Cùng Trời Với Thú

Chương 344: 344: Trước Gặp Lại



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Sở Chước đột nhiên ngẩng đầu, đáng tiếc trừ bỏ mặt tường đá màu xám trắng lạnh như băng, nhìn không thấy thứ gì.

Chu Yếm đang quan sát cảnh vật chung quanh cảm giác được động tác của nàng, quay đầu nhìn qua, thanh âm ấm áp hỏi: "Sở cô nương, sao vậy?"
Sở Chước chuyển ánh mắt tới trên người hắn, chống lại ánh mắt ôn hòa của hắn, trầm mặc xuống, nhẹ giọng nói: "Không có gì.

"
Chu Yếm lơ đễnh, lập tức dời tầm mắt đi.

Tuy nói dọc theo đường đi, hắn che chở Sở Chước đi về phía trước, cẩn thận không để nàng gặp một chút công kích, nhưng tu vi Sở Chước quả thật rất thấp, làm người tu luyện Thánh Đế cảnh thành danh đã lâu, tự nhiên sẽ không riêng biệt chú ý cảm xúc người tu luyện cấp thấp như thế nào.

Đây là ngạo khí người tu luyện cao cấp đặc biệt có.

Huống hồ Sở Chước dọc theo đường đi rất thong minh nghe lời, kêu làm cái gì thì làm cái đó, sẽ không ngu xuẩn tự chủ trương, khiến người khác rất yên tâm, Chu Yếm vừa lòng rất nhiều, cũng sẽ không để ý mấy cái này.

Sở Chước an tĩnh đi theo bọn họ, trong lòng lại nghĩ đến vừa rồi đột nhiên tim đập nhanh.

Người tu luyện tu vi càng cao, đối với phép tắc thiên địa hiểu được càng mạnh, ngẫu nhiên thoáng hiện dự cảm nào đó, sẽ không dễ dàng bỏ qua, có lẽ nó sẽ trở thành đoán trước bảo mệnh.


Nàng tu vi mặc dù thấp, nhưng ba kiếp làm người, so với người bình thường càng nhiều hơn vài phần nhạy cảm, làm cho nàng không dám bỏ qua dễ dàng.

Tiến vào cung điện, bọn họ xuyên qua một cái thông đạo, Trường Thừa dọc theo đường đi lấy một loại tốc độ vô cùng hung tàn, đẩy ngã con rối kim giáp chặn đường, nghiễm nhiên chính là cái tư thế gặp phật giết phật, gặp thần thí thần, huống chi là đám con rối kim giáp thực lực không ra gì.

Cuối thong đạo là một gian cung điện lớn hơn nữa.

Trong cung điện đồng dạng là trống rỗng, trừ bỏ mấy cây cột ra, không có trang sức khác, nhưng thật ra trên tường có thể nhìn thấy ký hiệu đồng dạng, còn có cuối cung điện có mấy cái thông đạo không biết thông tới đâu.

Trừ cái đó ra, không có bất luận nội dung gì có thể nói cho bọn họ lai lịch cung điện này.

Trường Thừa cũng không nổi giận.

Theo hắn, cung điện này khắp nơi đều lộ ra thần bí, hắn thích nhất tự tay vạch trần bí mật, dọc theo đường đi đều là hưng trí bừng bừng, trong khóe mắt đuôi lông mày tràn đầy bừa bãi không sợ càng thêm nồng đậm, giống như không có gì có thể ngăn cản hắn đi tới.

Đợi lại nghe được tiếng bước chân vang lên lộc cộc, bọn họ tưởng lại là con rối kim giáp, nhìn lại nguồn gốc thanh âm, nào biết cũng là một con rối kim giáp muốn cao lớn hơn gấp đôi con rối ngân giáp lúc trước.

Trường Thừa nói một tiếng thú vị, vung thiên thần trượng lên, lại nhào đi qua.

Trường Thừa cùng con rối ngân giáp quấn đấu một lát, sau khi thăm dò xong thực lực con rối ngân giáp, liền một trượng gõ vỡ ngực, con rối ngân giáp ngã xuống thẳng tắp.

Tựa như đại điện lúc trước, ở sau khi Trường Thừa đánh bại con rối ngân giáp, một đám con rối ngân giáp từ trong thông đạo lao tới, bao vây quanh bọn họ.

Lập tức Trường Thừa vung thiên thần trượng, giết qua hướng tới cửa thông đạo, người tu luyện khác cùng sau lưng hắn.

Chu Yếm mang theo Sở Chước đi ở bên trong, giống như được đám người tu luyện hộ vệ đi trước.

Sở Chước nắm Toái Tinh dù, nhìn Trường Thừa cầm thiên thần trượng trong tay phía trước, phát hiện thanh thiên thần trượng này của hắn thế nhưng là thần khí trong truyền thuyết, cứng cỏi vô cùng, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.

Chẳng qua đáng tiếc là nửa phần, chỉ có thể xưng là bán thần khí, cũng chỉ có bán thần khí, mới có thể cho phép bị người tu luyện Đại Hoang giới sử dụng.

Thần khí lực lượng quá cường đại, đây là vũ khí thần mới có thể sử dụng, người tu luyện dưới Thần Hoàng cảnh không thể thừa nhận lực lượng thần khí, chỉ có giống như Trường Thừa trời sinh trời dưỡng, mới có thể sử dụng bán thần khí làm vũ khí, mà không cần lo lắng thân thể không thể thừa nhận uy lực của nó.

Chờ khi bọn hắn xuyên qua thông đạo, đi đến một cái cung điện càng rộng mở hơn vừa rồi.


Trong cung điện kết cấu không khác lắm nhìn thấy lúc trước, mà nơi này con rối là một loại con rối màu vàng kim, rất cao lớn nhanh nhẹn, thực lực cũng càng cường đại.

Trường Thừa coi bọn nó trở thành đối tượng bồi luyện, ngược lại luyến tiếc giống như vừa rồi một kích đánh nát, sau quấn đấu khẽ trở mình, quật ngã trên mặt đất, thừa dịp con rối đen vàng chưa kịp đứng dậy, thiên thần trượng điểm lên ngực nó.

Con rối vàng đen nhất thời bất động.

Đây là con rối duy nhất Trường Thừa không bạo lực phế bỏ, chỉ là phá hư bộ phận linh kiện làm trái tim trong nội tạng con rối, con rối liền không thể động đậy.

Trường Thừa kêu người thu hồi nó, kiêu ngạo nói với Chu Yếm: "Thấy được chưa, loại con rối này bắt được mới có ý nghĩa, cải tạo nó xong, bình thường rảnh rỗi còn có thể để bổn đại gia bồi luyện, đánh hỏng rồi tu sửa là được, đổi lại là bọn mi, nếu như bị đánh hỏng rồi, chỉ sợ liền sửa không được.

"
Trường Thừa giọng điệu tương đối có vài phần ghét bỏ.

Đám người Chu Yếm dở khóc dở cười, chẳng qua bọn họ thông minh không phản bác hắn, nói cùng loại sát thần này không có gì hay, hắn trời sinh thích lấy sát ngăn cản giết, không phải ai cũng có thể so chiêu cùng hắn.

Về sau hắn tìm con rối tới thử chiêu, cũng dễ chịu hơn kéo người tu luyện Bạch Ly Sơn so chiêu, không bị hắn đánh nửa tàn, cũng phải bị đánh gãy chân.

Trường Thừa tương đối cảm thấy hứng thú với con rối vàng đen đó, cảm thấy chúng nó chất lượng rất không sai, có thể phát huy ra tu vi ở trên Thánh Đế cảnh, rất chịu đánh, lúc này đây đám con rối vàng đen đều dũng mãnh tiến ra, Trường Thừa liền canh giữ ở trong thông đạo, đến một con đâm một cái, đến hai con thọt một đôi, đều phá hỏng linh kiện trái tim chúng nó, sau đó đều thu đi.

Có lẽ là con rối vàng đen thực lực cường hãn, luyện chế khó khăn, cho nên số lượng đám con rối này so với con rối kim giáp lúc trước, con rối ngân giáp muốn ít hơn một chút.

Trường Thừa thấy trong thông đạo không có con rối vàng đen dũng mãnh tiến ra nữa, hưng trí bừng bừng tiến vào thông đạo, chờ mong đến một cái cung điện, xuất hiện con rối lợi hại hơn.


"Nếu tới một cái con rối Thần Hoàng cảnh thì tốt rồi.

" Trường Thừa nói.

Người tu luyện ở đây bị hắn nói mà da đầu run lên, đều nói: "Trường Thừa đại nhân, vẫn là thôi đi, nếu tới con rối Thần Hoàng cảnh, chúng ta đều phải nộp mạng ở trong này.

"
"Trường Thừa đại nhân, con rối vàng đen này đã rất lợi hại rồi, không cần Thần Hoàng cảnh.

"
"Đúng vậy, trừ phi lão đại ở đây.

"
Trường Thừa hừ lạnh một tiếng, "Các ngươi tưởng bổn đại gia đánh không lại?"
"Đương nhiên! không phải, cái này không phải lo lắng sao?"
"Đúng vậy, chúng ta cũng không phải Thần Hoàng cảnh, Trường Thừa đại nhân, ngài cũng phải ngẫm lại cho chúng ta đi, vạn nhất Trường
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.