Cùng Trời Với Thú

Chương 331: 331: Ngươi Cách Xa Nàng Một Chút



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Sở Chước không che giấu thần sắc, làm cho hai người trước giường hiểu rõ, nhận định lại là người tu luyện không cẩn thận gặp nạn ở biển thời gian.

Người tu luyện như vậy không ít, nếu như không thể kịp lúc gặp được thuyền tuần tra tới lui trong biển thời gian, cho dù không phải bị sóng đào thời gian tẫn nguyên thọ, cũng sẽ bị mị quý rất thích ăn tim người trong biển thời gian này bắt được, cuối cùng kết quả cũng giống nhau.

Nếu bên người nữ tu này còn có đồng bạn, chỉ sợ lúc này đã dữ nhiều lành ít.

Ô chủ thấy nàng tỉnh lai, lại yên lặng nhìn nàng trong chốc lát, không nói gì thêm, đứng dậy rời khỏi.

Hắn thần sắc đạm liễm, vạt áo áo bào đen huyền quanh co khúc khuỷu mà qua ở trên thảm đỏ tươi.

Ô Tử Hàm nhìn chằm chằm một đoạn áo choàng biến mất, trong lòng có chút rối rắm, Ô chủ cứu người lên, còn đặt tới địa bàn của mình, rõ ràng nhìn rất đặc biệt, tại sao cô nương người ta tỉnh lại, ngài ấy lại cái gì cũng không nói, cứ như vậy đi rồi? Tính tình ngột ngạt như vậy, cũng không được nữ tu thích.

Khi Sở Chước hoàn hồn, vừa vặn nhìn thấy bóng dáng nam tử khiến lòng người sợ hãi lúc trước ngồi ở trước giường rời khỏi.


Trong lòng nàng âm thầm thở phào.

Tuy rằng thân thể không khoẻ, nhưng khi tỉnh lại, liền nhìn đến trước giường hai người tu luyện không dò được tu vi, hơn nữa khí thế trên người nam tử áo đen trong đó lại khủng bố, nào dám thả lỏng? Nếu không phải thân thể nàng không khoẻ, chỉ sợ sớm đã làm ra phản ứng đề phòng tự nhiên nhất.

Hồi tưởng vừa mở mắt chứng kiến, nàng run sợ trong lòng.

Hai người tu luyện này, mặc kệ là người nào, nàng đều không cảm giác được tu vi của bọn họ, có thể thấy bọn họ tu vi cao, chỉ sợ không thua Tinh Linh cảnh.

Đặc biệt nam tử áo đen đó, thâm trầm đáng sợ, sắc bén như uyên, cho dù chỉ là an tĩnh ngồi bên cạnh, thu liễm khí thế toàn thân, vẫn khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Khí thế như vậy, nàng chỉ gặp qua ở trên người một người, nhưng mà người nọ cũng không là nam tử áo đen này.

Trong lòng Sở Chước vô cớ thêm vài phần sầu lo.

Thật vất vả đi đến Đại Hoang giới, tình huống trước mắt lại không cho phép nàng được nghĩ nhiều, cũng không biết hiện tại cùng so với đời trước, người nào có vẻ xui xẻo.

Ô Tử Hàm nhìn theo chủ tử rời khỏi, quay đầu liền thấy dung mạo nữ tu trên giường hàm chứa sầu, bộ dạng tinh xảo yếu ớt đó, cho dù là người ý chí sắt đá cũng muốn khom lưng, hận không thể vì nàng rũ đi tất cả ưu sầu khốn khó.

Ô Tử Hàm không dám lại nhìn nhiều, nói: "Sở cô nương, tại hạ Ô Tử Hàm, là quản sự trên thuyền.

Thương thế của cô rất nặng, trước cứ an tâm dưỡng thương, tại hạ sẽ không quấy rầy cô.

"

Sở Chước cảm kích nói: "Đa tạ Ô tiền bối cứu giúp, vãn bối vô cùng cảm kích.

"
Ô Tử Hàm nghe tiếng "Ô tiền bối" này, nhịn không được lại liếc nhìn nàng một cái, mới rời khỏi.

Cửa đóng lại, bên trong nháy mắt lâm vào trong một loại yên tĩnh không tiếng động.

Sở Chước mím môi, lòng của nàng đang đại loạn, cũng không rảnh suy nghĩ người cứu nàng là thần thánh phương nào, nhịn xuống thức hải hỗn loạn, cố gắng hồi tưởng chuyện trước khi hôn mê.

Lúc ấy xuyên chiến hạm sắp đến Đại Hoang giới, bởi vì bọn họ là tùy tiện chọn một chỗ thông đạo không gian mà chạy, hơn nữa liên hoa bảo giám cũng không ghi lại về Đại Hoang giới, cho nên sau khi đến Đại Hoang giới, đến lúc đó cũng không biết sẽ đến khu vực nào Đại Hoang giới.

Đại Hoang giới có tất cả mười tám vực, ngoài mười tám vực còn có vô số khu vực lớn nhỏ bất đồng, vô số chủng tộc sinh linh sinh hoạt.

Không có định vị không gian, đến khu vực nào, bọn họ cũng không cách nào xác định.

Lại chưa nghĩ tới, lúc ấy trong hư không hỗn độn, đột nhiên xuất hiện một đoàn khí tức kỳ quái.

Bích Tầm Châu trực giác nguy hiểm, thông báo cho tất cả người trong xuyên chiến hạm, bọn họ vội vàng đuổi tới phòng khống chế, còn chưa tới kịp thấy rõ ràng đó đoàn không khí hướng thẳng đến xuyên chiến hạm là cái gì, xuyên chiến hạm đã bị nuốt hết.


Sở Chước lúc ấy tưởng xuyên chiến hạm cũng bị đoàn khí đó ăn mòn hòa tan, cả người nàng đều vô cùng đau đớn, cốt nhục giống như cũng bị hòa tan, phía trước một mảnh mơ hồ, cuối cùng trong ý thức, là A Chiếu dùng thân thể của mình bảo vệ nàng, vì nàng cản trở nguy hiểm!
Nghĩ đến đây, nàng căng thẳng trong lòng.

Ngay cả nàng đều khó chịu như thế, vậy Mặc Sĩ Thiên Kỳ và Huyền Uyên bọn họ thì sao? Bọn họ không có việc gì chứ?
Còn có Bích Tầm Châu, Hỏa Lân bọn họ thì như thế nào? Sau đó lại phát sinh chuyện gì, vì sao hiện tại chỉ có một mình mình?
Theo bản năng vươn tay sờ lên túi linh thú bên hông, thất vọng phát hiện, túi linh thú rỗng tuếch.

Khi nguy hiểm phát sinh, nàng căn bản chưa kịp thu hai đứa nhỏ Huyền Uyên cùng Huyễn Ngu vào túi linh thú, bọn họ khả năng phải chịu một phen khổ.

Sở Chước thật sự nghĩ không ra sau khi mình hôn mê rốt cuộc phát sinh chuyện gì, vì sao cô đơn một mình lưu lạc đến biển thời
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.