình an bước ra, đều vô cùng cao hứng.

Sở Chước cười cười với Bích Tầm Châu bọn họ, chớp mắt, nhìn thấy nam nhân trong phòng, trên mặt lộ ra thần sắc kinh ngạc.

Đồng dạng kinh ngạc còn có Mặc Sĩ Thiên Kỳ, Mặc Sĩ Thiên Kỳ thốt ra: "Ồ, ngươi còn ở đây hả? Không phải Kính Trạch Quân nói truyền thừa một khi được nhân tộc kế thừa, ngươi sẽ phải biến mất sao?"

Hại hắn vừa rồi còn vô cùng mất mát, trong lòng cảm thấy thần niệm này vô cùng đáng thương.

Nam tử không nói, chỉ nhìn A Chiếu.

A Chiếu nhảy đến trên vai Sở Chước, nói:【 Đây là Định Hồn Châu, có nó ở, thì thần hồn của ngươi sẽ không biến mất.】

Khuôn mặt thanh lãnh của nam tử rốt cục thêm vài phần dao động, lại có chút giật mình, nhịn không được mở miệng:【Vì sao?】

【Lúc trước không phải đã nói rồi sao? Chúng ta đối với bí cảnh không có hứng thú, chúng ta chỉ cần truyền thừa, bí cảnh cho ngươi, sẽ không mang bí cảnh đi.】 A Chiếu nói.

Bí cảnh này kỳ thực là một tòa động phủ, năm đó trước khi chủ nhân bí cảnh ngã xuống từng quy định, người kế thừa truyền thừa cũng có thể nhận được toàn bộ bí cảnh, đến lúc đó thì có thể thu nạp động phủ vào Linh Phủ mang đi.

Về mặt ý nghĩa phổ thông đây cũng là tùy thân không gian cao cấp.

Đáng tiếc A Chiếu đối với động phủ của người khác không có hứng thú, hơn nữa thần niệm này đã sinh ra ý thức của mình, thực tại không dễ dàng, nó cũng không phải hạng người không phân rõ phải trái, không nghĩ tới thực sự diệt nó.

Xem nó an phận như vậy đưa bọn họ đến nơi truyền thừa, thì cho nó một cơ hội.

Định Hồn Châu có thể ngưng tụ thần hồn của nó, ngày khác đợi thần hồn của nó ngưng tụ đến trình độ nhất định, thì có thể đắp nặn thân thể, thoát ly bí cảnh trói buộc, trở thành một sinh mệnh thể đầy đủ, một nhân loại hoàn chỉnh.

Hết chương 153.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.