Trong xe yêu thú đột nhiên lâm vào trong trầm mặc.
Tiểu yêu thú màu đen giống con mèo con ngồi ở trên bàn, dùng cặp dị đồng tử nhìn nàng.
Hai màu sắc duy nhất trên người nó là nhúm lông trắng trên trán, cùng với một đôi dị đồng tử xinh đẹp mà thần bí, khi an tĩnh trừng mắt nhìn nhìn người ta, bộ dạng cục bông phá lệ manh mềm.
Lúc này lông bên miệng nó bởi vì uống linh trà mà dính ẩm ướt một ít, bộ dạng trừng mắt to, càng đáng yêu.
Sở Chước nhịn không được phì một tiếng cười rộ lên.
Vừa cười, đánh vỡ trầm mặc, đồng thời cũng làm cho thân thể tiểu yêu thú có chút buộc chặt trầm tĩnh lại.
Sau đó, nó nhảy xuống cái bàn, đi đến trước mặt nàng.
Sở Chước ngồi xếp bằng ở trong xe, cúi đầu nhìn nó, khóe môi lộ ý cười nhu hòa, hai tròng mắt bởi vì tươi cười mà cong lên, lúc này cô nương nhân tộc, phá lệ ôn nhu tốt đẹp, giống như toàn bộ không gian đều bởi vì nàng tươi cười mà ấm áp lên, giống như đắm chìm dưới nắng ấm vào mùa đông.
Tiểu yêu thú nâng lên một cái móng vuốt lông mềm mềm, nó ấn đặt ở trong lòng bàn tay của nàng.
Sở Chước nhìn móng vuốt đặt ở lòng bàn tay mình, lại nhìn về phía tiểu yêu thú đang ngửa đầu, nhìn về phía nàng, mỉm cười, nói: "Ngươi đây là thừa nhận sao?"
A Chiếu dùng cái đuôi quét quét tay nàng, móng vuốt đặt tại lòng bàn tay nàng cũng không dời đi, khẽ nâng cằm, bộ dạng đó giống như đang hỏi, thừa nhận thì như thế nào? Thân phận của đại gia nó không có gì cần giấu diếm, làm một thần thú đến từ Đại Hoang giới, nó cường đại mà cao quý, thế gian này không có vật gì phải làm cho nó khom lưng cúi xuống nhặt.
Đương nhiên, còn có một ngoại lệ, ở trong mắt nó chính là tiểu cô nương nhân loại ở trước mắt này.
Tuy rằng lấy tuổi nhân tộc xem ra, nàng đã trưởng thành, nhưng ở trong mắt thần thú có được tuổi thọ dài đằng đẵng, nàng quả thật là một tiểu cô nương, là tiểu cô nương nó phát hiện trước hết hơn nữa phủi đến trong vòng bảo hộ của mình.
Chỉ là...
Bị một đôi đồng tử một đen một vàng chuyên chú nhìn chằm chằm, Sở Chước trong lúc hoảng hốt, giống như nhìn đến phía sau nó xuất hiện hư ảnh một con mãnh thú cực đại, vốn huyết mạch cao quý, lực lượng cường đại, cùng với lực phá hoại mãnh liệt, làm cho thiên địa bị run rẩy rung động.
Chỉ hoảng hốt một hồi, nàng lại chăm chú nhìn lại, trước mặt vẫn chính là tiểu yêu thú lông xù đó.
Sở Chước tuy rằng xem không rõ ý tứ trong mắt nó, nhưng ít ra biết, nó hành động là tán thành cùng tín nhiệm đối với nàng.
Trên mặt nàng tươi cười dần dần trở nên sáng lạn, chậm rãi ghé vào trên nệm êm, cùng mặt đối mặt tiểu yêu thú ngồi ở đó.
"Tuy rằng không biết vì sao ngươi sẽ lưu lạc đến Huyền thế giới, còn thảm như vậy..." Lời còn chưa hết, đã bị thần thú nào đó tự xưng là cao quý lãnh diễm, tuyệt đối không sẽ xuất hiện bất luận sai lầm nào đảo bộp qua một đuôi, xẹt qua môi nàng.
Sở Chước bật cười, nhẹ nhàng mà túm ở cái đuôi lông kia, tiếp tục nói: "Lúc trước khi ta nhặt được ngươi, ngươi quả thật rất thảm, không phải sao? Dưỡng thương hơn nửa năm, mới có thể đứng lên, làm sao có thần thú nào thảm giống như ngươi vậy? Ngươi làm cái gì, biến mình chật vật thành như vậy?"
Tiểu yêu thú hồi đáp là thu hồi móng vuốt, sau đó xoay người, cho nàng một cái bóng lưng.
Sở Chước nhịn không được, vươn tay chọc qua địa phương lông nhiều nhất.
A Chiếu thiếu chút nữa xù lông, thẹn quá thành giận một cái meo meo quyền chụp lên cái tay quái của nàng tác.
Nếu không phải nàng là nàng dâu nó nhận định, đứa nào dám chọc mông nó, nhất định cào chết hắn.
Sở Chước thuận thế tiếp được meo meo quyền, tiếp tục nói: "Nhưng mà, ta thật cao hứng ngươi có thể xuất hiện."
Hai đời, nó đều xuất hiện ở bên cạnh nàng, bầu bạn nàng từ hèn mọn đi tới cường đại, cho dù nó cuối cùng rời đi, nàng lại chưa bao giờ từng oán hận nó.
Biết A Chiếu là thần thú rồi, Sở Chước liền hiểu rõ, đời trước nó rời khỏi, có lẽ là có chuyện của mình, cho nên mới sẽ rời khỏi.
Còn vì sao không nói lời từ biệt, có lẽ là có lý do không thể nói rõ, mỗi người đều có bí mật của mình, cho nên Sở Chước cũng không kỳ quái nó không từ biệt, chỉ cần biết rằng nó bình an là tốt rồi.
Chỉ tiếc, nàng bị chết quá sớm, không nhìn được nó quay lại tìm nàng hay không.
Nếu nó quay lại tìm nàng, phát hiện nàng lại bất hạnh ngã xuống, sẽ như thế nào đây? Hẳn là sẽ rất tức giận đi.
Lấy hành vi rất không phân rõ phải trái của nó, nhất định sẽ báo thù cho nàng, chỉ là nó biết người đánh lén nàng là ai sao?
Nhưng mà, đời này nàng sẽ không lại đi đường cũ đời trước, nàng sẽ phải sống sót thật tốt, nếu nó cuối cùng vẫn không từ mà biệt, đến lúc đó hẳn là có thể nhìn thấy nó trở về.
Nghĩ đến đây, Sở Chước cười nói: "Cảm ơn ngươi có thể đi đến bên cạnh ta."
Nói xong, nàng nâng tiểu yêu thú lên, thành kính hôn một cái trên trán nó.
Thấy nó vẫn không nhúc nhích cương cứng ở đó, trong mắt Sở Chước lướt qua ý cười, trên mặt lộ ra thần sắc mỏi mệt, buông nó ra, dựa vào vách tường xe yêu thú nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
ChieuNinh:{|}!@#$ &^* D^d^l^q^d
Qua hồi lâu, tiểu yêu thú cứng ngắc mới khôi phục bình thường, trên đuôi xù lông, cả mặt đều đỏ rực.
Tiểu cô nương rất biết trêu thú, A Chiếu thấy mình có chút chịu không nổi.
Nó dùng lông móng vuốt cào cào lên mặt nóng, hận không thể lập tức liền biến hóa, sau đó mang tiểu cô nương của nó đi Đại Hoang giới, ở dưới tất cả chủng tộc chú mục tổ chức đại lễ song tu, sau đó đi Chân Thần giới, vĩnh viễn cùng một chỗ.
Thần thú lòng tràn đầy vui mừng nhịn không được xoay vòng vòng ở trong xe yêu thú, sau đó lại sáp qua, dùng móng vuốt chạm vào chạm vào gương mặt của nàng, chậm rãi dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng mà liếm liếm khóe miệng nàng.
Đầu lưỡi của nó có gai, không dám liếm quá dùng sức, sẽ đánh thức nàng.
Liếm xong, nó lại vui vẻ xoay vòng vòng.
Tiểu cô nương của nó quả nhiên không giống người thường, biết nó là thần thú rồi, vẫn tin tưởng nó, không hoài nghi ý đồ nó đến, cũng không có quá nhiều thăm dò.
【Lão đại, huynh đang làm cái gì?】
Thân thể A Chiếu cứng đờ, quay đầu nhìn lại, liền thấy bé rùa ghé vào trên bàn uống linh trà, nhất thời không vui.
Nó cũng quên luôn, nơi này còn có một đứa con riêng, vừa rồi khi tiểu cô nương thổ lộ với nó, chẳng phải là con riêng đều thấy được, cũng nghe được sao?
Thẹn quá thành giận thần thú một móng vuốt chụp qua.
Đang ngồi ở trên càng xe, Mặc Sĩ Thiên Kỳ dạy Hỏa Lân biết chữ cảm giác được có cái gì đó bay đến, theo bản năng vươn tay, đã bắt được một con rùa nhỏ.
"Ồ, Huyền Uyên?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ kinh ngạc nói: "Ngươi không phải là bị A Chiếu lão đại đuổi ra ngoài chứ?"
Vừa làm một con rùa bay lên trời bé rùa vô cùng bình tĩnh, quơ quơ móng vuốt với hắn, nói:【Lão đại nghe được chủ nhân nói...!】
Lại một viên linh quả từ trong xe
.