Cùng Trời Với Thú

Chương 214: 214: Thật Không Có Hạn Cuối!



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Phát hiện phía dưới chiến đấu đã phân ra thắng bại, hơn nữa thắng lợi là Luyện Vân Long Đằng, đám người Sở Chước chậm rãi thở dài nhẹ nhõm.
Trên đất khắp nơi đều là cành gãy cây tàn, lá rơi đầy đất, bùn đất tung tóe, trường hợp thoạt nhìn có chút thê lương.

Nhưng mà loại thê lương này rất nhanh đã bị tư thế Luyện Vân Long Đằng tuyên cáo thắng lợi đánh vỡ.
Cả gốc Luyện Vân Long Đằng bao trùm toàn bộ cây mây gai sắt, làm cho người ta cảm giác, giống như là yêu cây mây hấp thụ cây mây gai sắt mà sinh ra, dây mây giương nanh múa vuốt, xoay đến phá lệ phiêu đãng mất hồn, ngay cả người chủ nhân Mặc Sĩ Thiên Kỳ đều có chút tiêu không nổi.
Đám người Sở Chước từ giữa không trung hạ xuống, Luyện Vân Long Đằng vội vàng vươn ra một sợi dây mây thô to, để cho bọn họ đứng trên đó.
"Tiểu Vân, làm tốt lắm!" Mặc Sĩ Thiên Kỳ vươn tay bắt lấy một sợi dây mây, vận chuyển cho nó chút mộc linh lực.

Nhận được khích lệ Luyện Vân Long Đằng càng cao hứng, dây mây múa càng phát ra hăng say, từ xa nhìn lại, tựa như xúc tua cực đại kỳ quái nào đó.
Một trận chiến này, tuy rằng Luyện Vân Long Đằng thắng lợi, nhưng dây mây của nó cũng bị bẻ gẫy không ít, lá cây tức thì bị triệt hơn phân nửa, bộ dạng trụi lũi rất thê thảm, Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhìn xem mà vô cùng đau lòng, lập tức mặc kệ là mộc linh lực hay là dược thủy, cũng không keo kiệt thưởng cho nó, muốn cho nó dài hơn một ít.
Sở Chước cũng không keo kiệt khen: "Tiểu Vân thật không hổ là linh mây thượng cổ, chính là lợi hại."
Luyện Vân Long Đằng lại đắc ý, vươn ra dây mây quấn ở trên cánh tay Sở Chước.
Nhưng mà, ngay sau đó, khi nghe được lời Sở Chước nói, nó vèo một cái thu hồi dây mây.
"Cây mây gai sắt này không biết là loài gì, A Kỳ, huynh muốn thu một linh thực chiến đấu nữa hay không?" Sở Chước thăm dò, hiếm khi gặp được một gốc cây cây mây gai sắt lực sát thương cực đại, đối với luyện đan sư mà nói, tự nhiên là thu phục làm đầu.
Lời này làm cho lá cây Luyện Vân Long Đằng thừa lại đều bùng nổ rồi.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ còn không kịp hồi đáp, đã bị Luyện Vân Long Đằng trói lại, kéo lên treo ngược cao cao ở giữa không trung, phòng ngừa hắn tới gần gốc cây mây gai sắt đó.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ kêu thảm thiết: "A a a! Mau buông ta xuống!"
Sở Chước không nghĩ tới mình nói một câu, làm cho Luyện Vân Long Đằng phản ứng lớn như vậy, rất nhanh liền hiểu rõ, Luyện Vân Long Đằng đã có danh xưng cây mây bá vương, tính tình kỳ thực cũng là bá đạo vô cùng, làm sao cho phép chủ nhân của mình lại khế ước gốc linh thực chiến đấu thứ hai? Nếu thực lực ở phía trên nó thì còn tốt, không phục đánh tới phục là được.
Nhưng một bại tướng dưới tay...!Tuyệt bức không thể.
Đợi khi Mặc Sĩ Thiên Kỳ được buông xuống, đầu tóc của hắn đã rối loạn, ôm ngực nôn khan.
Luyện Vân Long Đằng vèo một cái thu hồi bản thể, biến thành một sợi dây mây lớn nửa chừng, quay quay, sau đó thật cẩn thận để sát vào hắn, dùng một sợi dây mây non sinh sôi cuốn cuốn tay áo của hắn.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ tức giận nói: "Ngươi đây là cái tính khí kỳ quái gì? Ta cũng chưa nói ngươi cái gì, ngươi đã trói ta lên, Tiểu Vân, ngươi rất làm cho người ta thất vọng rồi."

Luyện Vân Long Đằng lại quay quay, nháy mắt đã trói chặt hắn.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ cảm giác đỡ hơn một chút, mới kéo nó ra, nói: "Được rồi được rồi, ta có ngươi một gốc cây linh thực chiến đấu là được rồi, sẽ không muốn gốc thứ hai.

Hơn nữa..." Mặc Sĩ Thiên Kỳ liếc mắt nhìn gốc cây mây gai sắt nửa chết nửa sống trên đất một cái, tuy rằng gai sắt trên người nó bị đứt đoạn không ít, vẫn có thể nhìn được gai ngược thưa thớt, kim loại phiếm hàn quang, nhìn liền sầu người.
Tưởng tượng một chút, nếu hắn khế ước gốc cây mây gai sắt này, cây mây gai sắt cũng giống như Luyện Vân Long Đằng, mỗi lần khi bước ra, đều thích quấn lên trên người hắn—— mẹ ơi, tuyệt đối sẽ bị gai sắt chọc thành lỗ thủng máu đúng không?
Nghĩ đến đây, Mặc Sĩ Thiên Kỳ sợ run cả người, vội nói: "Sở tỷ, quên đi, nó ngay cả Tiểu Vân cũng đánh không lại, không cần khế ước."
Sở Chước liếc mắt nhìn sợi mây Luyện Vân Long Đằng gắt gao quấn ở trên cánh tay Mặc Sĩ Thiên Kỳ một cái, lý giải nói: "Ừ, cứ như vậy đi.

Miễn cho về sau huynh bị gai sắt của nó chọc thành người máu sẽ không tốt lắm."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ: "...!Sở tỷ, cô không cần phải nói trắng ra như vậy."

Luyện Vân Long Đằng biết chủ nhân sẽ không khế ước bại tướng dưới tay nó, nhất thời cao hứng, vèo một cái lại biến thành bản thể, lại đè cây mây gai sắt muốn lặng lẽ đào tẩu ở dưới bản thể của nó, đứng ở nơi đó diễu võ dương oai.
Bích Tầm Châu thấy bọn họ quyết định xong, liền hỏi: "Hiện tại chúng ta làm sao bây giờ?"
Sở Chước hơi suy tư, nói: "Trước rời khỏi nơi này đi."
Bích Tầm Châu và Mặc Sĩ Thiên Kỳ đều đồng ý, nhưng mà ở trước khi rời đi...
"Sở tỷ, có thể ăn chút gì rồi lại đi hay không? Ta đói bụng." Mặc Sĩ
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.