Cùng Trời Với Thú

Chương 406: 406: Sở Thanh Từ Trải Qua



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Sở Chước trầm mặc lại, từ trong túi càn khôn lấy ra một lọ linh đan, ném qua cho nàng, nói: "Đây là Bổ Khí đan.

"
Sở Thanh Từ tiếp nhận, nói với nàng: "Cảm ơn.

"
Nàng ấy cũng không kiểm tra, dứt khoát mở bình đan ra, đổ ra một viên liền quăng vào trong miệng, sau đó thu hồi gai băng, liền trực tiếp ngồi xếp bằng dưới đất thúc giục tiêu hóa linh đan.

Đủ loại hành vi, biểu hiện ra nàng ấy tuyệt đối tín nhiệm Sở Chước.

Sở Chước xiết chặt Toái Tinh kiếm, trầm mặc đứng ở bên cạnh hộ pháp cho nàng ấy, thuận tiện quan sát người chung quanh.

Ánh mắt đầu tiên của nàng rơi xuống người lúc trước cùng chung chiến đấu với Sở Thanh Từ, từ trong y phục phụ tùng của bọn họ cũng biết, những người này hẳn là đệ tử Khuyết thị.

Có tổng cộng mười tên đệ tử Khuyết thị.


Sở Chước lướt ánh mắt qua, trong đó rơi xuống trên người một gã nam tử giữa lông mày dấu ấn một hoa văn hình thoi dạng vệt băng, hắn dung mạo tuấn mỹ, khí độ ung dung, từ trên người hắn cảm giác được có chút hơi thở khác thường.

Nàng hơi hơi nheo lại ánh mắt, đột nhiên mở miệng: "Ngươi là Khuyết Quan Hoành?"
Khuyết Quan Hoành đứng ở trong hàng đệ tử Khuyết thị, bình tĩnh nghênh diện với nàng, đối với nàng có thể nói ra họ tên của mình trước tiên, cũng không kỳ quái.

Tỷ muội gia tộc của Sở Thanh Từ có thể tìm được đến nơi này, khẳng định là làm đủ tìm hiểu, sẽ biết mình là ai cũng chẳng có gì lạ.

Nhưng mà hắn không nghĩ tới Sở Chước biết được càng nhiều hơn trong dự đoán của hắn.

Sở Chước cười lạnh một tiếng: "Thiếu chủ cửa hàng Thần Thiên chẳng lẽ thích cướp người làm nô?"
Khuyết Quan Hoành liếc nhìn nàng một cái, ánh mắt rơi xuống trên người Sở Thanh Từ đang ngồi.

Trên người Sở Thanh Từ bị thương rất nặng, nếu không có Sở Chước bọn họ tới kịp lúc, chỉ sợ hắn cũng không xác định kế tiếp mình có thể bảo vệ được nàng nữa hay không, đối với cái này trong lòng hắn là có chút áy náy.

Thấy Khuyết Quan Hoành không có biện hộ cho mình, thật ra Sở Chước xem trọng hắn hơn một cái.

Tu vi của Khuyết Quan Hoành đã là Thánh Đế cảnh, bị một người tu vi Tinh Linh cảnh chất vấn, nếu là người tu luyện tầm thường, trong lòng tự nhiên không vui.

Mặc kệ Khuyết Quan Hoành là vì cái gì mà trầm mặc, ít nhất hắn không nói lời vô nghĩa biện giải cho mình, điểm ấy Sở Chước vẫn thưởng thức.

Đệ tử Khuyết thị khác thấy Sở Chước như thế, mặt đều lộ vẻ khác thường, bọn họ liếc mắt nhìn Khuyết Quan Hoành một cái, thấy hắn cũng không nói lời nào, vì thế cũng không mở miệng.

Những người khác đang nắm chặt thời gian chữa thương.

Tuyết Sa Trùng rút đi, sau đó lại có tuyết điểu ba đầu truy tung theo, bọn họ ngược lại không lo lắng Tuyết Sa Trùng lại giết trở về, chỉ là lần này bọn họ bị thương rất nặng, còn có hai người đã bị thương muốn ngã xuống, không cho phép bọn họ làm việc tùy hứng.


Đối với đoàn người Sở Chước xuất hiện, trong lòng những người này là cực kì cảm kích, bởi vì bọn họ xuất hiện được kịp lúc, mới tránh cho càng nhiều thương vong.

Cung Vũ Lương đang vội vàng cứu người.

Phát hiện trên người không đủ linh đan, Cung Vũ Lương đành phải đi tìm Mặc Sĩ Thiên Kỳ mua linh đan, Mặc Sĩ Thiên Kỳ rất dễ nói chuyện, bọn họ muốn bao nhiêu thì bán bấy nhiêu, hắn cũng không quá bụng dạ đen tối, giá cả cao hơn thị trường bên ngoài chừng một thành.

Nơi này có tổng cộng ba mươi lăm người tu luyện, trừ bỏ mười ba tên đệ tử Khuyết thị, thừa lại là người bốn gia tộc khác.

Cung Vũ Lương thấy bọn họ đều bình an vô sự, trong lòng cực kì cao hứng, nhỏ giọng đơn giản nói một lần chuyện hắn như thế nào được Sở Chước bọn họ cứu tỉnh, như thế nào đến chỗ này, ở đây người tu luyện đều là hạng người tai thính mắt tinh, nghe được rất rõ ràng, cũng hiểu rõ đám người Sở Chước đóng vai nhân vật ở trong đó.

Đoàn người Sở Chước cũng không phải là lỡ xông vào giống như Cung Vũ Lương nói ngay từ đầu, rõ ràng chính là vì tìm người mà đến, tìm kiếm còn là một thị nữ do đệ tử Khuyết thị mang theo trên người.

Tuy rằng hiểu rõ, nhưng không người nào nói cái gì, ngay cả Cung Vũ Lương có chút ngốc bạch ngọt, lúc này cũng thức thời không mở miệng.

Mặc kệ mục đích Sở Chước bọn họ là vì cái gì, dọc theo đường đi này, nếu không phải có đoàn người Sở Chước, năm đại gia tộc hi sinh sẽ càng lớn hơn nữa, so sánh ra, cái khác căn bản không quan trọng.

Năm đại gia tộc bọn họ ngược lại giống như là thiếu ân tình với đoàn người Sở Chước.


Khi mọi người đang chữa thương, nghe được một trận thanh âm lộc cộc lộc cộc.

Thanh âm này làm người của năm đại gia tộc nghe được mà da đầu run lên, đề phòng nhìn qua, chỉ thấy một con tuyết điểu ba đầu ăn đến cái bụng tròn xoe, lông chim xoã tung cả người, thoạt nhìn càng tròn vo ngẩng đầu mà bước theo Băng Lăng đi tới trong chỗ sâu.

Tuyết điểu ba đầu đối mặt với cái nhìn của mọi người, vô cùng kiêu ngạo mà quăng đầu qua một bên, giống như coi thường làm bạn cùng bọn họ.

Nó chính là nhớ rõ nhóm người này hùng hổ đến trong nhà nó như thế nào.

"A, đã về rồi, ăn no chưa?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ chào hỏi một tiếng.

Tuyết điểu ba đầu vẫn là rất cho Mặc Sĩ Thiên Kỳ mặt mũi, kêu một tiếng chiêm chiếp với hắn, vỗ vỗ cánh, tỏ vẻ ăn thật sự rất no, nếu nơi này không có Lăng Sương Tuyết thảo, nó sẽ càng cao hứng.

Tuyết điểu ba đầu chán ghét Lăng Sương Tuyết thảo, thích ăn Tuyết Sa Trùng, mà Lăng Sương Tuyết
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.