Theo thanh âm vang lên, liền thấy một đám người tu luyện ngự kiếm mà đến, cầm đầu là một gã nam tử tuấn mỹ, khí độ bất phàm, nhìn như ôn nhã, kì thực phong lưu không kềm chế được.
Tôn Thu Vân nhìn đến người tu luyện cầm đầu, nhất thời đại hỉ, bước lên phía trước một bước, hô: "Vân mạch chủ!"
Người tu luyện khác cũng thấy rõ ràng người tới, đúng là mạch chủ Vân Linh mạch Huyền Thiên Tôn, trong lòng cũng có vài phần cao hứng.
Duy nhất không cao hứng, đương nhiên là người tán tu minh, đặc biệt Trương Hợp Tín, thần sắc hung ác nham hiểm nhìn Vân Tẫn, phát hiện cấp dưới vốn muốn động thủ bởi vì Vân Tẫn đến mà chần chờ, nhất thời giận dữ.
"Ngươi đợi còn không mau bắt mấy người bụng dạ khó lường từ ngoài đến?" Trương Hợp Tín lớn tiếng quát.
Mấy người tu luyện tán tu minh liếc mắt nhìn nhau một cái, trong lòng đều có chút bất đắc dĩ, chỉ là vị này là con trai độc nhất lão tổ tán tu minh, bọn họ không thể không nghe lệnh, chỉ phải kiên trì đi tới.
"Ai dám động thủ?" Vân Tẫn đoạt thân mà đến, chắn ở bên trong, một đôi con ngươi lãnh liệt.
Đáng tiếc hắn vốn muốn ngăn cản tán tu minh, cũng không nghĩ tới phía sau có kiếm khí bổ tới, Vân Tẫn sợ hãi trong lòng, bản năng lắc mình tránh đi, liền gặp một đạo kiếm quang quăng tới người tán tu minh.
Tán tu minh vốn đang chần chờ muốn ra tay hay không, thấy đối phương không thức thời mà đánh tới, liền xuất ra vũ khí phản kích.
Vân Tẫn quá sợ hãi, chỉ có thể mắt trợn tròn nhìn Sở Chước bắt đầu giao chiến cùng tán tu minh.
Chỉ thấy nữ tu cầm trong tay một thanh trọng kiếm, giống như khi mới gặp, kiếm như một thể, khí thế tung hoành, chút không thấy được thái độ nữ tu nhu nhược, cả người như một thanh kiếm ra khỏi vỏ, sương tuyết vừa người, tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn, hiển hách huyên huyên, trong giây lát đó đã đánh rớt đối thủ phía dưới.
Chung quanh sông băng không chịu nổi lực lượng dao động người tu luyện chiến đấu, đều nứt vỡ, biến thành một khối lại một khối băng di động, trôi nổi ở trên mặt biển xanh.
Ánh mắt Vân Tẫn bất giác thêm vài phần thưởng thức si mê, thẳng đến một tầm mắt lạnh lẽo khóa lại chính mình, mạnh mẽ hoàn hồn, chống lại một đôi đồng tử thú không chứa cảm tình.
Hắn sợ run lên, nhìn đến tiểu yêu thú quái dị đứng ở trên phi kiếm của một gã yêu tu mỹ mạo, nhớ về nó quái dị, cũng thành thật không lại làm càn nhìn chằm chằm Sở Chước, chính là thưởng thức trong lòng so với lúc trước càng sâu.
Thấy Sở Chước động thủ, Hỏa Lân tự nhiên cũng không cam lòng yếu thế, huống chi nó đã sớm nhìn tán tu minh không vừa mắt, hiện tại tán tu minh chính mình đánh lên, vậy còn khách khí cái gì? Lúc này trong tiếng cười của nó,lao tới Trương Hợp Tín.
Cũng không thấy nó nào động như thế, lại ở nháy mắt đi đến bên người Trương Hợp Tín.
Người tu luyện bên người Trương Hợp Tín muốn ngăn cản, chính là làm sao là đối thủ người tu luyện Tinh Linh cảnh, chẳng qua một chiêu đã bị người ta tùy tay đá bay đến trên đất, Trương Hợp Tín đã bị Hỏa Lân tóm ở trong tay.
"Công tử..." Sắc mặt người tu luyện tán tu minh đại biến.
Người tu luyện khác thấy thế, không khỏi chần chờ, lúc này bọn họ ngược lại nhìn xem rõ ràng, Trương Hợp Tín lòng mang tâm tư, gặp sắc nảy lòng tham, muốn mượn cơ đối phó mấy người này, chưa nghĩ tới đối phương cũng toan tính ở chỗ hắn, hơn nữa thực lực của bọn họ rất cao, chẳng qua một lát liền tóm ở trong tay.
Hỏa Lân ra tay cực nhanh, đem trương hợp tin chộp trong tay khi, không nói hai lời, liền phế đi hắn linh hồn phủ, tùy tay đã đem nhân ném đến trong biển, giống nhau nhiều chạm vào một chút sẽ nhão rảnh tay bình thường một dạng.
Hết thảy phát sinh quá nhanh, không chỉ có là người tán tu minh, ngay cả người tu luyện khác đều chấn động.
Người tu luyện tán tu minh bị Sở Chước đánh rớt phía dưới quá sợ hãi, bất chấp bị thương, nhanh chóng nhảy vào trong biển, kéo Trương Hợp Tín sắp bị phế ra.
Bọn họ không thể để cho Trương Hợp Tín gặp chuyện không may ở đây, nếu không lão tổ chắc chắn giận chó đánh mèo.
Khi Trương Hợp Tín bị kéo ra, đã hôn mê, hơi thở trên người cũng một trút ngàn dặm, thừ người tu luyện Nhân Hoàng cảnh biến thành một phế nhân ngay cả người phàm cũng không phải.
Phế bỏ người xong, Hỏa Lân không động thủ lần nữa, khoanh tay mà đứng, cười tủm tỉm đứng ở một bên nhìn xem, tầm mắt rơi xuống trên người người tu luyện đại lục Ứng Long, uy áp cường đại khóa bọn họ lại, giống như ai dám động, nó liền không khách khí.
Người tu luyện sắc mặt cứng đờ, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Tại khi uy áp cường đại phủ xuống, thấy lạnh từ lòng bàn chân phát lên cả người, dĩ nhiên xác nhận thực lực người tu luyện này đều phải cao hơn người bọn hắn ở đây.
Tu vi của Trương Hợp Tín tuy là dùng linh đan cắn mà ra, nhưng cũng không phải vô dụng như vậy, nhưng yêu tu này thế nhưng có thể tóm ra từ trong chư vị người tu luyện Nhân Hoàng cảnh bảo vệ, nháy mắt phế bỏ linh phủ của hắn, có thể thấy được thực lực mạnh cỡ nào.
Sắc mặt Vân Tẫn đồng dạng cứng ngắc, hắn vốn ý là tới ngăn cản người tán tu minh tìm kiếm Sở Chước phiền toái, nào biết sự tình đã muố nằm ngoài dự đoán của hắn.
Nhìn Trương Hợp Tín hấp hối trên băng di động, nghĩ đến vị lão tổ tán tu minh không phân rõ phải trái kia, Vân Tẫn nhất thời cảm thấy đau đầu, còn có lo lắng cho Sở Chước.
Đáng tiếc đối phương căn bản không thể hiểu cho lo lắng của hắn, thậm chí toàn tâm toàn ý đối phó tán tu minh.
Sở Chước cũng mặc kệ vị Vân mạch chủ này suy nghĩ, thấy Hỏa Lân kiềm chế người tu luyện khác đại lục Ứng Long, nàng cũng không khách khí, đều khiêu chiến người tu luyện tán tu minh.
Bích Tầm Châu theo sau lưng nàng, lược trận cho nàng.
Người tu luyện Nhân Hoàng cảnh tán tu minh tổng cộng có sáu người, lúc trước đã bị bọn họ giải quyết ba người, ba người thừa lại không gánh được bao lâu, đã bị Sở Chước và Bích Tầm Châu liên hợp bị thương nặng, đều té rớt vào trong biển.
Sở Chước chậm rãi thu kiếm, hơi thở trên người từ lạnh thấu xương trở nên nhu hòa.
Hỏa Lân và Bích Tầm Châu đứng sau lưng nàng, coi nàng làm chủ, sai đâu đánh đó.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ ngự kiếm bay qua, hưng phấn trên mặt vẫn chưa thu liễm, ngược lại bởi vì một trận chiến này, cảm xúc trong lòng phát tiết ra, không cần nói có bao nhiêu đắc ý, trong đắc ý lại có vài phần điên cuồng.
Sở Chước nhìn thấy, bất giác sợ run lên.
Người tu luyện đại lục Ứng Long an tĩnh nhìn bọn họ, nhìn đến trận thế này, làm sao không rõ hàng người này là Sở Chước cầm đầu.
Bọn họ kinh hãi trong lòng, không biết mấy người này là thần thánh phương nào, mục đích đến đại lục Ứng Long là cái gì, nhìn bọn hắn ra tay với tán tu minh, chẳng lẽ có thù oán gì cùng tán tu minh?
Mặt biển phong gào thét mà qua, trong lúc nhất thời chung quanh an tĩnh đến làm cho người ta khiếp đến hoảng.
Vân Tẫn thần sắc phức tạp nhìn Sở Chước, chậm rãi tiến lên, mở miệng nói: "Sở cô nương..."
Sở Chước nhìn phía hắn, thần sắc hờ hững, nói: "Vân mạch chủ có chuyện gì?"
Vân Tẫn nghe nói như thế, nhịn không được cười khổ một tiếng, nói: "Nàng cũng biết Trương Hợp Tín này là người phương nào? Cha hắn là lão tổ tán tu minh."
Sở Chước liếc hắn một cái, thần sắc lạnh nhạt thu liễm: "Vậy thì thế nào?"
Lời này quả nhiên cuồng vọng, không nói Vân Tẫn, cho dù là người tu luyện đại lục Ứng Long cũng nhịn không được nhíu mi.
Mặc dù trong lòng bọn hắn cũng không quen nhìn Trương Hợp Tín làm người xử sự, cũng mặc kệ nói như thế nào, bọn họ đều là người tu luyện đại lục Ứng Long, đoàn người Sở Chước chỉ là người tu luyện ngoại lai, thân sơ vừa nhìn hiểu ngay.
Vân Tẫn nhất thời không nói gì, sau một lúc lâu mới nói: "Sở cô nương cùng tán tu minh có thù oán?"
"Tất nhiên." Sở Chước một đôi mắt lạnh lẽo tối tăm: "Tán tu minh làm hoạt động, tin tưởng chư vị ở đây biết rõ ràng trong lòng, nếu như không rõ, vậy cứ đi điều tra." Nói tới đây, nàng cười lạnh một tiếng: "Đừng nói ta oan uổng tán tu minh, nếu như các ngươi không phục, liền đến chiến."
Dứt lời, nàng giơ trọng kiếm trong tay lên, một đôi ánh mắt ướt át lạnh lùng đảo qua người tu luyện ở đây.
Nghe nói như thế, người tu luyện đại lục Ứng Long hai mặt nhìn nhau.
Có vài người ánh mắt lóe ra, rõ ràng là từng có được chỗ tốt tán tu minh lén đưa, có vài người mặt lộ vẻ chần chờ, những người đó cũng là mơ hồ nghe nói qua việc tán tu minh âm thầm làm, lại chưa từng tham dự.
Cũng có hoàn toàn không biết chuyện, chẳng qua bọn họ cũng không phải ngốc, xem phản ứng người chung quanh, liền biết nội tình chỉ sợ không đơn giản.
Một chần chờ như vậy, bọn họ lại càng không dễ ra tay.
Vân Tẫn cũng là một thành viên biết chuyện, nhưng mà hắn biết cũng không nhiều.
Tán tu minh làm việc, cho dù che đậy kín đi nữa, cũng sẽ để lộ ra chút tiếng gió, chỉ là không người ít được ích lợi, hơn nữa tán tu minh cùng thế lực khác dây dưa lợi ích cùng một chỗ, hình thành một cái mạng lưới quan hệ khổng lồ, cũng không tốt ra tay làm cái gì, lúc này đây cho dù người biết chuyện cũng làm như không biết.
Huyền Thiên Tôn coi thường tham dự hoạt động xấu xa bậc này, lại không thể vạch trần việc này, chỉ có thể làm như không biết.
Trong lòng Vân Tận cũng có chút coi thường tán tu minh gây nên, bởi vì không có quan hệ gì với bản thân mình, đồng thời cũng không có bắt được nhược điểm gì, hơn nữa vẫn luôn không đụng vào, liền không để ý.
Nào đâu nghĩ tới đột nhiên có một ngày, sẽ có người dám can đảm chống lại cùng tán tu minh, thậm chí trước mặt mọi người vạch trần việc này.
Vân Tẫn lo lắng Sở Chước chống lại tán tu minh không có kết quả tốt, nhưng làm một người ngoài vừa nhận thức không lâu lại có vết rạn, không tốt làm cái gì.
Trên mặt hắn cười khổ hóa thành than thở, lại cười nói: "Tại hạ lúc trước nghe được chút động tĩnh, phát hiện là Sở cô nương các người, vốn là muốn tới đây giải vây cho các người, nào biết Sở cô nương cũng không cần."
Lời này cũng cho thấy thái độ của hắn, tuy rằng hắn là người tu luyện đại lục Ứng Long, nhưng mà không muốn là địch cùng Sở Chước.
Lúc này đã không người lại so đo đám người Sở Chước vì sao xuất hiện ở băng dương, chỉ có thể yên lặng nhìn.
Sở Chước hơi hoãn sắc mặt, Vân Tẫn này thật ra biết làm người, đáng tiếc nàng cũng không tiếp nhận hảo ý của hắn, thản nhiên nói: "Vân mạch chủ không phải tới đây ngăn cản chúng ta là tốt rồi."
Vân Tẫn cười khổ trong lòng, nào dám ngăn cản chứ? Không nói hắn lần đầu tiên gặp mặt liền thua bởi trong tay Sở Chước, lại nói vài con yêu tu bên người nàng, thực lực cường hãn, nếu là địch cùng bọn họ, không thiếu được bị đả thương gân động cốt, làm mạch chủ Huyền Thiên Tôn, hắn phân được nặng nhẹ.
"Chúng ta có thể đi rồi sao?" Sở Chước mở miệng hỏi.
Vân Tẫn không để ý tới thần sắc người tu luyện phía sau, nghiêm mặt nói: "Tất nhiên là có thể, Sở cô nương bảo trọng."
Sở Chước lại liếc hắn một cái, làm sao nghe không ra hắn ngụ ý, trên mặt nàng vẫn chưa lộ mảy may, cứ như vậy mang theo đám người Bích Tầm Châu đi tới bên bờ.
Người tu luyện đại lục Ứng Long trơ mắt nhìn bọn họ rời khỏi, cho dù có lòng ngăn cản, lại không một người nào mạo muội tiến lên.
Bọn họ cũng không ngốc, đám người Sở Chước thực lực quá mạnh mẽ, hơn nữa Vân Tẫn giống như quen biết bọn họ, có mạch chủ Huyền Thiên Tôn gánh ở phía trước, ngày sau cho dù lão tổ tán tu minh tìm bọn họ tính sổ, cũng do Huyền Thiên Tôn gánh phía trước.
Vừa nghĩ như vậy, bởi vì Trương Hợp Tín bị phế mà buộc chặt tiếng lòng rốt cục lơi lỏng vài phần.
Tôn Thu Vân đi đến bên người Vân Tẫn, nhẹ giọng nói: "Vân mạch chủ, ngài cùng vài vị đó..."
"Chẳng qua có duyên vài lần." Vân Tẫn đạm thanh nói, nhìn về phía người tu luyện khác, tiếp tục nói: "Việc lúc trước các ngươi cũng nhìn được, bọn họ thực lực không tầm thường, lại có thù oán cùng tán tu minh, không phải chúng ta có thể ngăn cản."
Người tu luyện kKhác nghe xong, nhìn về phía người tu luyện tán tu minh bị thương nặng phía dưới, hiểu rõ ý tứ trong lời Vân Tẫn nói.
Bọn họ quả thật đánh không lại đám người từ ngoài đến kia, nhưng tán tu minh cũng không phải dễ chọc, nay Trương Hợp Tín bị phế, lão tổ tán tu minh tất nhiên sẽ không bỏ qua, cũng không biết mấy người đến từ bên ngoài đó có chỗ dựa nào, dám đối phó với người tu luyện Tinh Linh cảnh.
Quả nhiên, việc Trương Hợp Tín bị phế, rất nhanh liền rơi vào trong tai lão tổ tán tu minh vẫn còn kẹt lại băng dương.
Chẳng qua thời gian nửa ngày, lão tổ tán tu minh liền chạy tới, mang theo phẫn nộ lôi đình, uy áp thuộc về trên người người tu luyện Tinh Linh cảnh không kiêng nể gì mở ra, người tu luyện chung quanh bị uy áp người tu luyện đỉnh cấp áp chế đến không thể động đậy.
Cùng hắn cùng tới đây còn có lão tổ Huyền Thiên Tôn, Tiêu Dao Điện.
Hai vị lão tổ nhìn thấy đám vãn bối môn phái nhà mình bị uy áp lão tổ tán tu minh ép tới không thở nổi, nhất thời có chút không vui, một bên thả ra uy áp giảm lại áp lực cho bọn hậu bối, một bên thăm dò chuyện gì phát sinh.
Người tu luyện ở đây nhìn đến sắc mặt khủng bố của lão tổ tán tu minh, tự nhiên không dám giấu diếm, vội tự thuật một lần.
Lão tổ tán tu minh nghe xong, giận tím mặt, hắn ánh mắt như điện, quét về phía người tu luyện Huyền Thiên Tôn, khóa lại Vân Tẫn, âm thanh lạnh lùng nói: "Ngươi nhận thức bọn họ?"
Sắc mặt Vân Tẫn trắng bệch, bị áp chế đến thở không nổi.
Lão tổ Huyền Thiên Tôn tiến lên, bảo hộ Vân Tẫn đến phía sau, hừ lạnh một tiếng: "Trương Đằng Phi, ngươi ra oai đối với một tiểu bối làm gì? Vân Tẫn tuy rằng quen biết bọn họ, cũng không có nghĩa là có giao tình cùng bọn hắn."
Lão tổ tán tu minh cũng biết mình giận chó đánh mèo, liếc mắt nhìn Vân Tẫn một cái, quyết định việc này lại nói sau, ông ta lật tay bắt lấy một gã người tu luyện tán tu minh bị thương, kêu hắn chỉ đường, phất tay áo liền đuổi theo hướng đám người tu luyện kia dám can đảm thương con trai độc nhất ông ta rời đi.
Lão tổ Huyền Thiên Tôn cùng Tiêu Dao Điện thấy thế, cũng muốn nhìn một chút là người tu luyện đại lục nào lớn mật như thế, dám đến đại lục Ứng Long sinh sự, đều đi theo.
Người tu luyện khác thấy thế, làm sao còn ở lại đợi, cũng đi theo.
Thời gian nửa ngày, Sở Chước bọn họ cũng không đi quá xa.
Bọn họ vừa rời khỏi cực đông băng dương, xa xa là tuyết sơn liên miên, tuyết trắng trắng ngần, thật ra xa xa nhìn nhau cùng sông băng trên băng dương.
Sở Chước đứng ở trên phi kiếm, A Chiếu ghé vào trong lòng nàng, cái đuôi như có như không đá một cái, một đôi mắt quay tròn chuyển động, trong chốc lát nhìn xem Sở Chước, trong chốc lát lại nhìn xem chung quanh.
Thẳng đến xa xa một hơi thở khủng bố bay đến họ, hai tai nó nháy mắt dựng thẳng lên, tinh thần hưng phấn đứng lên.
Sở Chước vươn tay, ôm nó đến trong lòng, nhét vào trong ngực.
A Chiếu: "...!..."
Bích Tầm Châu mặt không chút thay đổi chuyển ánh mắt đi, không nhìn tầm mắt lão đại quăng đến, quyết định làm thật sự cái gì đều không thấy được.
Hỏa Lân cảm giác được đám người tu luyện kia hùng hổ mà đến, hưng phấn mà xoa tay hằm hè, tùy thời chuẩn bị làm lớn một hồi, tuyệt bức muốn đánh đám người tu luyện đại lục Ứng Long chán ghét nằm úp sấp.
Vừa rồi đánh không đã nghiền, hiện tại người đến đây càng cường đại, vừa vặn có thể lấy để luyện tập chút.
Rất nhanh, bọn họ liền nhìn thấy lão tổ tán tu minh hùng hổ mà đến.
Trương Đằng Phi âm lãnh nhìn nhóm người này, cười lạnh liên tục, nhóm người này dám can đảm phế con trai độc nhất của ông ta, còn dại dột không biết đào tẩu, vậy còn khách khí cái gì?
"Chính là bọn hắn?" Hắn hỏi người tu luyện cầm lấy trong tay.
Sắc mặt người tu luyện đó tái nhợt như tờ giấy, hắn lúc trước bị Sở Chước đánh bị thương nặng, chỉ vừa ăn linh đan, thương thế cũng chưa chậm lại, bị lão tổ xách lấy mang đến, thương thế càng nghiêm trọng.
Cũng không dám oán giận, nhìn đến đám người Sở Chước, trong mắt lộ ra vẻ oán độc, nói: "Chính là bọn hắn, lão tổ, ngài nhất định phải báo thù cho công tử."
Xác nhận là nhóm người này rồi, Trương Đằng Phi liền chụp qua một chưởng.
Hỏa Lân đẩy Mặc Sĩ Thiên Kỳ bên người ra phía sau, cất bước tiến lên, tiếp được một chưởng này.
Người tu luyện Tinh Linh cảnh lực lượng cường đại, hai loại lực lượng chạm vào nhau sau sinh ra uy lực giống như muốn xé rách không gian, đều không phải là đại lục Linh thế giới có thể thừa nhận, lấy bọn họ làm trung tâm, sông núi chấn động, ầm vang không ngừng bên tai, trên tuyết sơn xa xa, băng tuyết cuồn cuộn theo đỉnh núi rơi xuống.
Thấy Hỏa Lân dễ dàng tiếp được một chưởng này, người tu luyện đại lục Ứng Long sắc mặt lộ vẻ cả kinh.
"Ngươi là người tu luyện Tinh Linh cảnh?" Trương Đằng Phi sắc mặt khó coi.
Lão tổ Huyền Thiên Tôn cùng Tiêu Dao Điện cũng chấn động, trong lòng run sợ, bọn họ thế nhưng không phát giác được có người tu luyện Tinh Linh cảnh đi đến đại lục Ứng Long, nhóm người này vì sao mà đến?
Hỏa Lân không hề che giấu tu vi Tinh Linh cảnh của mình nữa, cười tủm tỉm nói: "Đúng vậy, hôm nay chúng ta đi đến đại lục Ứng Long, chính là vì dân trừ hại mà đến.
Trương Đằng Phi, ngươi nhận lấy cái chết thôi!"
Trương Đằng Phi thu hồi khiếp sợ trên mặt, âm thanh lạnh lùng nói: "Nhãi ranh cuồng vọng! Đại lục Ứng Long cũng không phải là nơi các ngươi người từ ngoài đến làm càn." Hắn nói với hai vị lão tổ Huyền Thiên Tôn cùng Tiêu Dao Điện: "Nay có người từ ngoài đến bắt nạt tới đại lục Ứng Long chúng ta, các ngươi còn chờ cái gì?"
Hết chương 316..